CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 460

Vân Thư thiếu tiền!

Cô nhất định phải đưa cho nhà họ Tạ năm mươi triệu trước khi sinh đứa bé ra.

Đây là châp niệm của Vân Thư, đường đường chính chính làm con dâu của nhà họ Tạ, cô và Tạ Mẫn Hành ở bên nhau vì tình yêu chứ không phải vì món nợ.

Buổi chiều của ngày cuối cùng, Tiểu Hoa vẫn không bỏ cuộc, anh ta gọi cho Vân Thư: “Vân Thư, chiều nay là kết thúc đăng ký rồi.”

Vân Thư xoa thái dương: “Tôi đang đi làm.”

Tiểu Hoa kích động, nói như thế tức là Vân Thư đồng ý đăng ký sao?

“Trong nhóm có đường link có thể đăng ký trực tiếp.”

Nói xong còn sợ Vân Thư không đăng ký, anh ta tiếp tục khích tướng: “Đôi: thủ của cô, cái đuôi năm nay cũng tham gia cuộc đua.”

Cái đuôi?

Anh ta là người duy nhất mà Vân Thư thua trong chợ đen, anh ta đã rút khỏi cuộc đua vào năm sau.

Vân Thư vẫn luôn muốn thắng anh ta, nhưng không có cơ hội. Điêu này trở thành không cam tâm của cô.

Trước khi “bà dì” vẫn chưa được gọi là tài năng mới nỗi thì “cái đuôi” vẫn luôn là thân xe của chợ đen.

Sau khi có “bà dì”, mọi người đều dựa vào tắm lòng để gọi cái tên Thần xe.

Giống như Tiểu Hoa, anh ta rất khâm phục Vân Thư.

“Tại sao anh ta cũng tham gia cuộc đua?” Vân Thư nghe nói anh ta đã rút lui.

Tiểu Hoa: “Anh ta chỉ rút lui một năm.

Hơn nữa năm nay anh ta hào phóng đầu tư ba triệu, bây giờ tiền đặt cược của các tay đua trong chợ đen đã lên đến bảy triệu, chúng tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì ông chủ chợ đen bỏ ra bấy nhiêu, cuộc đua lần này toàn là cao thủ.”

Vân Thư đã hiểu.

“Đăng ký không?” Tiểu Hoa hỏi.

Vân Thư: “Đăng ký.”

Cô thiếu tiền, cô cũng buồn phiền lo lắng.

Đã rất lâu cô chưa đụng đến xe đua, mỗi lần có tâm sự, tốc độ có thể khiển cô chuyên tâm hơn.

Vân Thư đăng ký, rót năm triệu vào.

Chợ đen náo động.

Số tiền đầu tư của cuộc đua này được khoảng hai mươi bốn triệu tệ.

Vân Thư uy hiếp bản thân, năm triệu, tệ, không giành được giải nhất thì mắt trắng.

Tạ Mẫn Hành vẫn không liên lạc với Vân Thư, buổi tối cô không nhịn được lại gọi cho anh, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tắt máy.

“Tạ Mẫn Hành, tại sao anh còn chưa trở về? tGj nhà một mình chán lắm, em muốn ăn cơm anh nấu, em không buồn nôn nữa.” Vân Thư tự nói với màn hình điện thoại, làm như Tạ Mẫn Hành có thể nghe thấy.

Chiếc xe sang mà Giang Quý tặng cho Vân Thư đã phát huy tác dụng, vừa tan làm cô lập tức chạy đên nhà Giang Quý: “Anh, em đên lây xe.”

Giang Quý không khách sáo: “Ha, chông em cho em lái xe anh tặng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc