CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

CHƯƠNG 234

“Chồng tôi kiếm được.”

“Chồng cô mỗi tháng đều nhận tiền lương, nhưng tháng trước khi sinh nhật con trai cô cũng không được ăn một bữa sáng phong phú thế này, cô nói thật đi, ai đưa tiền cho cô?” Phương Tấn tiếp tục lạnh lùng chất vấn, hết câu này đến câu khác khiến người phụ nữ sắp không chịu nổi nữa.

“Tôi… Tôi chơi xổ số kiếm được.”

“Vậy xin hỏi cô mua xổ sổ ngày nào, ở nơi bán vé số nào?” Phương Tấn lại ép hỏi.

“Ra ngoài dạo phố nhìn thấy thì mua thôi, tôi cũng không nhớ đã mua ở đâu nữa.”

“Vậy cô nói xem, hôm qua cô đã đi dạo phố ở những nơi nào?”

“Cũng… Cũng không đi mấy, chỉ đi loanh quanh gần nhà thôi.”

“Cô Mạc, gần khu phố chỗ nào cũng có camera giám sát, khi cô gặp người phụ nữ đó không chú ý ngẩng đầu nhìn lên camera giám sát ở góc chéo phía trên hai người à?”

“Anh… Anh nhìn thấy rồi?” Người phụ nữ lập tức hoảng sợ, run chân đứng đó, giống như trời sập.

Lúc này Phương Tấn lùi lại một bước, nhìn Chúc Cương: “Chuyện còn lại giao cho anh đấy, hy vọng anh có thể tìm ra kẻ sai khiến phía sau.”

Sắc mặt Chúc Cương càng lúc càng xấu.

Câu nói này của người phụ nữ rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, nói lên rằng cô ta đã đi gặp một người nào đó.

Vậy nên cái chết của em gái anh ta chắc chắn còn có ẩn tình khác.

Vả lại có liên quan đến người phụ nữ này.

“Đưa cô ta đi.” Xung quanh có rất nhiều người, anh ta muốn đưa người phụ nữ này đến một nơi yên tĩnh để thẩm vấn đàng hoàng.

Hai người tiến lên, hộ tống cô ta rời đi.

Sau đó, Chúc Cương phất tay, người anh ta đưa đến như ong vỡ tổ, theo anh ta chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.” Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa đi theo, gọi Chúc Cương lại.

Chúc Cương dừng lại, quay người.

“Bác.” Lúc này Chúc Hứa mới trượt xuống khỏi người Tô Nhược Hân, đôi chân ngắn cũn chạy về phía Chúc Cương.

Nhìn cậu bé, lòng Tô Nhược Hân chua xót, đứa bé này vẫn luôn cho rằng mẹ nó đang ngủ, chưa biết giấc ngủ này không giống như những giấc ngủ trước đây, lần này Chúc Yên sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Đột nhiên cô thấy hận người đứng sau sai khiến tráo thuốc của Chúc Yên đến thấu xương.

Rõ ràng Chúc Yên có thể bình phục khoẻ mạnh, Chúc Hứa có thể tiếp tục có một người mẹ yêu thương mình.

Nhưng sáng hôm nay, mọi thứ đã không còn nữa.

Chúc Cương bế Chúc Hứa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, lúc này mới nhìn Tô Nhược Hân: “Có chuyện gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc