CÔ VỢ TÀI PHIỆT: TẠ THIẾU SỦNG THÀNH NGHIỆN

Chương 127

“Ừm.” Mọi người đều hiểu rõ.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây bận rộn cả buôi ở gara, cuôi cùng cũng hoàn thành công trình lớn.

Hai người họ vui vẻ cùng nhau về nhà, nhìn thầy. người ngôi trên sô pha, lập tức sửng sôt. Ngoại trừ hai gương mặt quen thuộc là Tạ Mẫn Hành và Tạ Mẫn Thận, hai người lạ mặt kia cũng thuộc hàng mỹ nam.

Một người phảng phát khí chất quý tộc, tuân tú nho nhã. Một người là công tử hào hoa, dương quang xán lạn.

Tạ Mẫn Tây: “Anh cả, anh hai, anh ba, anh năm.”

Vân Thư kinh ngạc đến ngây người, hỏi Tạ Mẫn Tây: “Em có nhiều anh như vậy à? Không phải mẹ em sinh ba đây chứ?”

“Phụt.” Dương lão nhị luôn trằm ồn, xử sự đúng mực không nhịn được mà bật cười.

Tạ Mẫn Tây quay lại nhìn về phía Tạ Mẫn Hành, cô ấy hơi nghỉ ngờ, không phải nên để anh cả giới thiệu cho chị dâu mới hợp lẽ sao?

“Chị dâu, đây đều là bạn của anh cả.”

Thấy Tạ Mẫn Hành thờ ơ, Tạ Mẫn Tây mới giới thiệu.

Tạ Mẫn Tây tiếp tục: “Người trông rất dịu dàng là anh Dương Nhị, còn người hoạt bát là anh Tần Ngũ. Hệ Lại quay về phía bọn họ giới thiệu: “Đây là chị dâu em, Vân Thư.”

Câu đầu tiên Vân Thư nói không phải là chào bọn họ, mà hỏi lại: “Không phải nên là anh em giới thiệu cho chị sao?”

Tạ Mẫn Tây: “…”

Lúc này Tạ Mẫn Hành mới thong thả đứng dậy, chỉ vào bọn họ, nói: “Dương lão nhị, Tần tiểu ngũ.”

Vân Thư gật đầu, cười tủm tỉm chào bọn họ: “Chào hai người, tôi là Vân Thư, là chị dâu Tạ Mẫn Tây.” Nhất ì định không nói là vợ Tạ Mẫn Hành, ai bảo vừa rồi anh không chủ động giới thiệu cho cô.

Dương lão nhị hiểu nhất là lòng người, anh ấy liếc mắt nhìn Tạ Mẫn Hành sắc mặt đen sì, xem ra chị dâu này quả. thực không dễ bắt nạt: “Chào chị dâu.”

Tần Ngũ lập tức bật chế độ nịnh nọt: “Chị dâu thật xinh đẹp.”

Vân Thư hỏi: ^VJậy mọi người gọi Tạ Mẫn Hành là gì?”

Tần Ngũ không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Tạ lão đại”

Vân Thư gật đầu, có ý nói: “Ò, vậy là thứ tự lớn nhỏ của mọi người là theo độ tuổi?”

Độ tuổi? Tần Ngũ nhỏ nhất hay là..

“Chị dâu, chị đang khen tôi trẻ tuổi sao?” Tân Ngũ mưu mô hỏi.

Vân Thư mỉm cười tiêu chuẩn, lắc đầu: “Không phải, tôi đang muốn nói Tạ Mẫn Hành già.”

Ạc, tuổi của Tạ lão đại hình như cũng khá lớn, sắp đầu ba rồi.

Tần Ngũ cứng đờ quay đầu, tầm mắt di chuyên đến mặt Tạ Mẫn Hành, đột nhiên cảm thấy Tử Thần đang tới.

Dương lão nhị vội vàng giải thích, sợ răng giờ phút này bọn họ cũng phải thừa nhận: “Không phải, chúng tôi là dựa theo võ lực đê phân.”

“Nói cách khác, Tạ Mẫn Hành có thể đánh thắng mọi người nên mới là lão đại sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc