CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 1034: Rất quen thuộc.

Lâm Tân Ngôn nghe Thẩm Hâm Dao nói xong thì đến thăm đứa con trai cả, lúc này nó đã khôi phục lại biểu cảm như bình thường, còn đang nói chuyện với Trang Tử Khâm.
“Có phải anh cả lại náo loạn ầm ĩ, mâu thuẫn gì với mợ phải không?” Thẩm Hâm Dao cảm thấy nhất định đã có chuyện gì đó.
Lâm Tân Ngôn cũng không định giấu diếm gì Thẩm Hâm Dao, nhanh chóng nói kể hết mọi chuyện ra.
“Sao mợ lại có thể như vậy?” Thẩm Hâm Dao cũng cảm thấy Trần Thi Hàm làm như vậy là không đúng.
Hiện tại là thời đại nào rồi mà còn để ý chuyện môn đăng hộ đối. Người dân bình thường ở nước Anh còn có thể gả cho hoàng tử đấy, cần thiết phải coi trong vấn đề dòng dõi như vậy sao?
Lâm Tân Ngôn nghe vậy thì vỗ vỗ tay Thẩm Hâm Dao: “Cứ giả vờ như không biết đi, miễn cho anh cả con lại không thoải mái.”
Thẩm Hâm Dao hiểu chuyện gật đầu: “Con biết rồi.”
Buổi tối, Lâm Tân Ngôn sắc thuốc cho con trai mình, trong lại bồn chồn không yên, không phải là cô không tin Mộ Diên Nhi, nhưng Tông Ngôn Thần bị thương ở mắt, chỉ uống thuốc Đông y thì thực sự có thể khỏi được sao?
Cô bưng bát thuốc đã sắc xong vào cho con trai: “Chờ đến khi kết thúc lễ tang, mẹ sẽ dẫn con đi bệnh viện kiểm tra chút.”
Tông Ngôn Thần biết rõ Lâm Tân Ngôn lo lắng chuyện gì nên mới nói: “Mắt con không phải bị thương, mà là bị trúng độc, đi khám bác sỹ Tây y cũng không có tác dụng.”
Lâm Tân Ngôn nghe vậy thì không bình tĩnh được: “Trúng độc?”
“Mẹ yên tâm, sẽ ổn thôi.” Tông Ngôn Hi chỉ sợ mẹ mình bị quá kích động, nên còn cố ý nói đùa: “Chẳng lẽ con lại lấy mắt của mình ra để đùa giỡn hay sao? Mẹ cứ yên tâm đi.”
Lâm Tân Ngôn nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Lần này, con có thể nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian được không?”
Tông Ngôn Thần gật đầu: “Được ạ, mấy năm rồi con đều chưa được nghỉ ngơi, vậy nên lần này sẽ nghỉ khoảng ba tháng.”
Lâm Tân Ngôn sờ vào thành bát thuốc, cảm thấy bớt nóng rồi thì mới đặt vào tay Tông Ngôn Thần: “Uống thuốc đi.”
Tông Ngôn Thần thấy bầu không khí đã dịu bớt thì mới cười nói: “Mẹ, mẹ giúp con đi.”
Lâm Tân Ngôn nghe vậy thì bật cười: “Con cũng không xem xem mình bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có lớn bao nhiêu thì con vẫn là con trai của mẹ.” Sau khi Tông Ngôn Thần trưởng thành, hiếm khi nào Lâm Tân Ngôn thấy thằng bé làm nũng với mình. Vậy nên, Lâm Tân Ngôn đi lấy cái muỗng tới, cầm lấy bát thuốc từ tay Tông Ngôn Thần rồi múc từng muỗng cho anh ấy: “Đắng lắm không?”
Tông Ngôn Thần gật đầu: “Thuốc này thực sự đắng hơn bình thường.”
Lời này của Tông Ngôn Thần cũng phải là giả, thực sự đắng hơn thuốc Đông y bình thường, cho nên Mô Diên Nhi mới cho anh ấy uống một hợp thuốc, rồi lại ăn một viên đường.
“Nếu có thể trị khỏi đôi mắt thì cho dù đắng con cũng phải nhịn.”
Mặc dù Tông Ngôn Thần không nhìn thấy gì, nhưng anh ấy biết rõ Lâm Tân Ngôn chỉ hung dữ ngoài miệng như vậy thôi, chứ trong lòng cũng rất thương anh ấy.
Sau khi uống thuốc xong, Lâm Tân Ngôn rót cho Tông Ngôn Thần một chén nước sôi, rồi lại lột vỏ quýt cho anh ấy: “Ăn đi cho đỡ đắng.”
Tông Ngôn Thần nhận lấy một múi rồi cho vào trong miệng, còn cười nói: “Thật sự rất ngọt.’
Lâm Tân Ngôn đứng ở trước mặt Tông Ngôn Thần, thật sự rất muốn hỏi chuyện của Mộ Diên Nhi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó lại đi lấy nước giúp Tông Ngôn Thần rửa chân.
“Mẹ cứ để Gia Văn làm là được rồi.” Đã lớn như này rồi mà còn để mẹ hầu hạ thế này khiến Tông Ngôn Thần cảm thấy không được thoải mái.
“Khi còn bé vẫn luôn là mẹ tắm rửa cho con, bây giờ lại biết then thùng rồi? Vậy còn không mau kiếm bạn gái đi, Gia Văn cũng đã kết hôn rồi. Con làm anh trai mà còn chẳng làm gương cho em được cái gì.”
Tông Ngôn Thần: “…”
Cuối cùng, Tông Ngôn Thần lựa chọn không nói gì, miễn cho lại nói đến chủ đề bạn gái.
Thấy con trai ngậm miệng không nói gì, Lâm Tân Ngôn âm thầm thở dài trong lòng.
Đứa nhỏ này, chắc chắn lại giấu chuyện gì ở trong lòng rồi. Biết vậy, nhưng Lâm Tân Ngôn cũng không vạch trần.
Sáng sớm hôm sau, lễ tang được tổ chức.
Hiện trường vừa trang trọng lại vừa nghiêm túc.
Tất cả những người đàn ông có mặt tại đây đều mặc đồng nhất âu phục màu đen, các quý bà cũng mặc những bộ váy màu đen.
Vào buổi trưa, các vị khách mời lục tục đến chia buồn, vòng hoa xếp đầy đường.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn, với tư cách là người thân nhất của Trình Dục Ôn nên đứng ở phía bên phải của nhà tang lễ, tiếp đón tất cả khách mời.
Lúc này ở phía cổng, một người đàn ông ngồi trên xe lăn được người ta
từ từ đẩy đi vào.
Mặc dù khoảng cách xa nhưng Lâm Tân Ngôn vẫn nhận ra người này, tuy rằng đã rất nhiều năm không gặp nhưng cảm giác quen thuộc này vẫn không lẫn đi đâu được.

Bình luận

Truyện đang đọc