CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 505: Anh vẫn thích em rất nhiều
Mười hai người mẫu cuối cùng lần lượt đứng trên sân khấu T và thể hiện vẻ đẹp của họ. Các người mẫu bước đi chậm rãi, ánh đèn theo sau và âm thanh trữ tình của đàn tranh vang lên. Người dẫnchương trình bắt đầu đọc lời bộc bạch tình cảm với chất giọng trầm.
Anh vẫn còn rất thích em, giống như thích âm thanh của một chiếc piano, lan truyền hàng ngàn dặm.
Anh vẫn còn rất thích em như thích núi cao nước chảy, khó tìm được tri kỷ.
Anh vẫn còn rất thích em giống như thích tiếng dây đàn tiêu vĩ không gì sánh được.
Anh vẫn còn rất thích em giống như thích quân cờ đánh giết lẫn nhau.
Anh vẫn còn rất thích em giống như thích khói thuốc súng bốn phía trên chiến trường.
Anh vẫn rất thích em giống như thích một mảng trắng đen chằng chịt, tất cả đều có chủ ý.
Anh vẫn còn rất thích em giống như thích một cuốn sách hấp dẫn, cứ tồn tại trong lòng anh.
Anh vẫn còn rất thích em như thích một cuốn sách trong tay, tình cảm chan chứa.
Anh vẫn còn rất thích em như thích học hỏi kiến thức, dù khó thế nào cũng không thể dừng lại.
Anh vẫn còn thích em như hương rượu ngõ sâu, triền miên hàng ngàn dặm.
Anh vẫn còn rất thích em như rượu ngon lâu năm khiến người ta say.
Anh vẫn còn rất thích em giống như thích rượu nữ nhi hồng uống vào trong cổ họng.
Lời bộc bạch đầy cảm xúc của người dẫnchương trình trong một bữa tiệc long trọng đã đẩy toàn bộ cuộc triển lãm lên cao trào. Tình cảm là thứ không thể nói rõ được nhất trên thế gian này nhưng lại khiến người ta phải hướng về.
Bài phát biểu đầy cảm xúc của người dẫnchương trình giống như một người tình nói với đối phương về tình cảm của mình.
Có vẻ như ở điểm cuối cùng này, đã đem ý tưởng chủ đạo của toàn bộ triển lãm trình bày trước mặt mọi người theo một cách rất riêng.
Lần này chủ đề chính là lễ phục cưới chính thức của Trung Quốc, kết hôn, dùng để chỉ sự kết hợp của hai người. Một nam một nữ, yêu thương nhau và kết thành vợ chồng, cuối cùng quy về một chữ “Tình”.
Nó tình cờ bổ sung ý nghĩa cho câu “Anh vẫn còn rất thích em” trong hai mươi câu bộc bạch này.
Muốn lấy người mình yêu thì phải mặc những bộ váy cưới như vậy để bày tỏ tình cảm.
Thiết kế của triển lãm lần này thật tuyệt vời, khiến cho mọi người phải vỗ tay tán thưởng.
Ngay khi mọi người muốn phỏng vấn nhà tổ chức và mong chờ được hợp tác thì tiếng người dẫnchương trình vang lên: “Xin mời Tần Án Án, người sáng lập ra “Mây Thêu”.”
Ánh sáng chiếu vào phía sau, từ từ theo một bóng người. Tần Nhã mặc bộ sườn xám giống trên thiệp mời, cùng một kiểu tóc, cùng một lối trang điểm, chỉ khác là người thật lại đẹp siêu phàm thoát tục.
Tô Trạm ngồi trong góc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ này. Cảm thấy quen thuộc nhưng lại hoàn toàn xa lạ, khó hiểu.
Anh mím môi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ánh đèn sân khấu. Cố gắng tìm một số manh mối trên khuôn mặt của người phụ nữ này để chứng minh rằng anh đã từng gặp cô ấy trước đây.
Cuối cùng mọi chuyện đều vô ích, anh chưa từng gặp. Lần đầu tiên nhìn thấy là trên thiệp mời, gặp người thật thì đây là lần đầu tiên nên anh không biết cô gái này.
Trên sân khấu, Tần Nhã tự nhiên cầm lấy micro do người dẫnchương trình đưa cho. Đối diện với ánh đèn đang nhấp nháy phía dưới, cô cúi đầu không chút xao động: “Cảm ơn mọi người đã đến đây, cảm ơn tất cả các nhân viên đã có mặt, cảm ơn mọi người!”
Cô duyên dáng đứng trên sân khấu, giơ micro và nhìn về phía mọi người: “Tôi không phải là người sáng lập “Mây thêu”. Người sáng lập không thể đến hiện trường vì lý do cá nhân. Vì vậy mọi người có bất kì câu hỏi gì đều có thể hỏi tôi, tôi sẽ trả lời từng người một”.
“Xin hỏi cô ý nghĩa của tên“ Mây Thêu” là gì?” Một phóng viên hỏi.
Tần Nhã trả lời trôi chảy: “Tôi tin rằng những người đến đây hôm nay không ít người là những người nổi tiếng trong ngành công nghiệp quần áo. Tôi nghĩ mọi người đã từng nghe về sợi vải mây thơm rồi chứ?”
Có người thốt lên: “Có phải sợi vải mây thơm đã biến mất hơn hai mươi năm nay không?”
Tần Nhã khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.” Sau đó cô giải thích: “Mười hai trang phục áo cưới Trung Quốc của chúng tôi lần này đều được làm từ sợi vải mây thơm và thêu nhân tạo. Chúng được một bậc thầy làm trong hai tháng trong hai tháng. Tuy tốn thời gian và công sức nhưng tôi tin rằng mọi người đã thấy được hiệu quả.”
“Xin hỏi những chiếc váy cưới này sẽ được bán với giá rất cao à?” Có người nói rõ rằng họ muốn mua chúng. Cả kiểu dáng và ý nghĩa đều rất tiêu biểu.
“Xin lỗi, những thứ này sẽ không được bán ra ngoài, bao nhiêu tiền cũng không bán, chỉ để thưởng thức. Nếu ai muốn hợp tác, đợi một chút nữa tôi sẽ giới thiệu người tiếp đón của chúng tôi. Tần Nhã mỉm cười: “Tiếp theo dành cho mọi người mười phút để xem cận cảnh, nhưng vui lòng không chạm tay vào. Cảm ơn vì đã hợp tác.”
Vì là tác phẩm thêu nên nếu chẳng may sơ ý sẽ rất khó sửa chữa.
Tất cả mọi người xúm lại, chỉ có ba người đàn ông to lớn trong góc là bất động. Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều đưa mắt về phía Tông Cảnh Hạo.
Cả hai người họ đều biết nguồn gốc của sợi vải mây thơm và cái chết của Trình Dục Tú. Trước đây có thể không liên quan gì đến Tông Cảnh Hạo Lắm nhưng bây giờ thì có.
“Là chị dâu à?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi, nếu không thì còn ai có thể làm chuyện như vậy?
Tông Cảnh Hạo chỉ lặng lẽ nhìn những bộ trang phục lộng lẫy và tinh xảo trên sân khấu. Trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ nhìn thấy vết hằn sâu nơi khóe mắt. Thực ra bề ngoài cũng không bình tĩnh như vậy.
Sau khi người phụ nữ ấy rời bỏ anh, cô trốn trong một góc âm thầm chuộc tội cho cái chết của Trình Dục Tú. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cô ấy sẽ buồn vì mất đi người thân của mình.
Các phế nang phía sau của anh ấy bẹp do dùng lực quá mạnh, các bắp thịt bị lõm vào thành một hốc. Điều này cho thấy anh cũng đang cố gắng hết sức chịu đựng để duy trì sự bình tĩnh bên ngoài.
Trên sân khấu, mười hai người mẫu đứng bên sân khấu chữ T để mọi người thưởng thức.
Từng đường chỉ làm ra đều kh có chút khuyết điểm nào, có người thở dài nói: “Cuộc triển lãm này thực sự đã làm tôi bị rung động. Sự xa hoa của nó và cách trưng bày độc nhất vô nhị của người sáng lập khiến tôi không thể bình tĩnh được.”
Sau khi nhận được lời nhận xét như vậy, Tần Nhã mỉm cười hiểu ý. Vất vả trong hai tháng này không phải là vô ích, cô nghĩ rằng sau ngày hôm nay, sợi vải mây thơm lại một lần nữa trở lại với công chúng. Vậy là mục tiêu của Lâm Tân Ngôn đã đạt được. Thương hiệu “Mây thêu” sau đó sẽ nổi lên.
Mười phút sau, người mẫu lui vào bên trong, mọi người vẫn chưa thỏa mãn.
Cảm ơn tình cảm của mọi người. Nếu mọi người có ý định hợp tác, hãy bàn bạc lại với ông Thiệu.
Thiệu Vân hiếm khi mặc âu phục cùng giày da, cũng không ăn mặc cầu kỳ, bước tới trước sân khấu: “Nếu như có hứng thú, vui lòng để lại thông tin liên hệ tại đây.”
Hiện giờ có quá nhiều người, căn bản không có thời gian để nói chi tiết, chỉ có thể nói chuyện vào ngày sau.
Sau khi đẩy Thiệu Vân ra, Tần Nhã lùi ra sau, cô đi tới phía sau chào hỏi nhân viên: “Nhất định phải cẩn thận. Người mẫu cởi đồ ra thì đừng để bừa bãi, nhất định phải treo lên móc quần áo.”
Những bộ quần áo này là để trưng bày và vẫn phải lấy đi. Để đề phòng trường hợp chúng bị hỏng mà khi mang đến đã phải chế tạo ra một chiếc kệ phù hợp với những bộ quần áo này.
Khi bà William bước tới, Tần Nhã vội vàng chào hỏi: “Bà William.”
Bà mỉm cười. Trước đó Lâm Tân Ngôn chưa tiết lộ cho bà biết đó là triển lãm gì. Hôm nay mới tới xem, bà mỉm cười: “Quả nhiên tôi không nhìn nhầm cô ấy. Điều này làm tôi ngạc nhiên, nhưng tiếc là cô ấy đã không đến đây để nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Lúc đầu khi nhìn thấy cô ấy, tôi biết cô ấy nhất định sẽ làm nên chuyện.”
Tần Nhã cười đáp lại: “Tôi thay mặt cô Lâm cảm ơn bà.”
“Không cần, thay tôi nói với cô ấy vài lời, chỉ cần nói rằng tôi rất vui mừng. Mặc dù cô ấy không còn ở LEO nữa và đã tạo nên thương hiệu của riêng mình, nhưng tôi đối với tấm lòng của cô ấy sẽ không thay đổi. Tôi hy vọng cô ấy trong tương lai sẽ ngày càng phát triển hơn.” Bà William đã cao tuổi rồi đứa con duy nhất không mặn mà với ngành này nên sau khi bà qua đời, liệu LEO có thể tiếp tục phát triển hay không là một vấn đề nan giải.
Nếu không phải là người biết trân trọng tài năng, bà đã không cho một người vừa ra trường chưa có kinh nghiệm và nền tảng như Lâm Tân Ngôn cơ hội.
Vốn dĩ bà muốn đợi mình qua đời sẽ giao lại LEO cho cô ấy quản lý. Giờ cô ấy đã có sự nghiệp riêng, chỉ đành chúc phúc thôi.
Bà hiểu rằng mỗi người đều có một câu chuyện riêng của họ. LEO được sinh ra vì bà và những người bà yêu thương và sẽ biến mất sau khi bà ấy qua đời. Như vậy cũng không có gì tiếc nuối.
Hai người nói thêm vài câu, Tần Nhã đích thân hộ tống bà William lên xe, nhìn xe đi khuất, cô quay lại phía sau tìm một cái ghế ngồi ở hành lang. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tân Ngôn để nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Tìm được số đang định ấn nút xanh, nhưng lúc này một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Tần Nhã quay đầu lại, cuối hành lang đang dựa vào cửa là một bóng người cô đơn. Lúc anh quay đầu lại, Tần Nhã có thể nhìn rõ mặt anh, cầm điện thoại di động trong tay ấn tắt màn hình, đứng dựa vào tường, duy trì vẻ mặt điềm tĩnh.
“Tôi không biết anh đang nói gì.”
Anh mở toang cổ áo, có gió lùa vào nhưng không thể làm dịu nhịp tim nóng hổi của mình. Anh cố gắng hít thở, phổi như một ống thổi bị vỡ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào: “Tôi hỏi cô, tức là đã biết thân phận của cô rồi. Đừng quên, lúc đầu tôi đã sắp xếp cho cô ra nước ngoài điều trị.”

Bình luận

Truyện đang đọc