CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 730: Gặp mặt nhưng không nhận ra
Điều chủ yếu là người ngồi trên xe lăn cô có quen.
Là bà nội của Tô Trạm.
Sao bà ấy lại tới đây?
Tần Nhã thay đổi dáng vẻ, bà cụ vốn dĩ không nhận ra cô là Tần Nhã, bà ấy hỏi: “Cô là ai vậy?”
Từ trước tới giờ bà chưa từng gặp người con gái này.
Tần Nhã nhất thời không biết trả lời thế nào, nói sao giờ nhỉ?
Nói bản thân là Tần Nhã hay là nói không phải?
Thẩm Bồi Xuyên đi tới, nhìn thấy bà cụ, anh ấy cười: “Sao bà lại tới đây rồi.”
Đôi mắt bà cụ hơi đỏ lên, bà nói: “Bà tới tìm cháu và Cảnh Hạo.”
Thẩm Bồi Xuyên đón lấy tay cầm của xe lăn, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Bà cụ thở dài một hơi.
“Còn không phải vì tên nhóc Tô Trạm kia sao, tức chết bà rồi.” Bà cụ vừa nghĩ tới dáng vẻ đoạn tuyệt của Tô Trạm, bà liền cảm thấy bản thân mình không sống nổi nữa.
“Nó gọi điện cho cháu chưa?” Bà cụ hỏi.
Khi đó bọn họ cãi nhau rất to, Tô Trạm tức giận rời đi, bà cụ lo lắng cho Tô Trạm, lại không thể chấp nhận mấy lời của anh.
“Không ạ, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tần Nhã, hỏi.
“Nó đột nhiên nói với bà, nó không muốn làm bố, không thích con cái, cháu nói xem có phải nó điên rồi không?”
Thẩm Bồi Xuyên đẩy bà cụ rời khỏi cửa chính, để Tần Nhã ở lại trong phòng.
Vừa nãy lời bà cụ nói Tần Nhã đều nghe thấy hết, trong lòng cô đã biết bà cụ tới đây để làm gì.
Chắc chắn là hy vọng Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên có thể thông báo cho Tô Trạm.
Cô không đi cũng biết bà cụ sẽ nói gì, không đi theo càng tốt, nghe nhiều chỉ tổn khiến bản thân khó chịu.
Thẩm Bồi Xuyên đẩy bà cụ tới bên cạnh hồ phun nước của biệt thự, sở dĩ anh không muốn nói trong phòng vì sợ Tần Nhã sẽ nghe thấy.
Trong phòng có nhiều người, anh cũng sợ họ sẽ lỡ miệng nói ra hết khiến bà cụ biết người vừa mở cửa là Tần Nhã.
Thật ra cho dù không nghe bà cụ nói hết nhưng anh cũng biết được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Nếu không thì với thân thể này của bà cụ, sao có thể đến biệt thự vào nửa đêm như này.
Bà cụ than ngắn thở dài: “Cháu có biết Tô Trạm bị sao không?”
Trước đây cũng chưa từng nghe anh ấy nói không thích trẻ con, mà hình như anh còn rất hy vọng vào đứa con mình sẽ có sau này nữa.
Trong phút chốc tất cả đều thay đổi, khi bà nói anh mau sinh con đi, anh lại đặc biệt phản cảm với chuyện con cái của mình.
Bà không thể hiểu nổi, cũng không biết làm sao.
“Bồi Xuyên này, cháu nói cho bà biết, có phải nó đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao đang yên đang lành lại bỗng nhiên thành như vậy?”
Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết phải khuyên bà cụ thế nào: “Bây giờ ở trong xã hội này, thật ra cũng có rất nhiều người trẻ không thích con cái…”
“Người khác là người khác, nhưng nó thì không được!” Bà cụ kích động cắt ngang lời anh nói: “Có phải cháu không biết tình cảnh của nó đâu, nhà bà chỉ có mình nó là cháu trai, nếu như nó khiến nhà họ Tô tuyệt chủng, sao bà có thể ăn nói với ông nội nó ở dưới kia?”
Thẩm Bồi Xuyên mím môi, không nói gì.
Bà cụ nhìn Thẩm Bồi Xuyên, bà híp mắt lại: “Có phải cháu biết gì đó đúng không?”
“Cháu không biết….”
“Bồi Xuyên.” Bà cụ lại cắt ngang lời anh nói lần nữa: “Mấy ngày nay bà đều đau hết cả đầu, cháu đừng giúp Tô Trạm hùa nhau ức hiếp bà nữa. Cháu nói cho bà biết, có phải nó đã tìm Tần Nhã rồi đúng không?”
Nếu không thì bà thật sự không hiểu còn điều gì khiến Tô Trạm có thể bất thường như vậy.
“Có phải nó không muốn sinh con cho Tô Trạm nữa đúng không?” Bà cụ đoán.
Thẩm Bồi Xuyên thật sự không biết nói sao: “Cơ thể bà không khỏe, cháu đưa bà quay về viện.”
“Cháu không nói cho bà sự thật thì bà không đi được.” Thái độ của bà cụ rất kiên quyết.
Thẩm Bồi Xuyên hết cách, anh lấy điện thoại ra, định gọi cho Tô Trạm, thế nhưng lúc này Tần Nhã lại đi đến.
“Anh Xuyên, anh về phòng đi, để tôi nói chuyện với bà.”
Thẩm Bồi Xuyên đi tới kéo anh sang một bên: “Chỗ này để tôi giải quyết, anh quay về phòng đi.”
Tần Nhã cười: “Cô có thể giải quyết không?”
Một câu nói đã khiến Thẩm Bồi Xuyên không nói được gì.
“Không sao đâu, anh đi vào phòng đi.” Tần Nhã cười, lúc nãy cô ở trong phòng đã nghĩ thông cả rồi, bản thân sớm muộn cũng phải đối mặt, chỉ cần cô và Tô Trạm ở bên nhau thì phải qua được cửa này của bà nội.
Thẩm Bồi Xuyên do dự.
“Anh không giải quyết nổi đâu, quan trọng là ở tôi, để tôi nói với bà cho, anh vào phòng đi.” Vẻ mặt Tần Nhã rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, Thẩm Bồi Xuyên nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Có chuyện thì gọi tôi.”
Tần Nhã nói: “Vâng.”
Thẩm Bồi Xuyên đi vào nhà, Tần Nhã đi tới chỗ bà cụ.
Bà cụ nhìn chằm chằm cô: “Cô bé, cháu có thể nói với bà cháu là ai không?” Nhìn kiểu gì thì bà cũng không có ấn tượng với cô, bà chắc chắn là mình chưa từng gặp cô gái này.
Tần Nhã thân thiết nói: “Cháu chào bà nội.”
Bà cụ có hơi hoang mang: “Cháu rốt cuộc là ai? Bà quen cháu sao? Sao cháu mở miệng ra đã gọi bà nội rồi?”
Tần Nhã nắm chặt tay, cô hít vào thở ra mấy lần: “Cháu là bạn gái của Tô Trạm.”
Bà cụ mở to mắt: “Cháu là bạn gái của Tô Trạm?”
Tần Nhã gật đầu.
“Vậy là cháu không muốn sinh con sao?” Vậy nên Tô Trạm mới không cần con cái?
Thẩm Bồi Xuyên đi vào trong nhà cũng không yên tâm, anh gọi điện cho Tô Trạm.
Cũng may Tô Trạm không tắt máy, rất nhanh đã nghe máy.
Bên kia rất yên tĩnh, cũng không biết anh đang ở nơi nào nữa.
“Anh mau tới biệt thự một chuyến đi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tâm trạng Tô Trạm không tốt, anh không muốn để Tần Nhã phát hiện ra cảm xúc của mình, anh nói: “Tôi không đi.”
“Bà nội anh tới rồi, bây giờ Tần Nhã đang nói chuyện với bà ấy.”
Tô Trạm ngồi hút thuốc một mình trên ghế dài bên hồ, vừa nghe thấy bà cụ đến biệt thự anh lập tức đứng dậy: “Bà ấy tới đó kiểu gì?”
“Ngồi xe lăn, có máy điều khiển giúp.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Tôi tới ngay đây.” Tô Trạm tắt máy, lên xe, đi về phía biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, bà cụ quan sát Tần Nhã từ trên xuống dưới. Mặc dù là buổi tối nhưng ánh đèn bên ngoài rất sáng, tầm nhìn cũng tốt, bà có thể nhìn rõ ngoại hình của Tần Nhã.
Bà cảm thấy cô rất đẹp, nhưng trên người không có cảm giác thân mật lắm, ấn tượng không được tính là tốt đẹp.
Tần Nhã thành thật gật đầu: “Là cháu, cháu không muốn sinh con.”
Bà cụ lập tức xị mặt: “Tại sao không muốn sinh con?” Còn chưa đợi Tần Nhã trả lời, bà lại nói: “Cháu không hợp với Tô Trạm nhà ta đâu, lập tức chia tay đi.”
Bà cụ thầm nghĩ người con gái này chẳng giống Tần Nhã chút nào.
Cô ta sao bằng một nửa Tần Nhã được?
Tần Nhã là người thấu tình đạt lý, vừa xinh đẹp lại dễ gần, đối xử với bà rất tốt, bây giờ nghĩ lại còn thấy khó chịu trong lòng, người con gái này còn chưa kết hôn đã nhất quyết không chịu sinh con cho Tô Trạm.
Thế mà Tô Trạm lại thật sự có thể vì cô ta mà không cần con cái.
Nó điên rồi sao?
Vì người phụ nữ này?
Bà cụ vô cùng tức giận, thở dốc liên tục: “Tôi nói cho cháu biết, cháu muốn vào nhà họ Tô thì đừng nói cháu không muốn sinh, cho dù là có muốn sinh thì ta cũng không đồng ý!”

Bình luận

Truyện đang đọc