CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 615: Đến ngay cả chó cũng không bằng
Lâm Tân Ngôn hơi khẽ chau mày. Chủ yếu là vì món đồ này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cô cũng không nói cho cho con gái cô biết. Bởi vì cô hiểu rằng đây là một trò chơi, không phải chuyện món đồ chơi gắp được đáng giá bao nhiêu tiền, mà là sự vui vẻ tận hưởng trong quá trình gắp thú cùng khoảnh khắc gắp được con thú bông ấy lên.
Cô xoa đầu của con gái: “Con có thấy vui không?”
Lâm Nhụy Hi gật đầu thật mạnh:
“Vui lắm ạ. Con thích cái gì ba đều mua cho con hết.”
Nói rồi, cô bé từ trong chiếc túi giấy đang xách trên tay lôi ra một chiếc ba lô được đóng gói một cách rất sang trọng. Cô đeo nó lên sau lưng rồi khoe với Lâm Tân Ngôn: “Mẹ ơi, mẹ xem này, có đẹp không ạ?”
Cô bé còn đỏm dáng xoay tròn thêm một vòng nữa.
“Đẹp lắm.”
Lâm Tân Ngôn khen là đẹp, sau đó đưa tay nhấc túi xách lên, ở bên trong vẫn còn một cái nữa. Lâm Nhuỵ Hi thấy vậy liền nói thêm vào:
“Mẹ ơi, chiếc ba lô này là đồ đôi của mẹ với con gái đấy. Chiếc này là của mẹ, lần tới hai mẹ con mình cùng đeo nhé.”
Lâm Tân Ngôn từ trong túi lôi chiếc cặp ra, quả nhiên là cùng một kiểu dáng đồ đôi mẹ con so với chiếc của con gái cô. Đây là mẫu đồ đôi mẹ con thêu tay được Hermès cho ra mắt trong mùa mới đây nhất, bất kể sản phẩm cho ra mắt trong bộ sưu tập mới là gì thì sản phẩm đó đều là loại đắt nhất, với cả đó còn là mặt hàng xa xỉ của Hermès nữa thì giá cả lại càng không hề rẻ chút nào.
Chiếc túi xách mua lần trước còn chưa dùng đến lần nào nữa: “Hơi bị lãng phí rồi đấy.”
“Mẹ ơi, mẹ không thích nó à?” Lâm Nhụy Hi hỏi.
“Mẹ thích chứ.” Phụ nữ ấy mà, lấy đâu ra sức phản kháng đối với những thứ như thế này được. Tuy là cô cảm thấy như vậy đã là xa xỉ quá mức, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, dù sao thì đây cũng là đồ ông xã mua cho mà.
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên bị ai đó ấn vang lên. Dì Vương đang ở trong bếp nấu cơm, vú Vu liền đi đến trong phòng đỡ lấy Tần Nhã. Có lẽ do nghe thấy tiếng hai đứa con trở về nên cô mới gọi vú Vu vào đỡ mình ra. Vậy là chẳng còn ai rảnh tay đi mở cửa nữa. Lâm Tân Ngôn đành đứng dậy đi mở.
Đứng trước cửa là Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm.
“Chào chị dâu.”
Lâm Tân Ngôn nghiêng người sang một bên mời hai người họ vào nhà.
Giờ này mà còn đến thì khẳng định là tới ăn cơm rồi. Lâm Tân Ngôn gọi dì Vương, bảo dì chuẩn bị thêm nhiều món cho bữa tối một chút.
“Vừa ra ngoài đi mua sắm à?” Tô Trạm nhìn thấy trên ghế sofa đặt không ít đồ.
Lâm Tân Ngôn vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Nhuỵ Hi đã bắt đầu khoe khoang:
“Vâng ạ. Là ba dẫn hai mẹ con con đi ra ngoài chơi đấy ạ.”
Tô Trạm cười: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Lâm Nhụy Hi cười đến híp cả mắt lại, cho đồ của mình vào trong túi giấy, rồi lại như nhớ tới điều gì đó mà đột nhiên vỗ một cái thật mạnh vào đầu mình mà nói:
“Đúng rồi, còn đồ mua cho cả Đại Bạch nữa.”
Thì ra là một chiếc mũ màu xanh lam nhạt dành cho cún cưng.
Lâm Nhuỵ Hi hào hứng bừng bừng đội lên cho Đại Bạch. Lâm Tân Ngôn đứng ở một bên nhìn dáng vẻ hưng phấn của con gái thì không nhịn được mà mỉm cười.
“Hai người các cậu muốn uống gì đó không?” Lâm Tân Ngôn hỏi Tô Trạm cùng Thẩm Bồi Xuyên.
“Dạ thôi em không uống đâu ạ.” Thẩm Bồi Xuyên đáp, Tô Trạm cũng nói là mình không uống nữa vì vừa uống ở bên phòng làm việc của Thẩm Bồi Xuyên rồi.
“Con còn mua cả đồ cho cún con rồi, vậy thì có mua cho cả chú nữa không?” Tô Trạm ngồi ở trên ghế sofa trêu Lâm Nhuỵ Hi.
Lâm Nhuỵ Hi ngẩng đầu dậy, mở to đôi mắt nhìn lên:
“Sao con lại phải mua cho chú làm gì?”
Chợt một tiếng “hì hì” phát ra, Lâm Hi Thần không nhịn được cười phá lên thành tiếng.
“Chú Tô đến ngay cả…” cậu kịp thời bụm miệng lại.
Tô Trạm nhìn Lâm Hi Thần đang bịt mồm lại, lườm một cái rồi hỏi:
“Con muốn nói cái gì cơ? Sao lại không nói nữa rồi?”
Anh cũng đâu phải kẻ ngốc đâu, rõ ràng biết được câu tiếp theo cậu định nói là câu gì mà.
Lâm Hi Thần lắc đầu, cậu không dám nói, cũng không thể nói.
Thế nhưng Lâm Nhuỵ Hi lại không biết được anh trai mình muốn nói cái gì, liền hỏi:
“Anh, anh muốn nói cái gì vậy ạ? Sao anh lại không nói nữa? Khi nói chuyện thì làm sao chỉ nói một nửa được chứ hả?”
Lâm Hi Thần nói:
“Anh không thể nói hết được, anh sợ chú Tô Trạm sẽ đánh anh mất.”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì, rồi chú Tô Trạm sao lại muốn đánh anh được?” Lâm Nhuỵ Hi một mực truy hỏi, cực có dáng điệu của người thích đập vỡ niêu đất hỏi đến cùng*
*Đây là một câu tục ngữ (打破砂锅问到底) nhằm chỉ thái độ kiên quyết truy tìm ý nghĩa hoặc căn nguyên của một vấn đề đến tột cùng, không khoan nhượng, không bằng lòng với những giải thích hời hợt, nông cạn.
“Anh trai con muốn nói là chú ấy đến ngay cả chó cũng không bằng.” Tần Nhã đang được vú Vu dìu ra ngoài thì nghe thấy được cuộc nói chuyện của bọn họ, nên liền đáp lại câu hỏi của Lâm Nhuỵ Hi.
“Ồ, thì ra là như vậy ạ.” Lâm Nhuỵ Hi suy nghĩ kĩ càng như đã hiểu ra cái gì đó. Cô bé còn mua đồ cho cả Đại Bạch nữa, thế nhưng lại không mua cho chú Tô Trạm, vậy nên chú Tô Trạm còn không bằng Đại Bạch hả.
“Lần sau con sẽ mua cho chú mà. Chú Tô Trạm ơi, chú thích mua cái gì ạ?” Cô bé ngửa cái đầu nhỏ lên hỏi.
Tô Trạm nhìn cái đôi mắt to tròn đáng yêu của cô bé, trong lòng chợt ấm áp như được ánh mặt trời chiếu rọi, liền đưa tay ra véo véo cặp má của cô bé:
“Cảm ơn con nhé, sao con lại đáng yêu như thế này được cơ chứ hả?”
“Vậy chú có thích con không ạ?” Lâm Nhuỵ Hi cười hi hi mà hỏi.
Tô Trạm không chút do dự mà đáp lại:
“Đương nhiên là có rồi, làm gì có ai lại không thích trẻ con cho được.”
“Chú cũng thích trẻ con à?”
“Đương nhiên rồi. Sau này chú cũng sẽ trở thành bố mà.” Tô Trạm nói.
Nghe thấy đề tài nói chuyện như vậy, trái tim Tần Nhã nhoi nhói đến không tài nào thở được. Cô thất thần ngồi xuống ghế sofa:
“Vú Vu, rót cho tôi ly nước.”
Vú Vu đi rót một ly nước đưa cho cô, cô uống hết xong thì mới hơi hơi đè nén lại được cảm xúc.
Tô Trạm phát hiện ra sắc mặt của cô không tốt lắm, liền quan tâm mà hỏi tới:
“Cô không khỏe trong người à?”
Tần Nhã mỉm cười, nói:
“Con mắt nào của anh nhìn ra tôi không khỏe trong người vậy?”
Nói rồi đưa tay vuốt ve đầu của Đại Bạch. Nhìn kĩ lại quần áo mà Đại Bạch mặc trên người, rồi lại quay qua nhìn quần áo trên người Tô Trạm, không ngờ được lại là cùng có màu sắc giống nhau, cô liền cười mà hỏi:
“Anh với nó đang mặc đồ đôi đấy à?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Tô Trạm thì cứ nhìn Tần Nhã không chớp mắt, một câu cũng không lên tiếng.
Tần Nhã dựa vào ghế sô pha, mỉm cười rồi nói:
“Ồ, xin lỗi nhé, là tôi nói sai rồi. Đại Bạch với anh có cùng một giới tính, không thể thành đôi được.”
Lâm Tân Ngôn biết được nỗi khổ trong lòng của Tần Nhã. Nếu như là trước kia mà nói, cô sẽ cảm thấy như vậy là quá cay nghiệt, nhưng hiện tại thì một chút cũng không hề cảm thấy như vậy nữa rồi.
So với sự tổn thương về cả tinh thần lẫn thể xác thì mấy lời nói khó nghe có được coi là gì cơ chứ.
Cô thu dọn gọn gàng những chiếc túi đặt trên ghế sô pha rồi đi lên tầng.
Bầu không khí dưới tầng vẫn “giương cung bạt kiếm” như vậy. Tô Trạm ngờ vực nhìn Tần Nhã, hồi lâu sau mới cười một tiếng mà nói:
“Sao vậy, cô khó chịu với tôi đến thế cơ à?”
“Tôi chỉ đang nói chuyện như thế mà thôi, anh đừng quá kích động làm gì.” Tần Nhã cũng cười lại.
“Tôi không có kích động.”
Tô Trạm giả vờ bày ra dáng vẻ ung dung, cười khẩy mà nói:
“Cô cứ nhằm vào tôi như vậy thì sẽ khiến tôi hiểu nhầm rằng cô vẫn còn để ý tới tôi đó. Thực ra thì tôi cũng khá là thích việc cô nhằm vào tôi đấy.”
Tần Nhã lạnh lùng liếc anh một cái: “Anh tự mình đa tình!”
“Cứ cho là tôi tự mình đa tình đi.”
Anh khom người xuống, thuận tay vuốt xuôi theo lông của Đại Bạch:
“Cũng không biết loài động vật như mày có trái tim hay không. Nếu như không có thì tao cũng không để bụng mà trở thành anh em với mày đâu.”
Nghe được lời của anh nói, Thẩm Bồi Xuyên liền nhướng mày. Nói năng kiểu gì thế? Vậy há chẳng phải anh cũng sẽ gián tiếp trở thành anh em với Đại Bạch rồi ư?
Tô Trạm nghĩ thầm trong lòng, nếu như không có trái tim thì sẽ không có tình cảm, mà không có tình cảm thì cũng sẽ không cảm giác được tư vị của đau lòng nữa.
“Chú trở thành anh em với Đại Bạch thì không phải sẽ biến thành chó luôn ạ?”
Lâm Nhuỵ Hi lại không nghe ra được thâm ý trong lời nói của Tô Trạm.
Tô Trạm mỉm cười:
“Con không phát hiện ra dì Yến Yến của con rất ghét chú à? Nếu như có thể làm cho dì ấy vui vẻ thì đừng có nói là làm chó, cho dù là làm cháu trai cũng được nữa là.”
Thẩm Bồi Xuyên vốn vì chuyện của Tang Du mà tâm trạng chẳng có chút hứng thú nào, thế nên vẫn luôn im lặng không nói một lời nào. Dù vậy nhưng những chuyện xảy ra ở đây cũng không vì thế mà ngã ngũ được.
Vì để tạo không gian cho Tô Trạm với Tần Nhã ở riêng với nhau, anh liền nói với hai đứa trẻ:
“Hay là chúng ta ra ngoài đi lang thang xung quanh có được không?”
Hai đứa trẻ xua tay cùng một lúc:
“Bọn con muốn quay về phòng nghỉ ngơi.”
Đi dạo ở bên ngoài cả một ngày thì cũng sớm đã mệt chết rồi. Thẩm Bồi Xuyên liền nói:
“Chú đi cùng với các con.”
Không ra ngoài mà trở về phòng cũng tốt, chỉ cần không phải ở trong phòng khách nữa là được.
“Chú Bồi Xuyên, chú cũng mệt rồi ạ?” Lâm Nhuỵ Hi hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên nói:
“Ừ, chú cũng mệt rồi, thế nên các cháu có thể cho chú nghỉ ngơi ở trong phòng các cháu một lúc được không?”
“Đương nhiên là có thể rồi ạ.” Lâm Nhuỵ Hi xách đồ của chính mình lên, thân thiết dắt tay Thẩm Bồi Xuyên về phòng của mình.
Lâm Hi Thần đương nhiên cũng thức thời mà trở vào trong phòng theo hai người. Cậu cũng có đồ để mua, đó là một mô hình mô phỏng đường đua xe điều khiển từ xa. Vào đến trong phòng, cậu cũng không đi nghỉ luôn mà lại ngồi trên thảm trải sàn, tháo chiếc hộp đựng ra, bắt đầu lắp ghép các đường ray.
Thẩm Bồi Xuyên nằm trên chiếc ghế sô pha dựa lưng vào cửa sổ. Lâm Nhuỵ Hi nằm bò trên giường, chơi đùa cùng đống túi xách và búp bê của mình. Bầu không khí rất là hài hòa, so với bầu không khí ở dưới phòng khách liền thấy khác nhau một trời một vực rồi.
Tô Trạm nhìn Tần Nhã mà rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc muốn tôi phải làm sao thì cô mới chịu tha thứ cho tôi, mới cho tôi một cơ hội đây?
Trong lòng anh biết rõ làm vậy là không lí trí chút nào. Cho dù anh có hỏi đi chăng nữa, thì cũng chỉ như chọc thêm vào thái độ hiện giờ của Tần Nhã đối với anh mà thôi, cô chắc chắn sẽ nói: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Cô đã thực sự cắt đứt quan hệ với anh rồi.
“Chúng ta cứ nhất định phải như thế này mới được sao? Không thể hoà bình yên ổn mà nói chuyện được à?”
Tần Nhã cười giễu một tiếng:
“Tôi chỉ có thể yên ổn, hoà bình với người tôi thích mà thôi. Xin lỗi nhé, anh không phải người tôi thích, lại cứ luôn luôn thích xuất hiện ở trước mặt tôi, khiến tâm trạng tôi thực sự rất tồi tệ. Trong tình trạng tâm trạng cực kì tồi tệ như vậy, tôi không có mắng chửi té tát vào mặt anh thì cũng coi như là đã rất hiền lành dịu dàng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc