CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 90: Nợ ân tình, lấy máu thịt đền bù

Tông Cảnh Hạo lại gần, cô bất giác lùi về phía sau. Phía sau là lưng ghế nên không có quá nhiều chỗ trống cho cô.

Ngực của anh nhanh chóng ép người cô xuống, dường như dính chặt vào người cô. Cô có thể cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ cơ thể anh, toàn thân cô cứng ngắc, không dám động đậy.

Tông Cảnh Hạo vuốt vài lọn tóc bên tai cô, đôi môi anh khẽ đặt lên má cô, anh trầm giọng nói: “Lợi dụng tôi xong thì đi ngay à, không thưởng cho tôi gì à?”

“….”

Lúc này Lâm Tân Ngôn cố chút hối hận vì đã lợi dụng anh để trả thù Hà Thuỵ Lâm.

Tông Cảnh Hạo ưỡn người lên, anh thắt dây an toàn quanh người cô, trong cả quá trình Lâm Tân Ngôn không dám phản kháng lại chút nào.

Bởi đúng là cô đã lợi dụng anh.

Tông Cảnh Hạo đặt cơ thể mình trở lại vị trí cũ, anh khởi động xe, chiếc xe oto dần rời khỏi chỗ đó.

Lâm Tân Ngôn dựa bên cửa sổ xa, cô thầm tính toán trong lòng một lúc rồi mới mở miệng nói: “Vừa rồi tôi không được sự đồng ý của anh mà đã lợi dụng anh, tôi đã mạo phạm anh, anh muốn tôi bao nhiêu tiền?”

“…”

Tông Cảnh Hạo muốn quát lên, anh thiếu tiền à?

“Tôi không cần tiền.”

Lâm Tân Ngôn mất bình tĩnh: “Vậy anh muốn thưởng cái gì?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của anh đăm đăm nhìn cô, đôi mắt đen láy ấy còn mang theo sự ấm áp, và cả sự trêu đùa: “Không cần, nợ ân tình, lấy máu thịt đền bù.”

“….”

Bây giờ Lâm Tân Ngôn chỉ có một suy nghĩ, cô phải nhanh chóng chạy thoát khỏi anh.

Trước đây sao cô chưa từng phát hiện ra, anh lại không có liêm xỉ như vậy chứ.

Là lưu manh à?

Tông Cảnh Hạo mỉm cười, ánh mắt anh lướt qua cô: “Trong lòng cô đang chửi thầm tôi đúng không?”

Sắc mặt của Lâm Tân Ngôn chợt trở nên cứng ngắc, vừa rồi cô mới nói những thứ đang nghĩ trong đầu ra à?

Anh nghe thấy rồi à?

Cô lắp bắp giải thích: “Không, không chửi anh.”

Tông Cảnh Hạo nhếch khoé miệng, không trả lời cô nữa.

Lâm Tân Ngôn suy nghĩ, cô cẩn thận chuyển chủ đề: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Tôi đói.” Ánh mắt anh vẫn giữ nguyên vị trí.

“….”

Lâm Tân Ngôn toát mồ hôi, cô không dám mở miệng ra nói chuyện nữa.

Cô cảm thấy bản thân mình nói gì đều bị anh ta vặn lại.

“Đang nghĩ gì thế?” Tông Cảnh Hạo nghiêng đầu nhìn cô.

Anh thấy sắc mặt cô có gì đó không đúng lắm, nhưng lát sau dường như anh đã hiểu được điều gì đó, anh mỉm cười nói: “Không ăn cô, ăn cơm cơ.”

“….”

Trong chốc lạt, mặt Lâm Tân Ngôn đỏ tới tận mang tai, vừa rồi cô nghĩ nhiều rồi à.

Nghĩ nhiều thì cũng thôi đi.

Lại còn bị người ta nhìn ra nữa chứ.

Đúng là mất mặt, mặt mũi rơi xuống Thái Bình Dương hết rồi.

Cô cúi đầu, chỉ hận không thể tìm được một cái hố nào đó để chui xuống.

Tông Cảnh Hạo nhìn vào khuôn mặt đang ửng hồng của cô, khoé miệng anh lại nhếch lên.

Một lúc sau anh cho xe dừng lại trước một nhà hàng.

Lâm Tân Ngôn nhìn qua tấm kính cửa sổ oto, đó là một nhà hàng Trung Hoa.

Cô tháo dây an toàn ra, sau đó đẩy cửa xe đi ra ngoài. Tông Cảnh Hạo đứng ở bên ngoài đợi cô: “Nhà hàng Trung này không tệ.”

Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt ừ một tiếng, cô không dám nhìn thẳng vào người anh.

Dường như cô lại nghĩ ra điều gì đó, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Bữa này tôi mời.”

Tông Cảnh Hạo lại gần, anh đặt tay lên vai cô, sau đó lại học theo cử chỉ của cô, anh mập mờ nói: “Bữa cơm này để đuổi tôi à?”

Hơi thở của anh phả vào mấy sợi tóc bên tai cô.

Như đang trọc ghẹo cô vậy.

Lâm Tân Ngôn khẽ nghiêng đầu, trong lòng cô vô cùng hối hận.

Nếu sớm biết hậu quả thế này, cô tuyệt đối sẽ không vì chuyện trả thù Hà Thuỵ Lâm mà chọc tới anh.

Cô có cảm giác như bản thân đã ôm đá đập vào chân chính mình.

Cô đã khiến cho Hà Thuỵ Lâm ăn cục tức to.

Nhưng còn bản thân cô thì sao?

Lại rơi vào cảnh bị anh trêu chọc.

“Chỉ là mượn danh nghĩa của anh thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tân Ngôn hạ vai xuống, không có chỗ để bám nên tay của Tông Cảnh Hạo bắt buộc phải bỏ xuống.

“Đi thôi.”

Lâm Tân Ngôn bước nhanh vào trong.

Cô phát hiện, bản thân mình khi ở trước mặt Tông Cảnh Hạo dường như đều trở nên bị động hơn.

Cô không thể như vậy được nữa.

Nếu không sẽ bị anh làm khó chuyện đó thì coi như xong rồi.

Cô bắt buộc phải cướp quyền chủ động về.

“…”

Tông Cảnh Hạo nhìn theo dáng vẻ cao gầy ấy, anh sờ lên môi rồi mỉm cười.

Vào nhà hàng, Lâm Tân Ngôn chọn bàn ăn cạnh cửa sổ sau đó ngồi xuống.

Tông Cảnh Hạo không chậm cũng không nhanh bước vào trong, anh ngồi xuống ghế ngồi đối diện Lâm Tân Ngôn.

Nhân viên phục vụ cầm menu lên.

Lâm Tân Ngôn cầm lấy rồi đưa cho Tông Cảnh Hạo: “Tôi chưa ăn chỗ này bao giờ nên không biết món gì ngon, anh gọi đi.”

Tông Cảnh Hạo nhìn cô, biết cô có ý định gì nhưng anh không vạch trần cô, mà chỉ nhận tờ menu, gọi mấy món ngon ra sau đó lại đưa tờ menu cho nhân viên: “Như vậy đi.”

Nhân viên phục vụ nhận lại tờ menu: “Vâng, các vị đợi một chút, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa món ăn lên.”

Nhân viên phục vụ đi xuống.

Trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Cảnh Hạo chống tay lên trán, sau đó nhìn Lâm Tân Ngôn bằng ánh mắt dò xét.

Lâm Tân Ngôn bị anh nhìn nên cảm thấy không được thoải mái, cô xoa xoa mặt: “Mặt tôi có gì à?”

“Không có.”

“Vậy anh nhìn cái gì?”

“Đẹp nên nhìn.”

“…”

Lâm Tân Ngôn xé rách ánh nhìn của anh: “Nhạt nhẽo.”

Trong chốc lát, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên.

Đúng là món đặc biệt, Lâm Tân Ngôn chưa từng ăn qua những món này. Nhìn những món ăn đó có vẻ rất thu hút, không biết lúc ăn thì mùi vị sẽ thế nào.

Tông Cảnh Hạo đưa cho cô một bát súp: “Thử cái này đi.”

Không nhìn rõ trong súp có những nguyên liệu gì, nhưng nó trắng trắng sệt sệt, mùi rất thơm.

Vốn định đi ăn cơm cùng Tần Nhã, nhưng cô lại gặp phải Hà Thuỵ Lâm, khiến cô tốn mất bao nhiêu thời gian, lúc này bụng cô chắc hẳn rất đói.

Đặc biệt là sau khi ngửi thấy mùi thơm của bát súp, nó khiến người khác càng đói hơn.

Cô lấy thử một thìa, đúng là rất tươi, rất trơn mượt.

“Ngon không?” Tông Cảnh Hạo nhìn biểu cảm của cô.

Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Ngon.”

Mùi vị đúng là không tệ nha.

“Còn có cái này nữa.” Tông Cảnh Hạo gắp một chả tôm đặt vào đĩa ăn của cô.

Lâm Tân Ngôn cụp mắt, cô uống hết bát canh.

Cô không quen được Tông Cảnh Hạo đối xử tốt như thế.

Cô giải quyết xong cơn đói.

Trong lòng có chút băn khoăn.

“Tại sao lại phải từ hôn?”

Thật là như Dục Tú nói, như vậy là vi cô ư?

Tông Cảnh Hạo uống một ngụm nước: “Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?”

Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi muốn biết.”

Tông Cảnh Hạo chậm rãi đặt cốc nước xuống, anh nhìn cô rồi nói: “Không thích hợp nên từ hôn thôi, làm gì có lý do nào khác?”

Có mong đợi sẽ có thất vọng.

Quả nhiên là như vậy.

Sao có thể là vì cô cơ chứ?

Cô tự cười giễu chính mình.

Cô cười chính mình đã nghĩ quá nhiều, ảo tưởng về chính mình quá nhiều.

Cười, cô biết rằng không thể nào mà vẫn mong đợi.

“Cô Hà và anh Tông quen biết nhau lâu như vậy, nói chia tay là chia tay à, đùa vô tình thế.”

Tông Cảnh Hạo nhai một miếng chả tôm trong miệng, sau đó anh đặt đôi đũa xuống, giống như anh đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau anh mới chậm rãi nói: “Vừa nãy cô gọi tôi là gì cơ?”

“Anh Tông.” Lâm Cảnh Ngôn đáp ngay lập tức.

Anh trịnh trọng bình luận: “Tôi không thích cách xưng hô như vậy.”

“Vậy, tổng giám đốc Tông nhé.”

“Cũng không được.”

“….”

Anh lại gắp một miếng chả tôm trắng trắng như ngọc vào miệng, sau đó chậm rãi nhai, cánh môi anh khẽ động đậy: “Tôi thấy, xưng hô là chồng thì nghe thuận tai hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc