CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 595: Cá mập có ăn thịt người hay không
Sau khi Cố Bắc nghe xong tức giận nghiến răng nghiến lợi, vốn là Bạch Dận Ninh đã gieo vào lòng gã mầm mống hoài nghi, sau khi nghe Thẩm Bồi Xuyên đối đáp với Lão Tứ thì gã đã gần như không còn sự tín nhiệm.
Hơn nữa Thẩm Bồi Xuyên kể chuyện này xác thực là đã xảy ra, đó là chuyện hai năm về trước, một tiếp viên mới tới được chỉ định hầu hạ một vị tai to mặt lớn nọ, cô ta không hiểu quy tắc, không thể thỏa mãn vị đó, trong cơn nóng giận Cố Bắc liền kêu thuộc hạ của mình dạy dỗ cô ta, mà thuộc hạ dưới trướng hắn đều là những người đàn ông thô lỗ, không cẩn thận đã giết chết cô ta.
Chuyện này đã qua rất lâu rồi, gã cũng rất nhanh quên đi, hiện tại một lần nữa nghe lại nhưng không ngờ lại bị thuộc hạ bán đứng.
Cố Bắc quay đầu về phía La Tam, thấp giọng nói: “Ngày hôm nay thật cảm ơn.”
Nói xong gã giận đùng đùng rời khỏi hội sở.
La Tam đứng đối diện bĩu môi, xem như là anh đã hiểu rõ sự tình, thì ra là Thẩm Bồi Xuyên cùng Tông Cảnh Hạo kẻ xướng người họa, cùng nhau lừa gạt Cố Bắc.
Kỳ thật cũng không tính là lừa gạt Cố Bắc, Lão Tứ xác thực đã khai ra một số ít chuyện của Cố Bắc, nhưng trước đây gã không phải là tâm phúc của Cố Bắc nên biết rất ít chuyện, sự việc này là do Thẩm Bồi Xuyên điều tra được, nhưng chỉ vì muốn cho Cố Bắc nghĩ là Lão Tứ phản bội mình nên mới cố ý nói là Lão Tứ nhận tội.
Sự tình cô tiếp viên kia, theo Thẩm Bồi Xuyên điều tra thì lần đó Lão Tứ cũng có can sự, vì lẽ đó nên gã mới không khai thêm gì.
Lão Tứ nhận tội trong chuyện Cố Bắc thì đều là chút chuyện vặt vãnh, hơn nữa chính anh cũng không làm việc gì xấu, anh là người không có cốt khi cho nên sẽ từ chối những việc dẫn đến điểm bất lợi cho anh.
Cố Bắc vừa rời hội sở nghe tin là Lão Tứ đã bị mang đến biệt thự.
Gã nổi giận đùng đùng quay về biệt thự, Lão Tứ bị mang lên.
Bỗng nhiên bị mang về Lão Tứ cho chút bất an, cẩn thận từng li từng tí: “Chủ tịch Cố…”
Gã còn chưa nói xong hết câu, Cố Bắc âm u nhếch khóe môi, không nói hai lời, liền một cước đạp lên hắn, Lão Tứ té lăn trên đất, vốn gã bị thương không nhẹ, lần này liền nằm bò không đứng lên nổi, trực tiếp ôm bụng bị đánh.
“Con mẹ nó, mày không phải nói là mày không bị thẩm vấn hay sao?” Cố Bắc ngồi xổm xuống bóp lấy cằm của gã: “Vậy mà lại bán đứng tao.”
Lão Tứ trợn to hai mắt, trước đó không phải Cố Bắc đã tin tưởng gã sao? Bỗng nhiên sao gã lại biết rồi?
“Anh ngàn vạn lần đừng nghe cái thằng què…”
Bốp!
Lại một cái tát như trời giáng vào mặt Lão Tứ, Cố Bắc nổi cơn thịnh nộ: “Chính tai tao nghe thấy còn bảo giả nữa hả? Tao đã nói rồi, mày rơi vào tay bọn chúng, làm sao mà chúng nó không thẩm vấn mày cho được, vậy mà còn thả mày về, thì ra mày không chỉ bán đứng tao, mà mày còn muốn làm tay trong cho bọn nó, tao đối với mày cũng không phải tệ, sao mày không nghĩ tới, lại dám đối xử như vậy với tao?”
Cố Bắc cực kỳ tức giận, gã đã tìm đủ mọi cách để bảo vệ Lão Tứ, vậy mà Lão Tứ trực tiếp bán đứng gã, so với bạn gái chia tay còn làm cho gã khó tiếp nhận hơn.
Hiện tại, gã hận là không thể lập tức giết chết Lão Tứ, để gã giải mối hận trong lòng!
Lão Tứ mờ mịt, gã có nói một chút chuyện của Cố Bắc, thế nhưng cũng sẽ làm cho Cố Bắc gặp sự cố gì, còn có, lúc nào gã đáp ứng nằm vùng cho bọn họ rồi?
“Nhất định là có hiểu lầm gì ở đây…”
“Hiểu lầm!” Cố Bắc càng thêm tức giận, hai bàn tay lây mạnh Lão Tứ, bởi vì dùng sức quá mạnh, nửa cánh tay của gã bị tê dại, Lão Tứ miệng đầy máu, mặt mày sưng to, đỏ rực như đầu heo, không nhìn ra được mặt mũi.
“Lỗ tai tao không có bị điếc!” Cố Bắc giận giữ cười to: “Lão Tứ, còn nhớ tao đã từng nói cái gì rồi đúng không?”
Lão Tứ sợ hãi, cả người run cầm cập, máu trên miệng chảy dài xuống vạt áo, nổi bật trên nền quần áo màu xanh lam của bệnh viện.
Gã vì mạng sống mà nằm trên mặt đất ôm lấy chân Cố Bắc: “Chủ tịch Cố, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có bán đứng ngài, cầu xin ngài hãy tin tưởng tôi.”
Cố Bắc nhìn Lão Tứ giống như con chó, cười lạnh nhạt: “Tao cũng muốn tin tưởng mày, nhưng nhìn bộ dạng vô tích sự của mày, nếu mày không bán đứng tao, tao cũng ngạc nhiên!”
Một chút chính trực còn không có, nếu như không nhận tội khai ra thì gã mới ngạc nhiên!
“Đều đứng ngây ra đó làm gì hả?” Cố Bắc tức giận, thuộc hạ liền đến kéo Lão Tứ ra.
“Cầu xin ngài, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có bán đứng ngài.” Lão Tứ đến chết không thừa nhận, nếu nhận thì gã chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nhưng mà không thừa nhận đi chăng nữa thì Cố Bắc đã nhận định chính Lão Tứ đã bán đứng mình.
Cố Bắc muốn nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, để người của gã nhìn thấy, bán đứng gã thì sẽ có kết cục gì!
“Chúng mày theo tao, tao sẽ không bạc đãi, nhưng mà nếu bán đứng tao, chỉ có một con đường chết!” Cố Bắc khí thế hùng hồn, ngày hôm nay ai cũng không cứu được Lão Tứ.
Vì khiếp sợ, đàn em của Cố Bắc kéo Lão Tứ ra ngoài.
Lão Tứ kêu trời trách đất xin tha, Cố Bắc nghe phiền liền kêu người dán miệng Lão Tứ lại, trùm bao bố, đem ném xuống bờ biển phía ngoài ngoại ô.
Đàn em đi theo Cố Bắc ban đầu nghĩ là chỉ dọa Lão Tứ nhưng không ngờ là Cố Bắc để cho bọn họ đem Lão Tứ ném ra biển.
Đều là đàn em của Cố Bắc, mặc dù bọn họ đều không thích Lão Tứ, nhưng cũng sợ bọn họ có cũng có ngày đó nên thay Lão Tứ cầu nguyện.
“Xem như Lão Tứ không có công trạng gì nhưng anh ta cũng tận lực làm việc, tha cho anh ta một mạng.” Một Đại Hồ Tử mở miệng nói đỡ cho Lão Tứ.
Cố Bắc hừ một tiếng, gã ta tựa trước xe, hai tay khoanh trước ngực: “Nó phản bội tao, cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết, tụi mày cùng giống như vậy, nếu có một ngày phản bội tao thì chỉ có con đường chết! Ai dám cầu xin, tao liền cho nó theo bồi tán Lão Tứ.”
Trong nháy mắt, đàn em đều im lặng, không ai dám lên tiếng nữa, sợ mình cũng bị ném vào biển nuôi cá.
“Sao còn chưa ra tay, tụi mày để tao làm hay sao?” Cố Bắc lạnh giọng.
Mấy đàn em đều đồng loạt rút lui, lại không hẹn mà cùng bước lên, nắm lấy bao tải, Lão Tứ bị bịt miệng nhưng tai vẫn còn nghe được, bọn họ nói cái gì, gã ta đều nghe thấy, vì vậy trong lòng rất sợ hãi.
Gã ta giãy giụa hòng tránh thoát nhưng mà gã bị trói gấp quá, hoàn toàn không có cách trốn thoát.
Nếu giờ khắc này có thể nhìn thấy mặt hắn không còn chút máu, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi.
Trên đời này, chỉ e rằng không có ai mà đối mặt với cái chết có thể bình tĩnh được.
Dù sao thì cũng chỉ có một cái mạng, chết là hết, không còn cứu vãn được rồi.
Có Bắc vẻ mặt lạnh nhạt, không chút sợ hãi, ỷ vào việc gã bị bại lộ, gã liền trắng trợn không kiêng dè.
Gió thổi mạnh, mặt nước bắn lên từng đợt sóng to, văng tung tóe bọt biển, sau đó lại bình yên như không có gì.
Bọn đàn em đứng trên bờ, sắc mặt rất khó coi, một người trong đó hỏi: “Cá mập có ăn thịt người hay không vậy?”
“Ngu quá, đương nhiên không ăn thịt người, người là động vật cao cấp nhất rồi.”
“Mày mới ngu ngốc, ai nói cá mập không ăn thịt người?”Một người tin chắc cá mập ăn thịt người phản bác người vừa nói chuyện.
“Mày từ thấy chưa?” Người kia cũng không chịu phục, gã cảm thấy người là vua muôn loài, cá mập dưới nước làm sao có thể ăn người trên cạn?
“Mày từng thấy qua cá mập ăn thịt người à?”
“Mày chưa từng xem ‘Cá Mập Trắng’ sao? Ở trong đó thả cá mập liền ăn thịt người. Hai người khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình, không ai nhường ai.
“Đó là phim, ngoài đời thật sự cá mập sẽ ăn thịt người!”
“Một đám ngu xuẩn, sao tao nuôi những đứa ngu này nhỉ?” Cố Bắc sầu não: “Đi thôi.”
Nói xong gã lên xe, trời gầm một tiếng vang thật lớn, có chớp xẹt qua bầu trời, nhìn như sắp có trận mưa to.
Mấy đàn em sợ mưa đến nhanh như làn khói chạy lên xe, hoàn toàn quên bọn họ đang làm gì đó.
Tính tình của Lão Tứ không tốt, không để ai vào mắt, đắc tội không ít người, vì lẽ đó nên không có ai thật tình vì gã ta cầu xin, nói đỡ cho gã vì sợ rằng mình cũng sẽ bị như vậy.
Trong lòng lại nghĩ, tuyệt đối không được bán đứng Cố Bắc, nếu không bọn họ sẽ bị đem đi làm thức ăn cho nuôi cá.
Trong thành phố, Lâm Tân Ngôn mang theo con trai và con gái đến cửa hàng thú cưng mua đồ dùng cho Đại Bạch, sau đó Tông Ngôn Hy nói muốn đi công viên giải trí.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, trời này chắc sẽ mưa to, cô nói với con gái: “Chúng ta đi siêu thị, mua đồ ăn cho con được không?”
Tông Ngôn Hi suy nghĩ một chút: “Được rồi, con sẽ nghe lời mẹ”
Lâm Tân Ngôn dở khóc dở cười, đưa tay bẹo hai má: “Càng ngày càng không đáng yêu như hồi còn bé.”
“Cô bán hàng khen con xinh đẹp đây, làm sao với mẹ lại không đáng yêu?” Tông Ngôn Hy không phục.
Lâm Tân Ngôn giải thích rằng: “Đáng yêu và xinh đẹp là hai nghĩa khác nhau.”
“Nhanh lên xe nào” Cô giục một tiếng.
Từ cửa hàng thú cưng rời đi, bọn họ lại đi tới siêu thị.
Mới vừa vào siêu thị thì bầu trời liền đổ mưa to.
Mưa tựa như trút nước.
Tông Ngôn Hi nhìn ngoài trời mưa to cảm thán: “May mà không đi nơi giải trí, bằng không là bị ướt như chuột lột rồi.”
Lâm Tân Ngôn nắm lấy tay hai đứa bé, vú Vu cùng người làm mới và tài xế đi phía sau cùng vào siêu thị.
Vú Vu đẩy xe mua sắm nói: “Trong nhà không có hoa quả.”
Bọn họ đi tới khu vực hoa quả, mua chút hoa quả quý, mùa này hoa quả cũng nhiều, giá cả không mắc mà lại rất tươi ngon.
Đi ngang qua khu bánh ngọt, Tông Ngôn Hy muốn ăn bánh Donut, tự tay nắm cái nĩa, mâm đựng bánh, cách tấm kính nàng thấy người đứng trước quầy, khi nhìn rõ tướng mạo, nàng bất ngờ lên tiếng: “Là cô?”

Bình luận

Truyện đang đọc