CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 544: Để đến tối ông cháu mình chơi tiếp nhé
Lâm Tân Ngôn không hiểu sao cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Anh sao vậy? Anh quên chuyện bọn trẻ đã đổi tên rồi à?” Cô hỏi.
Tông Cảnh Hạo nói, anh không quên: “Anh gọi quen rồi nên cũng không muốn sửa.” Lúc anh nói chuyện, ánh mắt anh dừng lại trên bụng cô: “Đợi đến khi đứa bé này ra đời, cho dù nó là con trai hay con gái, đều cho nó theo họ của em.”
Anh ngẩng lên nhìn Lâm Tân Ngôn, dịu dàng nói với cô: “Ba em chỉ có một người con gái duy nhất là em, làm như vậy ông coi như cũng có người nối dõi.”
Anh rất chân thành, cô đang vì anh mà suy nghĩ thì anh cũng nên suy nghĩ cho cô nhiều hơn.
Nếu nói là không cảm động thì là nói dối, Lâm Tân Ngôn mở mắt to nhìn anh: “Thật à, anh việc gì phải sến như thế, anh muốn em khóc à?”
Tông Cảnh Hạo cười, anh ôm lấy cô và hôn lên trán cô: “Anh đâu nỡ để em khóc.”
“Ôi ôi, không biết mình trêu phải ai chứ? Vừa ra đến cửa đã phải nhìn thấy cảnh tình tứ rồi, có còn để cho người khác sống nữa không đây?”
Tô Trạm đứng trên bậc cửa, nghiêng người dựa vào một bên cửa, hai tay khoanh trước ngực, hân hoan phấn khởi nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt mình.
Ban nãy rõ ràng vẫn là người đàn ông dịu dàng, ngập tràn tình yêu trong ánh mắt thì bây giờ chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Tông Cảnh Hạo chậm rãi ngước mắt nhìn, từ tốn nói: “Ghen ghét làm người ta xấu đi đấy.”
Rồi anh làm như không thấy gì ôm Lâm Tân Ngôn bước vào, hoàn toàn coi Tô Trạm như không tồn tại.
Tô Trạm: “…….”
Anh ấy ghen tức sao?
Đúng, anh ta đúng là ghen tức thật.
Anh ấy vẫn còn chưa đủ đáng thương nữa hay sao? Mà lại còn phải xát muối như thế nữa?
Rõ ràng là thấy anh ấy dễ bắt nạt mà?
Tô Trạm gào thét trong lòng, đúng là đồ không có lương tâm mà, có vợ là quên luôn anh em, anh ấy thấy bản thân mình bây giờ là một con sâu đáng thương mà, một con sâu đáng thương bị người khác vứt bỏ.
Tần Nhã không tha thứ cho anh ấy, rồi anh em cũng chỉ biết có vợ.
Anh ta nói câu không có lương tâm, Tông Cảnh Hạo chưa đi kịp nên cũng nghe thấy, quay đầu hỏi lại: “Cậu vừa nói cái gì?”
“….” Tô Trạm lúng túng một giây, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, rồi anh ấy nói: “Hai đứa bé nhà cậu muốn ăn kem, bây giờ tôi đi mua, tôi hỏi xem hai người có muốn mua gì không, tôi ra ngoài mua về luôn cho.”
Tông Cảnh Hạo hỏi Lâm Tân Ngôn: “Em có muốn ăn gì không?”
“Bánh kem, bánh kem giòn.”
Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, đến bây giờ tự nhiên cô lại thèm mùi bánh kem giòn
“Em ăn vị gì?” Tông Cảnh Hạo hỏi lại.
Lâm Tân Ngôn nghĩ một lúc rồi nói: “Xoài ạ.”
Tô Trạm nói biết rồi, “Nhân tiện tôi mua chút hoa quả nhé.”
Tông Cảnh Hạo ừ một tiếng, hôm nay sợ là cũng không đi được nữa, nếu như đợi đến ngày mai thì lại phải lái xe đi mua, ở đây mua bán mọi thứ không hề thuận tiện chút nào.
Nơi này hay nhất một chỗ là rất yên tĩnh.
Bên trong nhà lúc này vẫn còn ánh nắng, bọn họ bước vào phòng khách, đây là gian phòng xây bằng gỗ nên mùa hè rất mát, ở bên ngoài và bên trong phòng đúng là hai cảm giác rất khác nhau, bước vào phòng có cảm giác giống như bước vào phòng điều hòa vậy. Bên trong phòng có một chiếc bàn vuông, ông Tông Khải Phong và Tông Ngôn Thần đang ngồi ở hai phía đối nhau, trên bàn đang bày một bàn cờ, hai ông cháu đang chơi cờ vua với nhau, Tông Ngôn Thần gặp phải thế bí, nhìn bàn cờ suy nghĩ xem phải đi nước nào thì mới có thể chuyển bại thành thắng.
Đến nỗi có người bước vào phòng mà cũng không biết.
Ông Tông Khải Phong có ý muốn rèn luyện sự kiên nhẫn và tỉ mỉ cho Tông Ngôn Thần, im lặng chờ đợi đến lúc đứa bé có thể nghĩ ra cách giải được thế cờ.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn đi nhẹ chân lại và không quấy rầy hai người, hai người đi sát bên tường vào bên trong, bên trong Tông Ngôn Hi ngồi xổm bên góc cửa sổ, dưới đất một chú chó Samoyed đang nằm bò bên cạnh, con chó có lông trắng tinh, không pha tạp với bất cứ màu nào, con chó giống như một quả bóng tuyết, tròn vo một cục.
Tông Ngôn Hi lấy tay vuốt ve đầu của con chó, hình như con bé rất thích nó, miệng luôn nói: “Sao em đáng yêu thế này?”
Lâm Tân Ngôn cúi người xuống xoa đầu con bé: “Con rất thích con chó này à?”
Tông Ngôn Hi ngửa đầu lên, con bé nhìn thấy Lâm Tân Ngôn thì vui vẻ sà ngay vào lòng mẹ: “Mami”
Con bé ôm chặt cổ cô: “Sao mami lại tới đây?”
Lâm Tân Ngôn chỉnh lại tóc cho con gái: “Mami nhớ con rồi, nên mami tới đây.”
Tông Ngôn Hi tì cằm lên vai mẹ, quay sang hỏi Tông Cảnh Hạo: “Ba ơi, ba làm hòa với mami rồi ạ?”
“Ba với mami con có lúc nào không hòa nhau đâu?” Anh bế con gái từ trong lòng của Lâm Tân Ngôn,véo véo khuôn mặt trứng gà của con bé: “Ba và mami chỉ tạm thời xa nhau thôi, chứ không phải là cãi nhau rồi chia tay, con hiểu không?”
Tông Ngôn Hi mím mím môi, con bé không quan tâm vì sao hai người xa nhau, con bé chỉ muốn ba mẹ không bao giờ cách xa, như thế thì cả nhà họ có thể sống chung với nhau rồi.
“Ba ơi, con có thể nuôi con chó này được không? Con thích nó lắm.” Con bé chỉ vào con chó Samoyed đang nằm trên sàn.
Tông Cảnh Hạo không đồng ý ngay, con chó có vẻ rất đáng yêu, nhưng nó có vẻ hơi to, anh lo rằng sẽ làm con bé bị thương.
“Ba ơi có được không?” Con bé nắm nắm cổ áo của ba, làm nũng.
“Con chó này rất hiền, không cắn người đâu, với lại đã được huấn luyện qua rồi.” Trình Dục Ôn bước vào, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn cũng đang ở đó thì hỏi: “Cô cũng đến à?”
Trong lòng anh cũng hiểu vì sao Tông Cảnh Hạo đi rồi lại quay về, chắc có lẽ cùng là vì cô ấy.
Tông Khải Phong nói cho anh ta biết việc Lâm Tân Ngôn rời đi, còn cô đến Bạch Thành chắc là đến tham dự đám cưới của Bạch Dận Ninh.
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Ván này Tông Ngôn Thần lại thua nữa, thằng bé không chịu: “Chúng ta đánh thêm ván nữa đi ạ.”
Ông Tông Khải Phong sờ đầu cháu trai: “Cháu có ý chí chiến đấu vậy là tốt, nhưng mà để đến tối ông cháu mình chơi tiếp nhé.”
Ông đứng dậy, nhìn sang bên kia thấy Tông Ngôn Thần tiu nghỉu không có tinh thần, thằng bé không thắng được ván nào, lần đầu tiên thằng bé biết mùi thất bại.
Tông Khải Phong cố ý không nhường cho thằng bé thắng, thằng bé này thông minh, nhưng chưa phải chịu thiệt thòi gì, đây chưa chắc đã là chuyện tốt.
Người xưa đã nói rồi, nếu không trải qua được lạnh giá thì làm sao hoa mai có thể nở hoa.
Ông đặt niềm tin vào đứa cháu này.
Kỳ vọng này còn cao hơn so với kỳ vọng ông từng mong ở Tông Cảnh Hạo.
Có thể rèn giũa nó trở thành một đứa trẻ con nhưng có những suy nghĩ trưởng thành cũng là một điều đáng kiêu hãnh với ông.
Thỉnh thoảng đả kích thằng bé, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, ông hiểu vì sao, Tông Cảnh Hạo không đi nữa.
“Con đi ra ngoài với ta một lát.” Ông nói với Lâm Tân Ngôn
Lâm Tân Ngôn nói vâng, cô biết ông có điều gì muốn nói với mình, nên cùng ông đi ra khỏi phòng khách.

 

Bình luận

Truyện đang đọc