CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 720: Bà cụ kiên quyết
Tần Nhã ôm bó hoa tươi bước xuống taxi, thấy nhân viên y tế cầm cáng cứu thương chạy ra khỏi bệnh viện, họ nhanh chóng mở cửa xe, đặt người bất tỉnh trong xe lên cáng, đưa đến phòng cấp cứu.
Cô cũng nhìn qua một chút, bởi vì không nhận ra Cục trưởng Tống nên cũng không để ý nhiều, cô không nói cho Tô Trạm biết là mình đến, muốn tạo bất ngờ cho anh, cũng muốn đi thăm hỏi bà cụ một chút.
Dù gì bà ấy cũng là người thân duy nhất của Tô Trạm, bây giờ bà ấy nằm ​​viện, dú sao cô cũng phải đến thăm một chút.
Cô đi đến khoa nội trú, hỏi được phòng bệnh của bà cụ từ chỗ y tá trực, sau đó đi đến.
Tô Trạm rất hiếu thảo, bà cụ nằm ở khu VIP của bệnh viện, nơi này rất yên tĩnh, sạch sẽ nhưng không khí lại thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Cô đi tới cửa phòng bệnh, vừa giơ tay gõ cửa thì nghe thấy giọng nói đau khổ của Tô Trạm, cô khẽ cong môi.
Tinh thần của bà cụ còn khá tốt, còn có tinh thần mà đánh Tô Trạm.
Khi tay cô vừa chạm đến cửa, giọng nói tức giận của bà cụ truyền đến: “Tô Trạm, đừng có giả ngu với nội, con nói là Tần Nhã tha thứ cho con rồi mà, con bé đâu? Lúc nào con cũng muốn lừa nội hết đúng không? Con không định sinh chắt cho bà đúng không?”
Bàn tay của Tần Nhã đông cứng, cách ô cửa một centimet, chắt?
Bà cụ muốn có cháu chắt, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, khi cô và Tô Trạm ở bên nhau, bà đã rất háo hức.
“Con thật sự không có nói dối nội. Về phần cháu chắt, đó là chuyện của con, con xin nội đấy, đừng nhắc mãi nữa được không, lỗ tai con sắp đóng kén luôn rồi, nội tha cho con đi.”
“Nội chỉ có mỗi một nguyện vọng đó mà thôi. Chỉ cần con kết hôn, sinh chắt cho nội, còn lại con muốn làm sao thì làm.” Thái độ của bà cụ rất kiên quyết.
Tô Trạm cảm thấy đau muốn nổ đầu.
Ngày nào cũng lải nhải mãi mỗi một chuyện, anh sắp bị bà cụ làm cho phát điên mất.
“Con không thích trẻ con, cũng không muốn sinh…”
Bốp!
“Oái!” Tô Trạm ôm cánh tay: “Bà à, dùng lực mạnh thế? Nội còn đánh nữa thì hư cả người mất, làm sao sinh cháu cho nội được.”
“Người con chưa hư mà nội cũng có thấy con sinh đâu. Nội nói cho con biết, Tô Trạm, con cũng không còn trẻ, đừng có cười nói tí tửng với nội, nội nói nghiêm túc đó, đừng để nội chết đi mà vẫn còn nuối tiếc.”
“Nội phải sống lâu trăm tuổi, không chết được…”
“Thằng nhóc thối.” Bà cụ lại tát một cái, Tô Trạm nghiêng người đến trước mặt bà: “Nội đánh con chết luôn đi nè, suốt ngày ép con, con sắp điên mất rồi.”
Bà cụ tức giận, lần này thật sự là tức giận: “Con cho rằng nội muốn ép con hả? Nếu con có anh có em thì con có cô độc một mình nội cũng mặc kệ con. Nội nuôi con từ nhỏ đến lớn dễ dàng lắm sao?”
Vừa nói, bà cụ vừa đỏ hoe mắt: “Bố con… chẳng còn, ông con thì lại mất sớm…”
Tô Trạm sợ bà cụ lại nhắc đến những chuyện trước kia, rút một tờ giấy ra lau nước mắt cho bà.
“Nội chẳng yêu cầu con cái gì, nhưng bây giờ nội cũng chẳng chết được. Con còn một thân một mình thế này, nội làm sao đi gặp cha con, làm sao đi gặp ông con, gặp bọn họ rồi nội biết nói gì đây? Chẳng lẽ nội phải nói, rất xin lỗi, tôi đã để nhà họ Tô các người tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?”
Tô Trạm tựa lưng vào thành giường, bất cần, không muốn nói chuyện hay cử động gì nữa.
Anh thật sự không muốn ở đây nói với bà nữa.
Tuy nhiên, bà cụ này, đã lớn tuổi, bà lại không có con gái, chỉ có một cậu con trai, lại chết trẻ. Bà chỉ có mỗi mình anh là người thân, bà nằm viện, anh lại không thể ở cạnh chăm sóc.
Thế nhưng, anh ở đây thì bà cứ cằn nhằn không ngừng nghỉ, không biết có phải do lớn tuổi rồi không, có một việc mà cứ nói mãi.
Nói đi nói lại, nói tới nói lui.
Anh sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
“Nội cũng không muốn ép, không muốn ép con nữa, con muốn thế nào cũng được, dù sao nội cũng sống được mấy ngày nữa đâu.” Bà cụ vẫn hờn dỗi.
Tô Trạm tự lấy tay đấm vào đầu: “Nội đừng giận dỗi nữa, nội mà còn thế, con đi với nội luôn.”
Bà cụ nắm lấy tay anh, không để anh tự đập đầu nữa: “Nội cũng không ép con, con cho nội một thời gian cụ thể, sức khỏe nội thế này còn sống được mấy năm nữa đâu, nhân lúc nội còn sống, con có thể kết hôn rồi sinh cháu cho nội không?”
Tô Trạm không còn cách nào khác, đành phải an ủi bà: “Trong vòng hai năm, con sẽ cưới vợ rồi sinh cháu cho nội, được không?”
Anh nghĩ cứ đến lúc đó rồi đi nhận nuôi một đứa, nói là mình sinh, để bà cụ yên lòng trước đã.
“Không được, một năm thôi, hai năm lâu quá.” Bà cụ quả quyết.
Tô Trạm không còn cách nào khác, đành phải gật đầu: “Con hứa với nội, vậy nội đừng cằn nhằn nữa được không?”
Bà cụ thở dài một hơi, nói: “Già rồi, đến con cũng ghét nội rồi…”
Tô Trạm: “…”
“Con không có ghét nội, nội muốn ăn chút gì không? Con đi mua cho nội?” Tô Trạm vỗ vỗ bà cụ: “Nội cũng khổ tâm, con biết mà.”
Bà cụ nói: “Con chưa ăn sáng đúng không?”
Tô Trạm có tâm trạng nào mà đi ăn?
Cứ nói đi nói lại mãi, hỏng cả tâm trạng của Tô Trạm, không có cảm giác ngon miệng.
“Con kiếm gì ăn chút đi, nội ăn rồi, không đói bụng.”
Tô Trạm thật ra không đói, nhưng muốn đi ra ngoài hít thở không khí nên đã nói: “Con đói, vậy con đi mua đồ ăn đây.”
Bà cụ nói: “Con đi đi.”
Tần Nhã bỗng nhiên không dám đối mặt với bà cụ, nghe thấy Tô Trạm chuẩn bị đi ra, lập tức đi về hướng căn tin, cô vừa đi, Tô Trạm bước ra.
Cô trốn vào trong nhìn Tô Trạm ra khỏi cửa, đợi Tô Trạm đến thang máy, cô mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đứng trên hành lang, lắng tai nghe.
Cô nghe được tiếng thang máy mở ra, lát sau là tiếng đóng lại, cô đi tới, đúng là đã xuống lầu.
Lúc này, cửa thang bên cạnh mở ra, cô bước vào, cũng theo xuống.
Cô chậm hơn Tô Trạm một chút, khi xuống tới thì thấy Tô Trạm đã đi ra khỏi cổng bệnh viện rồi.
Cô không biết mình nên quay về hay là đi gặp Tô Trạm, tóm lại là rất mâu thuẫn.
Thấy Tô Trạm không ra ngoài mua đồ mà rẽ vào ngõ, cô đi theo, muốn xem anh định đi đâu, làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc