CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 247: Ai cũng sẽ thay đổi

Lúc Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn xuống tầng, mọi người đã đến đủ cả rồi. Tần Nhã để Lâm Ngụy Hi, Lâm Hi Thần không cần người chăm sóc, bản thân tự xúc cơm ăn.

“Xem ra tôi đến không muộn, vừa kịp bữa cơm.” Bạch Dận Ninh vội vàng đi từ cửa vào.

Anh cười với Lâm Tân Ngôn: “Cô nói cô muốn mời tôi ăn cơm, tôi phải đến nhanh để tìm cô, như vậy mới kịp ăn. Không nên là cô mời tôi, đáng ra là để tôi mời cô.”

Lâm Tân Ngôn quay về thì gặp phải trò đùa như vậy, đành coi như đã quên hết mọi chuyện, Lâm Tân Ngôn cảm thấy ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

“Không sao, tôi đến đây không phải là để tìm cô sao?” Lúc Bạch Dận Ninh nói, ánh mắt còn nhìn về Tông Cảnh Hạo: “Bữa cơm này sáng nay định mời tôi thế nào?”

Tay của Tông Cảnh Hạo trên vai Lâm Tân Ngôn trượt xuống eo cô, anh dùng lực kéo cô áp vào người mình, anh cười với Bạch Dận Ninh: “Giám đốc Bạch, cơm nghèo không ăn nổi sao?”

Ánh mắt Bạch Dận Ninh lướt qua cái tay đang đặt ở eo Lâm Tân Ngôn, ánh mắt né tránh, cười nhẹ: “Không phải cô Lâm mời, sơn hào hải vị cũng mất đi hương vị.”

Ánh mắt Lâm Tân Ngôn nhìn Bạch Dận Ninh và Tông Cảnh Hạo, sao cô cứ cảm thấy bọn họ như sắp đánh nhau vậy?

Mùi thuốc súng nồng nặc quá?

Rõ ràng cô muốn mời Bạch Dận Ninh ăn bữa cơm, cô cũng không thể lật lọng: “Vậy được, anh ăn cùng chúng tôi đi.”

Bạch Dận Ninh nhìn chiếc bàn không xa, người lớn trẻ nhỏ đã ngồi được nửa bản, anh vẫn cười như cũ: “Mời tôi ăn cơm mà sao lại nhiều người không thích hợp lắm nhỉ? Không phải nên hỏi tôi muốn ăn gì sao?”

“Thật ngại quá, là tôi suy nghĩ không chu đáo, giám đốc Bạch muốn ăn ở đâu, muốn ăn gì?” Lâm Tân Ngôn khéo léo hỏi, cô không ngờ hôm nay Bạch Dận Ninh lại bắt bẻ như vậy.

Trong ấn tượng của cô, anh là người rất tùy hứng.

“Ra ngoài khách sạn rẽ phải, không xa có một quán quê, đồ ăn trong đó rất ngon, tôi rất thích mỳ thủy tinh ở đó, không biết cô Lâm có muốn mời tôi đi ăn không?”

Lâm Tân Ngôn vẫn giữ điệu cười đó, nói: “Được.”

Nói đến đây, Lâm Tân Ngôn như không ý thức được Bạch Dận Ninh chỉ muốn một mình cô mời anh, anh lên tiếng nhắc nhở: “Cô mời một mình tôi đúng không?”

Lâm Tân Ngôn không nghi ngờ gì, gật gật đầu: “Vâng.”

Anh cười nói: “Vậy giám đốc Tông đi theo có phải không được hợp lý lắm không?”

Được voi đòi tiên!

Lời nói Tông Cảnh Hạo định thốt ra, vừa muốn nói ra thì phát hiện sau lưng mình có một bàn tay đang dùng lực kéo anh.

Anh quay lại thì thấy Lâm Nhụy Hi không biết chạy ra đây từ lúc nào, cô bé túm lấy góc áo anh: “Ba, ba đi ăn cơm đi, con đã bóc trứng gà cho ba rồi.”

Lâm Tân Ngôn cười cười vuốt tóc con gái: “Tiểu Hi ngoan.” Cô ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Vậy phiền anh chăm sóc Tiểu Hi rồi.”

“Ba, ba mau lên xem con bóc trứng gà cho ba này…” Lâm Nhụy Hi kéo Tông Cảnh Hạo về bàn ăn, giống như sáng nay cô bé kéo Lâm Tân Ngôn vậy.

Lâm Tân Ngôn đi đến trước mặt Bạch Dận Ninh nói: “Đi thôi.”

Bạch Dận Ninh xoay người đi lên phía trước dẫn đường.

Vì không xa nên bọn họ không lái xe đi, những cao nguyên bên cạnh cũng không đi theo.

“Vừa rồi cô không giận chứ?” Ra khỏi khách sạn, Bạch Dận Ninh mở lời.

Lâm Tân Ngôn cười cười: “Vốn dĩ là tôi nói muốn mời anh ăn cơm, tôi quên mất, đáng lẽ tôi mới là người cảm thấy có lỗi.”

“Ý tôi là, gọi cô ra đây, chỉ một mình cô.”

Lâm Tân Ngôn thực sự ngạc nhiên vì sao anh cứ khăng khăng gọi cô ra.

“Thực ra tôi cũng có việc muốn nhờ cô, trong đó khó nói, nên tôi mới gọi cô ra đây.” Bạch Dận Ninh thẳng thắn nói.

Đây cũng là lí do vì sao anh lại gọi điện cho Lâm Tân Ngôn sớm như vậy. Hơn nữa, nói đến chuyện mời bữa cơm, mục đích chính là gọi cô ra đây.

“Nếu như tôi có thể làm.” Lâm Tân Ngôn thành khẩn nói. Cho dù như nào, anh ta cũng đã cứu cô. Tình nghĩa này dù trước đây Tông Cảnh Hạo đã trả rồi, nhưng cô vẫn còn nhớ. Quen biết nhau, cũng coi nhau là bạn bè, Bạch Dận Ninh cũng chưa từng hại cô.

“Có câu nói này của cô là tôi yên tâm rồi.” Bạch Dận Ninh cười: “Phía trước là đến rồi.”

“Có phải anh có chuyện muốn nói không?” Lâm Tân Ngôn bắt đầu thấy khó hiểu.

“Chuyện dù quan trọng, nhưng ăn càng quan trọng hơn, tôi không thể để cô đói bụng được.”

Bạch Dận Ninh cũng là khách quen ở đây. Anh vừa đến cửa đã có người ra mở cửa, lại không cần anh ta mở lời đã dẫn họ vào phòng, hơn nữa bê lên nhiều món ăn đặc sắc của quán, trong đó có món bánh thủy tinh mà Bạch Dận Ninh nhắc đến.

Bạch Dận Ninh gắp vào bát Lâm Tân Ngôn: “Thử đi.”

Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn, nó được gọi là bánh thủy tinh vì bột của nó trong suốt, giống như thủy tinh. Bên trong còn có nhân bánh, cô gắp lên đút vào miệng thì Bạch Dận Ninh đã nhắc: “Cắn một miếng, bên trong có nước canh, nếu không sẽ tan ra.”

Lâm Tân Ngôn đút cả chiếc bánh vào miệng, nó chỉ to hơn chiếc Tiểu long bao một chút, nước canh và nhân bánh ngập tràn trong miệng cô, lan ra mùi vị của hải sản, không béo ngậy, nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy hài lòng. Một miếng có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy, cô che miệng lại, vì cô biết bản thân mình ăn trông xấu xí thế nào.

Bạch Dận Ninh đưa khăn giấy cho cô: “Món này ăn như vậy mới ngon.”

Lâm Tân Ngôn nhận lấy tờ giấy, nuốt đồ ăn trong miệng, uống một thìa cháo, là cháo trắng. Lúc uống sẽ không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng khi nuốt xuống rồi thì trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị nhè nhẹ của xương cốt.

“Cháo này, được gọi là cháo xương ống. Xương ống được lấy ra khỏi thịt, xương được đun sôi, rửa sạch gạo và cho vào nồi gốm, đổ thêm súp, và ninh trong một giờ. Nó trông giống như cháo trắng thông thường, nhưng dinh dưỡng và hương vị lại khác xa cháo trắng.”

Lâm Tân Ngôn nhìn Bạch Dận Ninh như khám phá ra vùng đất mới: “Anh còn có hiểu biết về đồ ăn sao?”

Bạch Dận Ninh uống một ngụm nước, ánh mắt anh nhìn vào nước trong cốc, lúc sau anh mới nhẹ nhàng nhìn: “Cũng không phải hiểu biết, tôi nói tôi vì bữa ăn này mà bỏ công sức học thì cô có tin không?”

Lâm Tân Ngôn đang ăn cháo, vì câu nói này của Bạch Dận Ninh mà trong phút chốc không biết nên nôn ra hay nuốt vào. Cháo bị nghẹn cổ họng, không trôi xuống cũng không nôn ra được, hít vào một hơi rồi ho khụ khụ.

Bạch Dận Ninh đưa nước cho cô: “Uống chút nước là đỡ thôi.”

Lâm Tân Ngôn nhận lấy cốc nước uống một ngụm, cháo trong cổ họng trôi xuống, cô đặt cốc nước xuống, cầm lấy khăn giấy lau miệng: “Giám đốc Bạch, câu chuyện cười này không hề buồn cười.”

Lâm Tân Ngôn không nghe hiểu trong lời nói của anh ấy có gì mà anh ấy bảo là buồn cười.

Bạch Dận Ninh cười: “Cô cứ coi nó là chuyện cười đi.”

Ăn được một lúc, Lâm Tân Ngôn nói: “Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp?”

Bạch Dận Ninh nghĩ một lúc rồi nói: “Là chuyện liên quan đến video hôm trước.”

Lâm Tân Ngôn vững lại tinh thần, cô nghĩ, anh ta đã tìm được đầu mối rồi sao?

Nhanh vậy à?

“Giám đốc Tông hoài nghi một người bạn của tôi.” Lúc nói đến Diêu Thanh Thanh, nụ cười thường trực trên mặt anh dần dần biến mất.

Cái tên Diêu Thanh Thanh, không chỉ là một người, mà còn là kí ức của anh, liên quan đến kí ức trong cô nhi viện.

Cô giống như người thân của anh vậy. Anh là trẻ mồ côi, Diêu Thanh Thanh cũng vậy.

Đều lớn lên trong cô nhi viện, đây cũng là điều vì sao lúc anh lại giúp Diêu Thanh Thanh khi anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ là bạn thời thơ ấu của anh.

“Lúc nhỏ cô ấy rất nhát gan, rất lương thiện. Còn nhớ có một lần, có một vài đứa trẻ cũng là cô nhi, chúng tôi đã bắt được một chú chó, bọn chúng muốn nướng lên ăn.” Anh nhìn Lâm Tân Ngôn đang ngạc nhiên, cười nói: “Có phải cô thấy rất sốc không?”

Lâm Tân Ngôn thành thật gật gật đầu.

“Những ngày tháng trong cô nhi viện, toàn bộ chi phí đều do chính phủ chi trả, nhưng số tiền đó lại chẳng đưa đến chúng tôi được bao nhiêu?” Nói đến đây ngữ khí của anh như đang chế giễu: “Có nhiều lúc, chúng tôi có thể ăn no là tốt lắm rồi, chứ đừng nói là ăn thịt. Một năm rất khó nhìn thấy dầu ăn, không hề có chút thịt nào.”

“Những đứa trẻ đó lớn hơn tôi và cô ấy, dám nghĩ, cũng dám làm, nói nướng thịt chó lên ăn rất có dinh dưỡng, rất thơm. Cô ấy nhìn thấy liền thả con chó đi, chúng tôi trong cô nhi viện không được ra ngoài, con chó chạy ra ngoài, không bắt về lại được. Mấy đứa trẻ đó biết được cô ấy thả đi, liền vây quanh đánh cô ấy, là tôi đi gọi viện trưởng đến cứu cô ấy, sau đó cô ấy phải nằm liệt trên giường suốt một tuần. Tôi hỏi cô ấy có hối hận không, cô ấy nói không, cô nói xem một đứa con gái lương thiện như vậy sẽ làm những chuyện dọa người như thế sao?”

Lâm Tân Ngôn không biết, cô không dám kết luận, con người sẽ thay đổi mà?

“…Vậy hiện tại anh có hiểu biết gì về cô ấy không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.”

Bình luận

Truyện đang đọc