CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 570: Nhà chúng ta sẽ do em làm chủ
Mỗi lần gọi Lâm Tân Ngôn là cô Tông thì trong lòng Bạch Dận Ninh lại giống như ong mật ngủ đông.
Anh ta không cách nào khống chế được cảm giác này mà chỉ có thể gắng sức che giấu.
Bà Diêu cảm thấy có thể thực hiện được nên lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho con gái rồi lại nói với Bạch Dận Ninh: “Cậu dẫn Thanh Thanh đi mua điện thoại mới đi, tôi… không cẩn thận làm rớt bể điện thoại của nó rồi, tôi muốn tỏ chút lòng thành của mình.”
Hiện giờ, Bà Diêu hồi tưởng lại hành vi vừa nãy của mình, mới nhận ra lúc ấy mình có chút vô lý.
Do bà ta quá kích động vì sợ bị con gái sỉ nhục nên mới làm như thế.
Bây giờ suy nghĩ một chút thì đúng thật là thất lễ, quên mất đi thân phận của mình.
Bạch Dận Ninh lấy tiền từ trong tay Diêu Thanh Thanh đưa cho bà Diêu: “Mẹ, tôi có tiền nên không cần mẹ phải cho, sau này nếu mọi người có chỗ cần dùng tới tiền thì cứ nói với tôi.”
Diêu Bân là người thanh liêm, chính trực, chỉ nhận tiền lương nên không phải người giàu có.
Bà Diêu cũng không nhận lấy, bà ta cảm thấy mình rất có lỗi vì khi nãy mình còn nghi ngờ anh ta.
“Mẹ biết rõ về chuyện thân thế của tôi rồi mà, Bạch Hồng Phi cũng không phải ba đẻ của tôi nhưng ông ấy đối với tôi rất tốt. Ông ấy đã bù lại tình thương của ba mà tôi thiếu thốn nhưng tôi chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của mẹ, tôi cũng không biết nên yêu thương mẹ thế nào, nhưng sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với ba mẹ, cám ơn hai người đã tin tưởng mà giao Thanh Thanh cho tôi.”
Bạch Dận Ninh nói lời này là thật lòng, một mặt anh ta muốn nói cho bà Diêu biết để sau này đừng nghi ngờ nữa.
Anh ta rất biết cách nói chuyện, từng câu từng chữ đều khiến trong lòng hai vợ chồng nhà họ Chu cảm thấy rung động. Hai vợ chồng không có con trai mà chỉ có một đứa con gái là Diêu Thanh Thanh, nên họ chưa bao giờ nghĩ tới con rể có thể chăm sóc mình, vả lại trong lòng họ chỉ nghĩ đến chờ lúc mình chết thì có thể có người thật lòng chăm sóc cho con gái mình mà thôi.
Hiện tại Bạch Dận Ninh nói lời này thật sự khiến hai ông bà cảm động.
“Được rồi.” Diêu Bân vỗ vai Bạch Dận Ninh: “Chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Thanh Thanh nên bà ấy mới lo lắng như vậy, chuyện hôm nay con đừng để trong lòng.”
“Con biết, sau này con mong hai người tin tưởng con rằng con thật lòng muốn chăm sóc Thanh Thanh, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Bạch Dận Ninh vừa dứt lời thì Bà Diêu đã tiếp lời, bà ta cũng tỏ rõ thái độ của mình: “Hôm nay là tôi quá kích động, sau này sẽ không như thế đâu.”
“Hai đứa mau đi đi, trở về còn kịp ăn cơm tối.” Bà Diêu nói.
Bạch Dận Ninh cười: “Nếu trễ thì con dẫn Thanh Thanh ra ngoài ăn, hai người không cần phải chờ chúng con.”
Bà Diêu cười nói xong, sau đó nhìn con gái và con rể đi ra ngoài.
Tại cửa hàng.
Bởi vì còn chưa mua đồ mua xong, không phải khi không mà Lâm Tân Ngôn bắt Tông Cảnh Hạo đi dạo phố với mình, cô biết hiện tại anh bề bộn công việc, chắc hẳn anh đang điều tra chỗ ẩn nấp của anh Tư.
“Hay là anh quay về đi.” Cô phát hiện ra rằng, mình vẫn không thể không hề nghĩ ngợi gì mà ích kỷ giữ anh lại bên mình.
Tông Cảnh Hạo vuốt tóc cô, giam người vào lòng rồi đi đến một cửa hàng bán đồ lót: “Bồi Xuyên đã đi điều tra rồi, vẫn còn thời gian để đi dạo phố với em.”
Lâm Tân Ngôn nhếch môi tạo thành một nụ cười yếu ớt, vui vẻ chấp nhận thời gian rảnh rỗi làm bạn của anh.
Đi vào trong cửa hàng thì Lâm Tân Ngôn mới phản ứng được hỏi: ” Sao anh biết em muốn mua gì?”
“Không phải khi nãy các cô đứng trước cửa hàng đồ lót sao?” Áo lót của phụ nữ luôn là thứ kín đáo cá nhân, anh còn tưởng rằng Lâm Tân Ngôn nói muốn mua nên lúc nói chuyện thì anh nhích lại cánh môi áp vào lỗ tai của cô tạo thành tư thế quá mập mờ, Lâm Tân Ngôn đẩy anh ra nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bên ngoài có người đang nhìn kìa, anh khiêm tốn một chút.”
Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng: “Vậy về nhà anh lại tiếp tục.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Nghĩ đến Tần Nhã còn đang ở nhà, cô cần phải nói chuyện này với Tông Cảnh Hạo: “Em có một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Tông Cảnh Hạo nhìn thấy mặt cô nghiêm túc, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
“Em đã dẫn Tần Nhã về biệt thự, cô ấy cần có người chăm sóc nhưng lại không muốn là Tô Trạm, để người khác em lại không yên lòng nên dẫn người về biệt thự mà quên nói với anh.” Mặc dù cô cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì nhưng hẳn nên nói một tiếng cho anh biết.
Tông Cảnh Hạo biết quan hệ giữa cô và Tần Nhã rất tốt, mặc dù quả thật có chút cảm thấy không tiện vì anh muốn con mình có thêm nhiều thời gian ở với cô nhưng anh lại không nói rõ ra được.
Bất kể là liên quan đến Tô Trạm hay Lâm Tân Ngôn, đây thật sự là một chuyện không cách nào nói rõ được.
“Nhà chúng ta sẽ do em làm chủ.” Anh cầm một cái áo lót màu đen cực kỳ khiêu gợi lên cho Lâm Tân Ngôn xem: “Em thích cái này không?”

Bình luận

Truyện đang đọc