CÔNG LƯỢC TRÁI TIM

Chương 210: Cả cô và tôi đều không phải nhục nhã

Nét mặt Tông Khải Phong cũng không mấy thay đổi, chỉ là ánh mắt nhìn ra bên ngoài có chút ảm đạm.

Đám cưới của ông ấy và Văn Nhàn cũng chưa từng có bất cứ tình cảm nào, kết hôn hơn một năm bọn họ vẫn tương kính như tân, chưa từng có điều gì quá mức.

Ngay cả đêm động phòng hoa chúc, bọn họ cũng không hề ngủ chung, bà nói là mình sợ.

Tông Khải Phong cũng không biết mình không phải người trong lòng bà, không muốn cùng phòng với ông?

Vốn dĩ ông ấy cũng không yêu bà, cũng phải nói Văn Nhàn là người phụ nữ tốt, bà dịu dàng hiền lành, ông cũng có hảo cảm, nhưng hảo cảm đó chỉ cất giấu ở đáy lòng.

Bởi vì ông rất rõ ràng, trong lòng người phụ nữ này có người khác, mặc dù bên ngoài dịu dàng như tính cách bà lại rất cứng rắn, vì người mình yêu mà thủ đức đến ranh giới cuối cùng.

Chỉ điều này thôi cũng khiến bao người phải xúc động?

Cũng buồn cười, ông vì người phụ nữ này mà chưa bao giờ miễn cưỡng bà.

Ở trong mắt người ngoài, bọn họ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, vô cùng hòa hợp, làm bao nhiêu người phải ganh tị?

Nhưng có ai biết sự “ân ái” này cũng chỉ là giả tạo?

Đối với tất cả những gì vợ làm, ông ấy có biết một chút, bỗng nhiên mời ông đến như vậy, còn ở trong phòng đợi ông nữa thì chưa chắc đã là bà…

Nhưng ông vẫn lựa chọn quay về.

Biết rõ trong phòng không phải người vợ mà ông cưới hỏi đàng hoàng, ông cũng vẫn đẩy cửa phòng ra.

Trình Dục Tú nghe được tiếng vang, co người trong chăn, cả người đều run rẩy.

Tông Khải Phong nhìn lên trên giường, một người phụ nữ nhỏ bé run rẩy, ánh mắt híp lại.

Ông không biết mình nên vui vẻ hay là đau đớn.

Ở một nơi chế độ một chồng một vợ, phụ nữ nhạy cảm, phụ nữ đa nghi, nhưng người phụ nữ tinh tế lại là hấp dẫn hơn cả.

Nhưng hết lần này tới lần khác vợ của ông lại không hề giống người khác, cam tâm tình nguyện để ông ngủ với người phụ nữ khác.

Ông bước lên đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa, Trình Dục Tú đang nằm trong chăn lại run lên một cái.

Bà đắp kín chăn lên người sợ hãi ông đi tới.

Tông Khải Phong đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm dáng người trong chăn, biết rõ bên trong không phải Văn Nhàn nhưng vẫn cố ý gọi: “Văn Nhàn.”

Trình Dục Tú không nhịn được nước mắt òa ra, trong lòng kêu gào, bà không phải là Văn Nhàn, không phải là vợ con của hắn, bà là Trình Dục Tú!

Nhưng bà lại không thể.

Bà đã đồng ý với Văn Nhàn, giờ phút này bà đang hối hận, biết quyết định lúc đó của mình xốc nổi thế nào, mặc dù bà cứu được anh trai, cứu được nhà họ Trình bà đã tự hủy hoại mình.

Tông Khải Phong đứng ở mép giường có thể nhận ra giờ phút này người phụ nữ trong chăn sợ hãi đến thế nào, nhưng cũng không nghĩ mình sẽ rời đi. Hôm nay, dù cho người phụ nữ trên giường này có xấu hay đẹp, thông minh hay ngu ngốc, ông cũng sẽ muốn.

Ông cởi từng nút áo, từng chút từng chút một, chậm chạp nhưng lại rất đều, ông cất giọng trầm thấp: “Nếu cô đã đồng ý, cần gì phải tủi thân như vậy?”

Trình Dục Tú bối rối, ông ấy có ý gì?

Chẳng lẽ ông ấy biết người trong chăn không phải vợ mình?

“Cô có được của cô ấy, đồng ý yêu cầu của cô ấy, vậy thì không nên cảm thấy tủi thân, tất cả đều do cô tự nguyện.” Bà tủi thân, không lẽ ông ấy không tủi thân?

Bất chợt, Trình Dục Tú vén chăn lên: “Anh”

Bà còn chưa kịp nói gì, đã bị áp đảo, bà lại ngã trở lại trên giường, phản ứng không kịp nữa, đối phương đã thô bạo xé quần áo của bà.

Trình Dục Tú vùng vẫy: “Tôi không phải vợ anh, tôi không phải…”

Người đàn ông này hoàn toàn không muốn nghe, đè đầu của bà, chưa từng nhìn lấy một cái, càng không muốn nghe thấy giọng nói của bà, lấy chăn che mặt của bà: “Như vậy, cả cô và tôi đều không cảm thấy nhục nhã.”

Cả một đêm Trình Dục Tú khóc đến khàn giọng.

Khi bà ở cùng với Bạch Hồng Phi, vẫn luôn giữ đúng mực không có hành động nào đi quá, Bạch Hồng Phi cũng đã từng bày tỏ, muốn thân mật với bà, nhưng lần nào bà cũng chỉ dùng một cái hôn để nhắc khéo, nói muốn dành điều tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn.

Nhưng hôm nay, bà lại bán bản thân mình cho người khác, chỉ là một đàn ông mới nhìn thấy trong tấm ảnh, diện mạo chân thật bà cũng không biết.

Sắc trời dần sáng, ánh sáng ban ngày đã thay cho đêm đen, người đàn ông đứng ở mép giường mặc quần áo, đưa lưng về phía người phụ nữ trên giường: “Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Văn Nhàn làm như vậy, có lẽ là vì bà cảm thấy áy áy, mới trăm phương ngàn kế muốn giới thiệu phụ nữ cho ông.

Nếu bà ấy muốn tìm kiếm sự yên tâm, ông sẽ thành toàn.

Để cho bà yên tâm.

Trình Dục Tú vùi mình trong chăn, giống như người điên vậy, mồ hôi cùng nước mắt hỗn loạn khiến tóc bà dính trên mặt: “Anh không yêu vợ mình sao?”

“Thích.”

Tông Khải Phong trả lời là thích, ông có hảo cảm với Văn Nhàn ông cảm thấy đó chính là thích, còn về tình yêu…

Ông không cảm thấy hai chữ này có gì khác nhau.

“Vậy tại sao anh còn muốn… anh yêu vợ của mình, lại cùng người phụ nữ khác… Không phải là làm tổn thương cô ấy sao?”

Trình Dục Tú cảm thấy hai vợ chồng nhà này điên rồi!

Một người yêu vợ mình nhưng lại nguyện ý cùng người phụ nữ khác lên giường.

Một người lại vì chồng mà giới thiệu người phụ nữ khác lên giường của chồng.

Tông Khải Phong cười lạnh: “Sao cô biết tôi đang không làm cô ấy vui vẻ?”

Trình Dục Tú kinh ngạc.

Chồng mình ngủ cùng người phụ nữ khác, người vợ đó sẽ vui sao?

Đôi vợ chồng này rốt cuộc là thế nào?

“Sau khi dậy mau đổi chăn ga hết đi, dọn cho sạch sẽ, cô ấy không thích nhăn nhúm bẩn thỉu.”

Nói xong người đàn ông liền rời đi.

Chỉ để lại Trình Dục Tú ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng cao lớn biến mất ở cửa, trong lời nói của ông vẫn rất quan tâm vợ mình.

Chỉ là, nếu đã quan tâm, tại sao lại làm như vậy?

Điều này làm cho bà không hiểu.

Bà cố gắng nhích cơ thể mệt mỏi dậy, tháo toàn bộ chăn ga trên giường, lấy ra một bộ khác sạch sẽ, mở cửa sổ ra, hít không khí ngày mới, đến khi bà dọn dẹp sạch sẽ lại phòng, trời cũng đã hoàn toàn sáng.

Hàng vạn tia nắng nhỏ chiếu vào qua cửa sổ, cả phòng cũng sáng bừng lên, căn phòng sạch sẻ và thoải mái, dường như bóng tối và sự điên cuồng của ngày hôm qua chưa từng tồn tại vậy.

Dưới tầng

Tông Khải Phong xuống đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế salon, ánh mắt của ông lạnh lùng: “Em đã hài lòng chưa?”

Văn Nhàn áy náy: “Xin lỗi.”

Tông Khải Phong nhìn bà ấy thật lâu, thản nhiên nói: “Anh không cần.”

Nói xong ông cất bước rời đi.

Lúc đi tới cửa, Văn Nhàn gọi ông lại: “Cô ấy không giống như những người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ yêu cô ấy.”

Tông Khải Phong chỉ khinh thường cười một tiếng: “Chỉ cần trong lòng em cảm thấy thoải mái, bây giờ anh cũng có thể yêu cô ấy.”

Ông quay đầu lại nhìn đứng người phụ nữ đang đứng dưới ánh nắng, trong mắt bà cất giấu vẻ áy náy, ông hơi sững người, lời cay nghiệt cuối cùng cũng vừa nói ra miệng: “Em tìm cho anh người phụ nữ như vậy, bởi vì em cảm thấy có lỗi với anh, bây giờ anh đã làm điều em mong muốn, ngủ với người phụ nữ kia trong lòng em không phải sẽ thoải mái hơn sao?”

Văn Nhàn nhìn ông, hơi nhúc nhích: “Nếu anh chưa từng yêu ai, em cũng sẽ không ở bên cạnh Tử Ý.”

Đây coi như là lời hứa hẹn mà bà dành cho ông.

Cuộc hôn nhân này, bọn họ không thể không dựa vào ý của dòng họ, nhưng bà ấy sớm đã có người mình yêu, không thể ở bên cạnh ông.

Điều mà bà ấy có thể làm là tìm cho ông một người phụ nữ tốt.

Hơn một năm nay, bà đã đi xem rất nhiều người, chỉ có Trình Dục Tú là lọt vào mắt, cảm thấy người phụ nữ này mới có thể xứng với người đàn ông đang đứng đây.

“Nếu như người em gặp trước là anh, em sẽ yêu anh chứ?”

Người đàn ông này chưa bao giờ hèn mọn như vậy.

Đây là lần đầu tiên ông phải cúi mình như vậy.

Văn Nhàn nhìn ông một hồi lâu: “Sẽ.”

Tông Khải Phong xoay người lần nữa, vừa đi được một bước, ông lại dừng lại: “Nếu quả thật có một người phụ nữ làm anh có thể yêu cô ấy, anh sẽ để em đi.

Bình luận

Truyện đang đọc