CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU CẠM BẪY HÔN NHÂN



Ngày hôm sau, tại cơ sở cảnh sát lúc này có mặt của Thẩm Hứa và Lục Diễm, nghe được tin con gái bị tạm giam giữ nên vô cùng lo lắng, chỉ có riêng Lục Diễm là người lo lắng còn về Thẩm Hứa thì ông vô cùng tức giận để một đứa con gái làm ảnh hưởng đến gia phong và ảnh hưởng đến danh tiếng của ông, vừa từ bỏ một đứa con gái bây giờ lại đến một đứa gây chuyện khiến ông như sắp điên lên.

“Mình, đừng nóng giận mà chắc có lẽ có hiểu lầm gì ở đây thôi.”
Thẩm Hứa không thể kiểm soát được cơn giận của mình liền hất tay Lục Diễm ra rồi trừng mắt quát lớn.

“Hừ, cũng vì tôi chiều chuộng nó quá mới như vậy, thân phận tiểu thư mà không biết giữ lễ nghĩa còn làm ra những chuyện như vậy nhìn thôi cũng biết nó giống thằng cha của nó rồi.”
Lục Diễm hai mắt đỏ lên còn có chút tia máu giận dữ, suốt bao nhiêu năm qua bà đã chịu đựng người đàn ông này quá nhiều rồi, dù dùng biết bao nhiêu loại bùa chú thì tính tình vũ phu của ông cũng chẳng thể kiểm soát được, chỉ được một thời gian ngắn thì ngay sau đó liền trở mặt lại, Lục Diễm nhẫn nhịn vì bây giờ chỉ có ông mới có khả năng giúp Lục Kỳ thoát nạn mà thôi.

“Mình muốn mắng chửi sao cũng được nhưng xin mình hãy cứu con bé đi mà.”

Thẩm Hứa vô tình không để tâm đến bà ta van xin ông một cách thê thảm, lẳng lặng đi tới chỗ giam giữ Lục Kỳ, nhìn đầu tóc của cô ta rối bù mặt mày xanh xao chỉ trong một ngày đã thân tàn ma dại như vậy, ông khoanh tay lại đứng nhìn một cách vô tâm.

“Ba, cứu con đi ba, con không muốn ở nơi này, ba mau kêu họ thả con ra rồi sau đó dùng tiền bịt miệng họ là được chứ gì.”
Lục Kỳ vẫn chưa hay biết rằng mình đã bị thất sủng rồi, nên vẫn còn nghĩ mình là hạt ngọc vô giá của Thẩm Hứa còn ra lệnh cho ông, Thẩm Hứa đi tới nhếch môi cười lạnh rồi đạp mạnh chân vào cửa nhà giam.

“Mày nghĩ mày có giá đến vậy sao? mày có giúp ích được gì cho tao mà tao phải cứu mày ra? Toàn gây rắc rối tao.”
Lục Kỳ như đờ người ra khi thấy ông bỗng chốc trở nên lạnh nhạt như vậy không thể tin được những gì mình vừa nghe, cô quay sang nhìn Lục Diễm đang đứng bên ngoài một cách bất lực, tay chân của cô bắt đầu run lên liên tục đập mạnh vào cửa kêu lớn.

“Không, con có ích cho ba mà, chỉ cần ba cứu con ra chuyện gì con cũng sẽ làm mà, con xin ba đấy.”
“Tao không muốn bị dính đến chuyện của mày đâu, tự làm tự giải quyết sớm ngày thoát ra ngoài lo cho thân già của mẹ mày đi.”
Thẩm Hứa nói rồi quay lưng rời đi sau đó nói gì đó với cảnh sát, Lục Diễm chạy theo ôm lấy chân của Thẩm Hứa liên tục van xin ông không những không thương tình còn nhẫn tâm hất bà ta ra sau đó vội lên xe, lấy điện thoại gọi về nhà cho người giúp việc bảo họ thu dọn đồ đạc của mẹ con Lục Diễm tống khứ đi, ông muốn khử sạch sẽ mọi thứ của mẹ con nhà đó để bản thân được tẩy trắng trong sạch không dính bất kỳ vết nhơ nào.

Sau lúc Thẩm Hứa rời đi thì một chiếc xe khác xuất hiện, một người đàn ông bước xuống xe đưa tay kéo chiếc kính đen của mình xuống, người này không ai khác là Lịch Bắc Dạ, bước chân của anh có chút nặng nề hai mắt điềm tĩnh tiến vào bên trong nhìn cảnh tượng Lục Diễm đang ngồi khụy gối ở đó bất giác anh lại nở nụ cười lạnh, ngay lập tức có người nhận ra anh đang ở đây nên liền chạy ra tiếp đón rất nồng nhiệt.

“Lịch thiếu, có chuyện gì mà lại đến đây vậy?”
“Nghe nói hôm qua có vụ án của nhóm nữ sinh đúng không? tôi muốn xem mặt kẻ gây án.”
Mọi người lúc này nhìn nhau sau đó trở nên khó xử.


“Lịch thiếu định...!cứu con bé đấy sao? Thẩm lão gia đã căn dặn sẽ...xử lý theo pháp luật nhằm răn đe cô ấy...nên...”
“Không phải chỉ là muốn xem cô ta là người thế nào, tôi muốn góp một chút hình thức dạy dỗ cô ta.”
Lục Diễm nhìn thấy anh như bắt được vàng dù gì cũng là con rể nên bà ta chỉ còn một chỗ dựa duy nhất một tia hy vọng cuối cùng nhanh chóng chạy tới, đầu tóc rối bù bộ dạng thảm hại vô cùng.

“Bắc Dạ con ở đây làm gì vậy? có phải con nghe Lục Kỳ gặp chuyện không may nên con đến giúp nó đúng không?”
Lịch Bắc Dạ mạnh mẽ giật tay lại rồi nhìn bà ta bằng đôi mắt lạnh lẽo.

“Đừng tỏ vẻ như thân thiết như vậy, con gái bà gặp chuyện thì liên quan gì đến tôi?”
“Bắc Dạ, đừng vô tình như vậy mà mẹ xin con hãy giúp con bé đi mẹ chỉ còn ó một mình con bé thôi, mẹ xin con.”
Lịch Bắc Dạ lườm bà một cái rồi đạp mạnh bà ta một cái rồi tiến vào bên trong nhà giam, Lục Kỳ có vẻ nổi điên lên liền tục làm loạn đập liên tục vào cửa hét đến nổi khàn cả tiếng, tiếng bước chân cũng ngày một gần hơn, Lục Kỳ cứ ngỡ là Thẩm Hứa quay lại nhưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lịch Bắc Dạ trơ mắt nhìn cô bằng đôi mắt hả hê.

“Anh rể, sao anh lại ở đây?”

Lịch Bắc Dạ nhìn quan sát xung quanh, anh không rành lắm về Lục Kỳ nhưng nhìn rõ bản mặt của kẻ làm hại người con gái của anh dù có là con gái thì anh cũng nhất quyết không nhân nhượng.

“Nghe nói cô chỉ bị phạt tù vài tháng rồi bồi thường tiền thôi nhỉ? Như vậy thì cũng hơi nhẹ quá thì phải.”
Anh khoanh tay lại trắc lưỡi.

“Hả? Anh rể...”
“Như vậy làm sao mà biết nghe lời được, trẻ hư thì phải được dạy dỗ đàng hoàng.”
Lục Kỳ liền đứng dậy ngang với anh với tay ra định nắm lấy Lịch Bắc Dạ van xin nhưng anh lại lùi về phía sau như tránh né một thứ rất dơ bẩn.


Bình luận

Truyện đang đọc