Lịch lão gia vẫn chưa tin chuyện đó là sự thật nên ông vẫn có chút hoài nghi, ông đặt đũa xuống với vẻ mặt bực tức.
Lịch Bắc Dạ liền thấy thấp thỏm trong lòng vì ông không thích những loại người như vậy chút nào, cũng do Thẩm Nhất Đang lúc nào trước mặt ông cũng tỏ vẻ ngây thơ ngoan hiền nên dễ dàng qua mặt ông.
“Nếu ông nội không tin có thể tự đích thân cho người tìm hiểu là được chứ gì.”
Lịch lão gia trầm ngâm một lát rồi nảy ra một ý.
“Dù gì cũng còn tuổi ăn tuổi lớn, nghe nói độ tuổi này đang là độ tuổi nổi loạn, con bé lại không được ba mẹ dạy dỗ kĩ nếu được thì con dạy dỗ tính khí con bé lại đi!”
Cứ nghĩ cái hôn ước ấy bị phá bỏ nhưng nào ngờ lại cho anh một cái nhiệm vụ dạy dỗ con bé đó, Lịch Bắc Dạ lần đó vốn định cho cô một bài học nhớ đời vì chuyện làm nhục anh nhưng cô lại không giống như những người khác, tính khí mạnh mẽ không biết sợ chết là gì cứ liên tục chọc điên anh lên, vốn muốn tống khứ Thẩm Nhất Đang càng sớm càng tốt nhưng giờ lại thành bảo mẫu cho cô.
“Nhưng thưa ông nội, con thấy người như cô ta không xứng đáng làm dâu của Lịch gia chút nào.”
“Chẳng phải ngay từ đầu con đã nói hai đứa rất hợp sao? chẳng lẽ con không tự tin bản thân mình có thể dạy dỗ con bé sao?”
Lịch Bắc Dạ bị dồn vào thế bí, cuối cùng lại phải nghe theo lời của Lịch lão gia.
Nhưng ông lại có một kế hoạch khá là hoàn hảo để cho Lịch Bắc Dạ triển khai.
Nghe sơ qua thì cũng có chút dễ đấy để thử một lần xem sao.
“Vâng con biết rồi.”
Ngày đến lớp của Thẩm Nhất Đang sau khi bị thương ở chân, cô chỉ có thể ngồi nhìn mọi người trình diễn tỏa sáng trên sân khấu, cả người nóng rực cả lên vì chỉ cần nghe tiếng nhạc là cô muốn hòa mình vào điệu nhạc ấy mà tỏa sáng trên sân khấu, mọi người đều có điểm cả rồi riêng Thẩm Nhất Đang và Triều Kim Nghiên là chưa có, Triều Kim Nghiên là học viên mới nên chuyện kiểm tra chắc chưa thể tiến hành, còn cô lẽ ra người đứng hạng nhất phải là cô mới đúng.
“E hèm, theo tình hình này thì có lẽ chúng ta phải bắt đầu cuộc tuyển chọn nhân vật tài ba cho vở kịch hồ thiên nga rồi, đúng là tiếc cho Thẩm Nhất Đang.”
Cao Dĩ Huyên đứng trên bục nói vào micro tỏ vẻ tiếc nuối, bản thân cô đã biết điều đó rồi mục tiêu của cô chính là vở kịch đó nhưng bản thân ra nông nổi này làm sao mà có thể biểu diễn được, hai tay cô siết chặt lại ánh mắt tức giận thầm trách bản thân mình, cô nhìn Cao Dĩ Huyên với vẻ mặt vô cảm chắc có lẽ loại được cô nên anh ta cũng vui lắm.
“Nếu mọi người muốn ứng tuyển thì cứ việc đăng ký cho thầy, thầy sẽ kiểm tra thực lực của mọi người.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, Thẩm Nhất Đang cô không có được vai diễn này thì tất cả ở đây chẳng có ai xứng đáng cả, ai cũng kiên dè lo sợ tuy rằng rất thích tỏa sáng ở buổi lễ nhưng lại không dám đăng ký vì sợ Thẩm Nhất Đang sẽ chú ý tới mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn cho họ hơn, ai cũng lắc đầu rồi nói.
“Chúng em thật sự không dám đảm nhận đâu ạ, người có thực lực nhất là Nhất Đang, em nghĩ chúng em có trình diễn cũng không thể bằng cậu ấy.”
Mọi người liền giở trò nịnh hót, Thẩm Nhất Đang khoanh tay lại đôi môi mỉm cười đầy tự tin sau khi nghe mọi người nói như vậy, nhưng chuyện đó là không thể nào, buổi lễ quan trọng như vậy mà lớp ba lê không có người biểu diễn còn coi ra thể thống gì nữa, nếu vậy vở lịch sẽ được chuyển qua cho lớp ba lê 2 mất.
Lớp ba lê 2 là lớp của Lục Kỳ, ban đầu hai lớp cạnh tranh khá gay gắt đến bây giờ vẫn vậy, nhờ có phong độ của Thẩm Nhất Đang mà lớp nổi trội hơn rất nhiều.
“Các em nói vậy sao được, nhất định phải chọn ra một người nếu không để lớp bên lấn áp và sẽ vượt mặt chúng ta mất.”
Cao Dĩ Huyên đập mạnh xuống bàn phản bác ý kiến của mọi người, lúc này một cánh tay yếu ớt đưa lên cao, gương mặt có chút rụt rè nhưng cô gái đó đã can đảm mạnh mẽ đưa cánh tay của mình lên giữa hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào cô nhưng không thể khiến cô chùn bước.
“Em...em...có thể đăng ký được không ạ? Tuy em mới vào nhưng em muốn...thử sức mình.”
Cao Dĩ Huyên ngay từ đầu đã đề cao năng lực của Triều Kim Nghiên, tính cách tuy nhút nhát nhưng cô gái này có tiềm năng là một vũ công ba lê xuất sắc nếu được rèn luyện mài dũa kỹ càng, đôi môi của anh cong lên hài lòng, anh đứng dậy đi tới chỗ của Triều Kim Nghiên gật đầu.
Ánh mắt của Thẩm Nhất Đang liếc về phía Triều Kim Nghiên, hai tay bấu chặt vào váy của mình, một đứa nghèo hèn lại thấp kém như vậy mà lại muốn trèo cao ư? Yên phận có lẽ tốt hơn cho Triều Kim Nghiên rồi mà không chịu bây giờ chắc cô đang muốn đối đầu với Thẩm Nhất Đang đây mà, ai nấy cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ, đôi môi của Thẩm Nhất Đang nhếch lên với vẻ mặt khinh bỉ.
“Một người mới chưa được đào tạo như vậy liệu có thể làm được không đó, đừng có khiến cho cái lớp này bị dìm xuống chỉ vì một đứa bất tài.”
Triều Kim Nghiên bị những lời nói đó đả kích tinh thần nhưng bản thân vẫn muốn thử sức, cô im lặng cúi đầu tự ti khi phải đối diện với cái nhìn khinh bỉ và những lời nói ấy..