Đã được hai tuần trôi qua, Thẩm Nhất Đang đã quá chán ngấy với cái không gian của bốn bức tường trắng và khung cảnh đơn sắc của bệnh viện rồi, cô khó chịu với cái mùi thuốc sát trùng cùng với bầu không khí ngột ngạt của bệnh viện, cô muốn được ra ngoài hít thở khí trời và cũng như là muốn được ngắm nhìn thời tiết đang thay đổi chuẩn bị sang đông nếu như mùa này được đi tảng bộ dưới các tán cây to ngắm nhìn hàng cây mang trên người chiếc chiếc lá màu vàng của mùa thu rơi xuống thì còn gì tuyệt bằng.
Thẩm Nhất Đang ngồi mơ màng nhìn ra bầu trời ngoài kia mà thở dài, lúc này cánh cửa phòng bật mở Lịch Bắc Dạ nhìn thấy cô ngồi cô đơn như vậy thì có hơi lo lắng một chút.
“Em sao vậy?”
“Em muốn xuất viện, em đã khỏe rồi mà.
”
Cô quay đầu lại níu lấy vạt áo của anh nũng nịu, Lịch Bắc Dạ vừa hầm chút canh thập cẩm để bồi bổ cho cô, nhưng có lẽ cô không có tâm trạng để dùng bữa nữa, Lịch Bắc Dạ lấy ra một ít rồi thổi nguội ép cô ăn một ít.
Anh đưa tay xoa đầu cô dịu dàng nói.
“Ăn chút đi rồi chiều nay anh sẽ làm giấy tờ cho em xuất viện chịu không?”
“Vậy tuyệt quá, mà sắp tới ngày thi của Kim Nghiên nên em muốn đến xem con bé thi, có được không anh?”
Thẩm Nhất Đang bắt đầu tung chiêu của mình biết rằng chiêu này của cô một khi tung ra thì anh hoàn toàn không thể né tránh được, chỉ biết bất lực thở dài rồi đồng ý tuy vậy anh vẫn còn rất lo lắng vụ vết thương của cô nên phải cẩn thận từng chút một.
“Cũng được nhưng mà! anh muốn được thưởng cái gì đó cơ.
”
Bày ra vẻ mặt gian manh của mình, Lịch Bắc Dạ chỉ tay lên môi của mình để ra điều kiện với cô, Thẩm Nhất Đang thì không ngần ngại mà nhón chân lên hôn khẽ lên môi của anh tuy vậy cứ ngỡ là xong chuyện nhưng Lịch Bắc Dạ đã nhanh tay hơn giữ cô lại và chủ động cưỡng hôn cô.
Giây phút đó đột nhiên cánh cửa bật mở, có sự có mặt của ông Thẩm Hứa bà Triều và Triều Kim Nghiên và cả Lịch lão gia, cả bốn cùng xông vào và há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào lãng mạn của đôi trẻ, ai nấy cũng đỏ mặt, Thẩm Nhất Đang vì quá ngượng nên đã đẩy anh ngã xuống giường rồi tỏ vẻ ngây thơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Mọi người sao lại có mặt đông đủ như vậy?”
Cả bốn người đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng sau đó trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Đương nhiên là đến thăm con rồi mà có lẽ làm phiền hai đứa rồi sao?”
Thẩm Nhất Đang lườm Lịch Bắc Dạ nằm co rút trên giường bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi.
“Không có ạ, bọn con! đang bàn chuyện con sẽ xuất viện hôm nay và chuyện đi xem cuộc thi của Kim Nghiên.
”
“Nếu vậy có ổn không? con vẫn chưa khỏe mà.
”
Thẩm Nhất Đang vỗ mạnh vào ngực tỏ vẻ sự khỏe mạnh của mình.
“Nhìn con đi con khỏe như trâu rồi này, cho con xuất viện đi mà con chán cảnh trong này lắm rồi.
”
Sau khi thuyết phục một lát thì họ cũng đồng ý để Thẩm Nhất Đang xuất viện, nhanh chóng trong buổi chiều hôm đó thủ tục xuất viện cũng được hoàn tất, Lịch Bắc Dạ lại rất cưng chiều cô một mực lái xe đưa cô đi dạo quanh thành phố đến những nơi mà cô muốn đi, như được ngắm nhìn lại thành phố sau một thời gian dài ở ẩn, cô cứ nghĩ mình là người rừng vừa mới xuống núi vậy, có vẻ như sau này không còn bao nhiêu thời gian để ngắm nhìn nơi này cùng với anh nữa rồi, cô đã có một kế hoạch tương lai cho riêng mình trong hai tuần qua cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi, và sắp đến lúc phải thực hiện nó, sợ rằng Lịch Bắc Dạ sẽ ngăn cản tuy vậy cô đã quyết định và nhất định phải hoàn thành nó cho bằng được.
“Đang Đang, em còn muốn đi đâu nữa không?”
“Em muốn! dừng xe ở đây.
”
Lịch Bắc Dạ liền đồng ý và dừng xe lại, nơi này là một con đường vắng lặng khá yên tĩnh, xung quanh là những chiếc lá vàng nằm đầy dọc trên con đường, Thẩm Nhất Đang thích cái mùa thu này vì nó không sôi động và nóng bức như mùa hè và cũng không mang đầy sự lạnh lẽo cô đơn như mùa động, mùa thu một mùa nhẹ nhàng trầm lặng yên bình, đứng dưới một gốc cây to cô đi tới đứng trầm ngâm một lúc và suy nghĩ về chuyện của mình bỗng chốc một chiếc lá từ trên cao rơi xuống theo phản xạ cô đưa tay ra hứng lấy nó rồi cong môi nở nụ cười buồn.
Lịch Bắc Dạ lúc này cũng đi tới cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra rồi tinh tế choàng lên người cho cô, cô vẫn đứng đó một cách đơn độc bao trùm sự cô đơn lạnh lẽo anh cũng không hiểu tại sao cô lại có tâm trạng như thế nữa, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó nghỉ chân tuy vậy ánh mắt đượm buồn của cô vẫn còn giữ trên khuôn mặt.
“Em sao vậy? chẳng phải là muốn ngắm cảnh sao? bây giờ lại tâm trạng như thế?”
Thẩm Nhất Đang chỉ khẽ lắc đầu rồi gượng cười, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh nhìn anh một cách luyến tiếc.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”.