Thành phố về đêm thật rực rỡ và náo nhiệt, cũng lâu lắm rồi cô mới đi tản bộ một mình như thế này, vì cô bị giam lỏng trong cái nhà chết tiệt đó thật sự rất ngột ngạt, tuy rằng Lịch Bắc Dạ để cô tự do đi lại nhưng cái cảm giác chật hẹp cứ như chiếc lồng giam lõng chú chim trong đó vậy,cái gọi là mất tự do đó không phải là không được tung bay ra ngoài mà là thứ được gọi là hôn nhân, tại sao cô lại vướng vào cái hôn nhân chết tiệt đó ở độ tuổi này chứ?
Cô lang thang trên đường phố ngắm nhìn thành phố dưới ánh đèn lung linh, cơn gió lạnh lẽo của những ngày cuối thu khiến cô có chút run rẩy, nhưng dù vậy cô vẫn muốn đắm chìm trong cái lạnh buốt ấy để thấy rõ được lòng người còn lạnh hơn cái lạnh này.
Xe cộ chạy tấp nập trên đường, nếu mà bây giờ gọi xe đến đón thì có lẽ sẽ rất lâu, cô cũng muốn đi lại để giãn cơ chân chút, khi nào thấy chán thì về thôi, dù sao về đó cũng chỉ có ở trong phòng chẳng được đi đâu, nghĩ tới cảnh về đối mặt với Lịch Bắc Dạ là cô cảm thấy chán nản rồi.
Thẩm Nhất Đang đi ngang một quán đồ nướng, lúc này cô đứng khựng người lại khi nhìn thấy Triều Kim Nghiên đang ở trong quán, nhìn bộ dạng của Triều Kim Nghiên cũng đủ biết cô làm phục vụ ở quán nướng này rồi, mùi thơm từ trong quán bay tới mũi của cô dường như nó đã thu hút cô.
“Con nhỏ đó làm ở đây sao? mà mùi thơm thật.”
Chiếc bụng của Thẩm Nhất Đang bắt đầu kêu lên, lúc nãy cô cũng chẳng có ăn gì nhiều, với lại từ đó đi bộ tới nơi này cũng tiêu hóa hết rồi, Thẩm Nhất Đang liền không suy nghĩ nhiều mà tiến thẳng tới quán nướng đó rồi tìm một chỗ ngồi để ngồi.
Giọng của chủ quán vang vọng lên khi thấy cô vừa ngồi xuống.
“Kim Nghiên, khách vào rồi!”
“Vâng ạ, con đến ngay!”
Triều Kim Nghiên đầu tóc rối bù, trên người là chiếc tạp dề dính chút mỡ dầu, nhìn chung bộ dạng của cô từ đầu đến chân đều rất xuề xòa, trên mặt còn có chút mảng than bám trên đó, giây phút đối diện với Thẩm Nhất Đang ngay lập tức Triều Kim Nghiên có chút hoảng loạn thật sự không ngờ rằng một tiểu thư cao quý như cô lại có mặt ở quán nướng lề đường thế này, nhưng thật ra đây là lần thứ hai kể từ lần bỏ nhà ra đi thì cô đã đến quán lề đường cũng được hai lần rồi.
“Nhất...Nhất Đang...”
Thẩm Nhất Đang liền đưa tay hất tóc một cái với vẻ mặt cao quý của mình, cô cầm menu lên lựa món, sau đó liền nói ra một loạt.
“Mà nè, tôi là khách thì cô phải hỏi là quý khách ăn gì chứ? Ai quen biết cô mà gọi tên thân thuộc như vậy? thấy sang bắt quàng làm họ à?”
Triều Kim Nghiên liền biết thân biết phận mình cô cúi đầu vâng vâng dạ dạ với Thẩm Nhất Đang sau đó khép nép chào hỏi lại đàn hoàng.
“Xin chào quý khách, thật sự xin lỗi vì sự vô lễ, quý khách đợi trong giây lát sẽ có đồ ăn ngay thôi ạ.”
“Hừ, nhanh lên nói nhiều quá!”
Thẩm Nhất Đang cáu gắt quát, lúc này chủ quán nhìn thấy cô làm khó cho Triều Kim Nghiên thì thật sự rất bức xúc muốn lên tiếng nhưng nhìn cô từ đầu đến chân có vẻ là một người cao quý có tiền có tiếng nên có hơi lo sợ lỡ chẳng may đụng đến nhân vật có chức có quyền gì đó lại khổ cho cả ông lẫn Triều Kim Nghiên.
Trong thời gian chờ đợi của mình thì Thẩm Nhất Đang lấy điện thoại ra giết thời gian một chút, đến khi mùi thơm của đồ nướng bay đến chiếc mũi của cô ngay lập tức sắc mặt trở nên dễ chịu hơn, lúc này Triều Kim ghiên mang ra trước vài món đã làm xong bày ra trước mặt cô, những món ăn dân dã bình thường này mà lại có mùi thơm ngây ngất lòng người như thế sao?
“Để quý khách đợi lâu rồi, mời quý khách thưởng thức ạ.”
Thẩm Nhất Đang lúc này đưa tay ra hiệu với Triều Kim Nghiên nhưng cô nàng thật sự không hiểu ý của Thẩm Nhất Đang là gì, cô liền cảm thấy cáu gắt nhíu mày một cái.
“Khăn giấy đâu? Cả muỗng nĩa đều không có thì lấy gì mà ăn đây?”
Triều Kim Nghiên thấy vậy liền nhớ ra mình quên mang khăn giấy và cả muỗng nĩa cho cô, ngay lập tức đi vào trong mang ra, có lẽ vì do thấy cô nên tinh thần rối loạn như vậy, Thẩm Nhất Đang ghét nhất là sự chờ đợi, đã đói mà còn gặp hậu đậu như vậy.
.
truyen bac chien
“Của quý khách đây ạ.”
Thảm Nhất Đang liền giật mạnh lấy sau đó dùng nĩa một cách sang chảnh quý phái, mọi người trong quán nhìn cô với một cặp mắt sững sờ, đi ăn ở quán lề đường mà còn hơn là ở nhà hàng năm sao nữa, cô lấy khăn giấy trải lên đùi mình tay nhẹ nhàng bới tóc lên một cách nhanh gọn lẹ, những người xung quanh chỉ biết lắc đầu vừa nghĩ cô bị vấn đề thần kinh, nhưng cũng là do ảnh hưởng từ gia đình nhà chồng nhiều quá nên mới như vậy.
“Nhìn cô ta kìa, tưởng mình đang ở nhà hàng năm sao à?”
“Mà hình như là sinh viên trường Thuần Phát thì phải, trường đó có tiếng lắm đấy, cũng con ông cháu cha mới học trường đó.”
“Mà nhìn bộ dạng tiểu thư của cô ta thật buồn cười.”
Thẩm Nhất Đang quay đầu lại nhìn đám người nhiều chuyện đó bằng ánh mắt sắc lẹm, ngay lập tức đám người đó liền im bặt và cắm đầu ăn, chỉ cần cái liếc mắt thôi cũng đủ thể hiện khí chất của bản thân làm cho người ta lo sợ run lên bần bật.
Từng miếng thịt nướng được cô cắt nhỏ ra và đưa lên miệng thưởng thức một cách ngon lành, không biết là do đói hay là do đồ ăn thật sự ngon nữa, nhưng phải công nhận là có lẽ vì đồ ăn ở đây ngon thật.
Ngồi ở nơi này dùng bữa làm cô nhớ lại lần trước bỏ nhà ra đi, lúc mà cô cùng hai người bạn của mình ăn ở một quán lề đường cô cảm thấy rất ngon nhưng mà dường như cô đã quên địa chỉ nơi đó rồi, nhưng hương vị rất giống nơi này, có khi nào là có duyên nên gặp lại hay không?.