Sau khi nhận lại gia đình của mình thì Thẩm Nhất Đang không còn phải mang tâm trạng ưu phiền và phải đi tìm gia đình của mình nữa, cô bỏ lại quá khứ trước kia của mình và sống với thân phận thật sự là Triều Tư Mỹ, tuy vậy cái tên Thẩm Nhất Đang có vẻ nghe quen hơn nên cô vẫn tiếp tục sử dụng cái tên đó còn khi về nhà thì bà Triều sẽ gọi cô là.
“Tư Mỹ, con đi làm đấy à? mà hôm nay làm ở đâu vậy?”
Thẩm Nhất Đang rất gấp rút cô đeo balo lên lưng trên miệng vẫn còn chiếc bánh mì đang gặm dang dở, vì đêm qua ngủ hơi muộn nên bây giờ dậy trễ dường như sắp không kịp giờ nữa rồi.
“Con làm ở chỗ cửa hàng bách hóa cũ mẹ ạ, con trễ giờ mất rồi con đi đây.”
Bà Triều còn chưa kịp đưa cho cô ly sữa thì cô đã vụt chạy đi mất rồi, giờ đây căn nhà lại chìm trong yên tĩnh không gian vắng vẻ chỉ còn có một mình bà, tuy vậy tối về lại rất vui không còn như trước đây mà chỉ có hai mẹ con nữa mà có thêm một thành viên mới nên cũng vui nhà vui cửa hơn.
Thẩm Nhất Đang hì hục chạy trên con đường lớn để đến chỗ làm nhưng vừa đi được một đoạn thì cô phát hiện có một đám người theo dõi mình, cô liếc mắt nhìn đám người đó đều rất quen mắt, chính là người của Thẩm Hứa.
Cô còn chưa kịp chạy thì đã có một chiếc xe lớn chạy ngang đưa tay ra kéo cô lên xe.
“Các người là ai hả?”
Thẩm Nhất Đang quát lớn tay chân vùng vẫy.
.
Cập nhật truyện nhanh tại -- TRUMtг uyeЛ.VN --
“Tiểu thư xin đắc tội.”
Nói dứt lời một tên liền đưa tấm khăn được tẩm thuốc mê bịt lấy mũi của cô, nhanh như chớp cô liền ngất đi cũng may là có thuốc mê nếu không thì khó mà giải quyết được cô, chiếc xe nhanh chóng khởi động hướng về phía Thẩm gia, vốn muốn để cô muốn làm gì thì làm vì Thẩm Hứa từ hôm đó đã từ đưa con gái này rồi nên ông cũng không mấy để ý việc tìm được cô hay không, nhưng ngày hôm nay Lịch lão gia đến hỏi han tin tức của cô và buộc phải tìm đưa cô về, kế hoạch của ông cũng đã xong rồi bây giờ ông cần nhất là để Lịch Bắc Dạ và Thẩm Nhất Đang tiến đến hôn nhân càng sớm càng tốt.
Lịch lão gia đứng trong nhà đứng ngồi không yên, ông đi qua đi lại chờ đợi người mang Thẩm Nhất Đang trở về, nôn nóng được nhìn thấy cháu dâu của mình sau hai tháng sẽ thay đổi như thế nào, nhưng dạo gần đây Lịch Bắc Dạ bận bịu ở công ty nhiều hơn mà những lúc ông đến tìm thì lại đi đâu đó, nói chung là anh chỉ biết có công việc và công việc sau khi hoàn thành kế hoạch, cứ như một cổ máy làm việc không biết ngừng nghỉ, đến cả nói chuyện điện thoại cũng chưa đến ba phút là đã ngắt máy rồi.
“Lão gia, tiểu thư về tới rồi ạ.”
Lúc này Thẩm Nhất Đang được mang vào nhà, nhìn gương mặt hốc hác và thân hình gầy gò của cô làm ông xót xa trong lòng, cả Thẩm Hứa cũng không kém, nói là bỏ nhưng nhìn con gái mình nhem nhuốc người thì gầy gò xanh xao như thế ông thật không kiềm được lòng mà xót xa, đưa tay sờ gương mặt của cô ánh mắt có chút hối hận.
“Đưa con bé lên phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Từ lúc đó trở đi thì Thẩm Hứa luôn ngồi bên cạnh cô tay vẫn giữ chặt tay của cô, bây giờ thì không còn chướng ngại vật cản trở nữa rồi, nhưng liệu cô có còn thương người ba này nữa hay không? sau bao nhiêu việc, từ con rồi bỏ rơi không quan tâm sống chết ra sao, bây giờ hối hận thì có ít gì chứ? Người ta nói máu chảy thì ruột mềm nên đứng trước tình cảnh đó ông thật sự không nhẫn tâm, có lẽ ông sẽ dành cả đời này để chăm sóc bù đắp những tổn thương của cô.
“Nhất Đang, ba xin lỗi vì đến bây giờ mới tìm con.”
Đôi tay của Thẩm Nhất Đang bắt đầu cử động, hàng mi cũng chớp nhẹ vài cái rồi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh của Thẩm Hứa cô giật tay lại dụi mắt vài cái, ông thì lại mỉm cười dịu dàng với cô, trông sắc mặt cũng khá hơn trước đây rất nhiều.
“Nhất Đang con tỉnh rồi sao?”
Cô thì lại không nói gì mà lùi về phía sau, mặt lạnh nhạt không nhìn lấy ông một cái cũng không nói gì, có vẻ như cô không muốn gặp lại ông, vốn dĩ cô đã có cuộc sống của mình rồi và không cần mấy cái tài sản nhảm nhí đấy nữa, nên cô cũng chẳng cần có Thẩm Hứa để làm gì.
“Con...giận ba lắm đúng không? ba xin lỗi, từ hôm nay ba không đi thêm bước nữa đâu, ba sẽ mãi ở bên cạnh lo lắng thương yêu một mình con, chuyện hôn ước nếu con không muốn thì ba cũng không ép con nữa.”
Thẩm Nhất Đang liền quay sang nhìn ông bằng ánh mắt chán ghét cất giọng.
“Không cần, chỉ cần trả tự do cho tôi, với lại có lẽ Thẩm lão gia không biết chuyện này, tôi...không phải là con gái ruột của ông, nếu ông không tin có thể giám định thử.”
“Con...con trách ba hận ba cũng được nhưng sao con lại con con không phải con ruột của ba chứ? Là ai nói chuyện đó với con?”
Thẩm Nhất Đang lạnh nhạt đáp.
“Là Thẩm phu nhân, có vẻ như nói ra ông cũng không tin nhưng bà ấy...vẫn còn sống và có một mái ấm gia đình riêng nữa kia, nếu không tin...có thể đến địa chỉ này mà gặp bà ấy, tôi không cần nó nữa.”
Thẩm Nhất Đang dúi vào tay của ông một mảnh giấy, bên trong là địa chỉ nhà của bà Thẩm tại Mỹ, nhìn nét chữ trên giấy dù có hóa thành tro ông vẫn nhận ra nét chữ đó, hai mắt ông dường như dừng lại vô hồn đọc lại dòng nhắn nhủ mà người phụ nữ đó để lại cho Thẩm Nhất Đang.
“Không, nói dối! Con là con của ba mà, con không muốn nhận ba cũng được sao lại bày cái trò này chứ?”
“Không tin thì tùy, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, Thẩm lão gia tôi xin đi trước.”.