CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU CẠM BẪY HÔN NHÂN



Lớp luyện tập đang rất yên bình nhưng mọi người cảm thấy dường như có một luồng sát khí từ đâu đó truyền đến khi nhận ra thì thấy Thẩm Nhất Đang cả người như bốc hỏa hừng hực đi tới, Lôi Minh Vũ cũng không dám đến gần đành giả vờ bị đau bụng và nhanh chóng rời đi, tâm trạng đã không tốt mà còn gặp Lục Kỳ õng ẹo đi tới đi lui ánh mắt của cô ta cứ dán chặt lên người của cô dường như đang thắc mắc điều gì đó.

“Nhìn gì?”
Thẩm Nhất Đang khó chịu ra mặt quát lên một tiếng, Lục Kỳ giật mình liền mím chặt môi rồi quay mặt đi hướng khác tập luyện.

“Tại sao? trang phục cô ta vẫn còn nguyên vẹn? Mà hình như cái này với cái mình cắt hình như không phải, chẳng lẽ nhầm rồi sao?”
Lục Kỳ dậm chân tức giận, liền đánh liều quay trở lại phòng phục trang tìm hiểu lại thử xem, nhưng sao lại bị nhầm lẫn như vậy chứ? Lục Kỳ gõ mạnh vào đầu tự trách bản thân nhưng vừa đi tới phòng phục trang thì chiếc váy đó đã biến mất, cô nhớ rõ mình đã bỏ nó vào thùng rác này chẳng lẽ có người dọn dẹp rồi sao?

“May mắn cho mày đấy, nhưng tao sẽ không bỏ cuộc.”
Lục Kỳ phủi tay định đi ra thì cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, Thẩm Nhất Đang tựa lưng vào cửa, cô nhẹ thổi móng tay của mình rồi quay sang nở nụ cười mỉa mai, Lục Kỳ như nhìn thấy ma sợ hãi lùi về phía sau gương mặt có chút xanh xao, Thẩm Nhất Đang từ từ đi lại gần nhặt mảnh vụn còn rơi rớt lại của chiếc váy rồi nhìn thẳng vào mắt của Lục Kỳ, như bị chột dạ nên liền đảo mắt đi hướng khác.

“Cô...cô muốn gì?”
Thẩm Nhất Đang thấy cô ta có chút kỳ lạ từ nãy giờ, cứ đăm chiêu nhìn trang phục của cô mãi cho nên Thẩm Nhất Đang quyết định đi theo dõi cô ta thử, đúng như dự đoán của cô, vụ việc chiếc váy của Triều Kim Nghiên là cô ta làm, chắc có lẽ là nhầm lẫn cái váy của cô và cái váy của Triều Kim Nghiên nhưng thật đáng tiếc cho cô ta là chọn nhầm mất rồi.

“Làm chuyện xấu nên có tật giật mình sao?”
“Cô đang...nói gì...vậy chứ? Chuyện xấu gì?”
Như bị bắt bài nên Lục Kỳ có chút run sợ và ấp úng không nói rõ thành câu, Thẩm Nhất Đang gương mặt lạnh nhạt đi tới khoanh tay rồi đưa mảnh vụn ra trước mắt Lục Kỳ với kiểu đang dò xét cô ta, Lục Kỳ khẽ nuốt nước bọt một cái đôi tay giấu ra phía sau, mắt vẫn láo liên không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nhất Đang.

“Không có sao? sao tôi lại thấy nó hiện rõ trên gương mặt của cô kìa, cô đang run sợ đấy à?”
Như bị dồn vào đường cùng, Lục Kỳ bắt đầu thở hỗn loạn hơn cô ta dường như cứ lùi thì Thẩm Nhất Đang lại tiến thêm một bước, đến khi bị dồn sát vào tường không còn đường chạy trốn nữa, Lục Kỳ đúng là có gan làm chuyện xấu nhưng bị người ta bắt bài liền chột dạ bộ dạng của cô ta lúc này thật là buồn cười chết đi được, đúng là mẹ nào con nấy tuy ngoài mặt im im nhưng thủ đoạn cũng ghê gớm lắm.


“Cô đừng có mà nói bậy! tôi không có làm gì hết.”
“Thế sao? thấy váy của tôi còn nguyên vẹn chắc cô bất ngờ lắm hả, chưa từng thấy đứa nào ngốc như cô vậy, nghĩ sao bộ trang phục của tôi lại nghèo nàn như vậy chứ? Nhìn lại đi có phải đẹp lắm không đẹp hơn bộ đó nhiều, đây mới gọi là đẳng cấp.”
Thật ra do lúc đó trang phục của Thẩm Nhất Đang được đưa đến sau, trong số những bộ trang phục ở đây thì bộ của Triều Kim Nghiên là lộng lẫy nhất nên Lục Kỳ bị lầm tưởng là của Thẩm Nhất Đang, nhưng không ngờ cô ta đã sai, người diễn vở Cinderella không phải Thẩm Nhất Đang mà là một người khác, còn cô thì diễn vở Thiên Nga Đen, tại sao lại ngu ngốc không biết tìm hiểu như vậy chứ?
“Cô nói xong rồi chứ, tôi...còn luyện tập...tôi đi đây.”
Thẩm Nhất Đang làm sao để cho cô ta đi dễ dàng như vậy được chứ, cô đưa tay ra giữ Lục Kỳ đứng lại rồi đẩy sát vào tường, đôi mắt có chút nguy hiểm, môi nhếch lên cười lạnh.

“Muốn hại người ta mà lại ngu ngốc như vậy sao lại làm kẻ ác được hả? Mà dù sao cũng cảm ơn cô đã xử được một chướng ngại vật của tôi mà không cần tôi động tay động chân.”
Cô vỗ nhẹ vào mặt của Lục Kỳ rồi sau đó mạnh mẽ hất Lục Kỳ ngã bệt xuống đất, cô xoay người rời đi đưa tay lên vẫy chào.

“Cố lên nhé, chuẩn bị xong rồi cùng luyện tập nào đừng để đến đó trở thành trò tiêu khiển trước mắt người ta.”

Sau khi Thẩm Nhất Đang rời đi thì Lục Kỳ vô cùng tức giận đứng dậy đập vỡ mọi thứ rồi quăng tất cả những bộ trang phục múa của mọi người xuống đất để hả dạ mình, cứ như hóa điên lên khi thấy bản thân bị Thẩm Nhất Đang chà đạp lăng mạ nhục nhã như vậy, tại sao lần nào Thẩm Nhất Đang cũng may mắn thoát nạn như vậy chứ.

“Số mày may mắn lần một lần hai thôi, tao không tin là tao không xử lý được mày, tao phải thắng mày, nhất định sẽ thắng mày!”
Cả căn phòng phục trang lúc này bị Lục Kỳ quậy phá vô cùng hỗn độn, quần áo văng tứ tung lẫn cùng giày dép, vừa lúc đó mọi người đi ngang nhìn thấy thì chỉ biết xì xầm bàn tán, điều này được truyền đến tai Cao Dĩ Huyên, sau đó anh bắt đầu cảm thấy có vẻ như mình đã hiểu lầm Thẩm Nhất Đang thật rồi, người gây náo loạn thật sự là Lục Kỳ vậy mà anh lại khăn khăn khẳng định là Thẩm Nhất Đang.

“Đúng là cái miệng nhanh hơn cái não mà, mai là không làm lớn nếu không có chuyện thật rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc