Tại căn chung cư của Triều Kim Nghiên, có vẻ như linh cảm có một điều đặc biệt gì đó sắp đến nên bà Triều cảm thấy phấn chấn hẳn ra, bà lăn bánh xe chờ đợi trước cửa để chờ đón điều đặc biệt đó xuất hiện, có vẻ như linh cảm của anh là đúng, tiếng giày ở cầu thang vang lên còn có cả giọng nói vui đùa của Triều Kim Nghiên và nhân vật đặc biệt đó là Thẩm Nhất Đang.
Nhìn bóng dáng hai cô gái sánh bước cùng nhau làm tâm trạng của bà cũng vui vẻ hẳn ra, càng nhìn Thẩm Nhất Đang bà lại càng có suy nghĩ nếu như đứa con gái của mất tích của bà năm đó vẫn còn sống thì có lẽ hình dạng của cô ấy cũng sẽ rất giống Thẩm Nhất Đang, ngay từ giây phút gặp cô lần đầu tiên thì anh đã nghĩ rằng cô là đứa con gái thất lạc của mình năm đó nhưng nhìn lại một người cao sang xuất thân cao quý như vậy thì làm sao có thể là đứa con gái mà bà tìm bấy lâu nay được.
“Mẹ, con đưa vị khách quý đến rồi đây.”
Triều Kim Nghiên nhanh chóng chạy đến sà vào lòng bà, mẹ con ôm nhau cười đùa vui vẻ bất giác Thẩm Nhất Đang lại thấy chạnh lòng, cô cũng muốn tìm được gia đình của mình để có thể sà vào lòng ba hoặc mẹ ruột của cô như vậy mà nũng nịu, sống gần hai mươi năm trời cô chưa từng biết cảm giác làm nũng với ba hay với mẹ là như thế nào.
“Chào dì, đã lâu không gặp.”
Bà Triều liền mỉm cười phúc hậu đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Thẩm Nhất Đang nâng niu, cô có cảm giác được hơi ấm của bà đang phủ lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, Thẩm Nhất Đang ngay từ đầu gặp mặt abf thì cô thấy có một cảm giác thân thuộc giống như người thân trong gia đình vậy, cả ba người cùng đi vào trong nhà.
So với căn nhà trước đây của họ thì căn nhà này quá sang trọng và tươm tất hơn, tất cả cũng nhờ có Triều Kim Nghiên mà cuộc sống mẹ con cũng sung túc hơn.
Thẩm Nhất Đang nhận được lời mời của bà Triều nên cô đành quyết định ở lại nương náu cùng với hai mẹ con họ, sẵn tiện cô cũng muốn đổi chỗ ở mới nhằm trốn tránh Lịch Bắc Dạ.
“Sao? con...vậy mà lại bị mẹ mình ruồng bỏ sao?”
Bà Triều bàng hoàng khi nghe cô kể lại mọi chuyện, bà cũng muốn thử xem Thârm Nhất Đang có phải là chị em sinh đôi của Triều Kim Nghiên hay không nhưng mà sợ rằng cô chê gia đình này nên không dám mở lời.
“Con muốn tìm lại gia đình ruột của mình.”
“Con thật sự muốn tìm lại gia đình của mình?”
Thẩm Nhất Đang rất thành tâm, lúc này bà đi vào trong nhà một lúc để trấn an tâm lý lại, có elx linh cảm của bà là đúng, đứa con gái của bà từ khi mới sinh ra đã bị người ta bế đi nên bà không thể nhận dạng được con của mình có đặc điểm gì nữa.
“Dì có cách giúp con sao?”
“Không có nhưng dì chỉ muốn kể cho con nghe một chuyện, không biết có phải là do duyên số hay không, thật ra...Kim Nghiên nó còn có một người chị em sinh đôi nữa, nhưng lúc sinh ra đã bị người ta bế đi, lúc đó dì đã cố gắng vang xin các bác sĩ y tá về thông tin của người đó thì họ không biết, dì đã mất đi một đứa con gái bé bỏng của mình, ngay từ đầu gặp con thì dì đã có cảm giác thân thuộc vả lại dung mạo của hai đứa rất giống nhau làm dì cứ lầm tưởng...”
Nghe xong câu chuyện đó ngay lập tức Thẩm Nhất Đang nhìn sang Triều Kim Nghiên, ngay từ đầu họ gặp nhau thì cô đã suy nghĩ rằng tại sao trên đời này lại có người giống mình đến như vậy, tuy vậy tính tình thì có hơi khác một chút điều đó cũng không đáng suy nghĩ, quan trọng là họ có phải thật sự là chị em ruột của nhau hay không?
“Có khi câu nói đùa của cô là sự thật đấy.”
Triều Kim Nghiên bước tới nắm chặt tay của Thẩm Nhất Đang, giọng nói có phần hạnh phúc nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi.
Cả ba người họ quyết định đi đến bệnh viện để làm thủ tục xét nghiệm huyết thống, trong lòng Thẩm Nhất Đang thấp thỏm hồi hộp nếu như thật sự là như vậy thì không còn mong đợi gì hơn nữa, gia đình thật sự cứ ngỡ xa tận chân trời nhưng nó lại gần ngay trước mắt.
“Bình tĩnh nào.”
Bà Triều nắm lấy tay của Thẩm Nhất Đang trấn an tâm lý của cô, cả ba người họ đều có một hy vọng nhỏ nhoi, riêng bà Triều thì lại thấy cô có lẽ chính là đứa con gái thất lạc của mình vì linh cảm của một người mẹ là không bao giờ sai được, thời gian cứ thế trôi qua vị bác sĩ mỉm cười ôn tồn đi tới mở cửa, Thẩm Nhất Đang đẩy chiếc xe lăn của bà Triều cùng Triều Kim Nghiên đi vào bên trong để nghe kết quả.
“Đây là kết quả của xét nghiệm huyết thống, gia đình mình xem qua nhé.”
Thẩm Nhất Đang run run cầm lấy tờ giấy kết quả, hai hàng nước mắt chảy dài xuống bên má, niềm hạnh phúc dâng trào tuy vậy cô vẫn cảm thấy có vẻ nó đến quá nhanh cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho mình nữa, bà Triều nhìn cô với ánh mắt trìu mến thân thương, giờ đây cô cũng biết được bản thân mình cũng có một mái ấm gia đình thật sự, tuy không có ba nhưng có mẹ và cả đứa em gái sinh đôi với mình, suy đi nghĩ lại về những chuyện mà cô đã làm trước đây với Triều Kim Nghiên thật sự rất hối hận.
“Dì...ơi...đúng...như vậy rồi.”
Bà Triều xoa đầu cô hiền hậu nói.
“Còn gọi là dì sao? có lẽ con nên thay đổi cách gọi được rồi.”
Thẩm Nhất Đang quay sang nhìn Triều Kim Nghiên, gương mặt của cô có chút ngờ nghệch ra tuy vậy cô vẫn can đảm ôm chầm lấy bà và cất tiếng gọi thân thương sau hai mươi năm trời xa cách.
“Mẹ ơi, là con bất hiếu, con không thể nhận ra mẹ.”
Không khí vỡ òa trong cảm xúc hạnh phúc được đoàn tụ với gia đình thân yêu của mình, tính ngưỡng trong lòng của cô trước đây vốn không đúng, từ bây giờ thì cô sẽ chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình để bồi đắp cho gia đình nhỏ và cũng như những thiếu sót suốt thời gian qua.
“Chị...”
Triều Kim Nghiên nghẹn ngào gọi cô một tiếng, cả ba người cùng ôm chầm lấy nhau dường như cả ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Thẩm Nhất Đang.
“Tên thật của con là Triều Tư Mỹ, nhưng nếu con đã quen với tên thường ngày là Nhất Đang vậy thì cứ gọi như vậy đi nhé không cần phải thay đổi.”
“Vâng nhưng con thích tên mới hơn mẹ ạ, hay là mẹ hãy gọi con là Tư Mỹ đi nhé.”
“Tư Mỹ của mẹ và cả Kim Nghiên từ nay hai đứa phải yêu thương nhau đấy có biết không?”.