CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU CẠM BẪY HÔN NHÂN



Lúc này thầy hiệu trưởng cũng bất lực nhưng vẫn phải đích thân đi xuống tận nơi để giải quyết cái vụ hỗn độn này, vừa đi tới hành lang đã thấy sinh viên xếp hàng chen lấn nhau để xem kịch hay bên trong, ngôi trường này trước đây đâu có như vậy kể từ khi Thẩm Nhất Đang đến thì mọi thứ không còn yên bình như trước đây nữa, ông đưa tay ho khẽ một cái khiến mọi người bắt đầu sợ hãi rồi lùi ra phía sau giải tán hết.

Chỉ còn lại vài người bên trong, vừa lúc đó Kì Nhi và Tuệ Mai cũng như là Lãnh thiên Sơ hay tin liền kéo đến và giải vây cho hai người bên trong, Lãnh Thiên Sơ kéo Thẩm Nhất Đang ra rồi đưa tay bế Lục Kỳ lên, anh đưa tay đẩy mạnh Thẩm Nhất Đang làm cô bật ngã về phía sau cũng may là có Kì Nhi và Tuệ Mai đỡ lấy nếu không thì cô đã ngã lăn ra đất rồi.

“Chuyện này là sao vậy? Nhất Đang cậu không sao chứ?”
Hai người vô cùng lo lắng cho cô, chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy, từ lúc mới đến đã nhìn thấy mấy tờ giấy ghi bậy bạ về chuyện đời tư của Thẩm Nhất Đang với một cách châm biếm khinh bỉ, nên chắc có lẽ đây là nguyên nhân khiến cô tức giận cũng nên.


“Tớ không sao.”
Thẩm Nhất Đang tựa vào hai người bạn của mình rồi đứng dậy, cô khoanh hai tay lại từ từ đi tới gần Lãnh Thiên Sơ, cô nhếch môi cười nhạo bán anh ta, những lời nói yêu thương cô trước đây chỉ là nhất thời thôi sao? anh ta xem tình cảm của cô là đồ chơi muốn chơi thì chơi muốn vứt là vứt bỏ sao?
“Hôm nay anh ra sức bảo vệ cô ta như vậy là muốn tuyệt tình với tôi đúng chứ?”
Lãnh Thiên Sơ vô tình nhìn Thẩm Nhất Đang, đôi tay vẫn giữ chặt Lục kỳ không buông, sự tình là gì thì anh vẫn chưa rõ nhưng cô ngày càng quá đáng, lúc nào cũng coi mình là nhất tìm cách leo lên đầu lên cổ người ta rồi khống chế người ta như vậy, mặt mày lẫn đầu tóc của Lục Kỳ bị Thẩm Nhất Đang nắm rồi đánh tơi tả, với một bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Dù có chuyện gì cũng không nên đánh người khác như vậy chứ, em làm như vậy chẳng khác nào đang bôi nhọ danh dự dòng tộc của Thẩm Gia rằng thiên kim tiểu thư của họ chẳng khác gì bọn người dân đen chợ búa không chứ?”
Lục Kỳ vẫn nép vào lồng ngực của Lãnh Thiên Sơ khóc lóc tỏ vẻ mình bị oan ức nhưng những chuyện này chính cô ta là người đã gửi tin cho ban truyền thông của nhà trường và tung nó lên ầm ĩ nhằm muốn làm nhục danh dự của Thẩm Nhất Đang, hôm nay bị đánh có hơi đau thật nhưng đủ để những tấm ảnh kia được tung lên toàn trang thông tin nhà trường cũng như là lên mạng xã hội cho người người nhà nhà nhìn thấy vẻ điên dại của Thẩm Nhất Đang.

Thẩm Nhất Đang quay sang nhìn Lục Kỳ bĩu môi một cái nhìn hai người từ đầu đến chân rồi cười khinh bỉ một cái nhẹ tiếp theo đó lại bật cười lớn.

“Ai dám nói câu đó? Chỉ có anh mới gan trời nói câu đó thôi, mà quên mất anh là em rể của tôi nên đừng có lên giọng dạy đời tôi, anh không là cái thá gì trong mắt tôi hết!”
Thẩm Nhất Đang nói xong liền nhíu mày trừng mắt với Lục Kỳ một cái khiến cô ta rùng mình.

“Diễn tiếp đi! Tôi muốn chống mắt lên nhìn hai người tiếp theo sẽ diễn trò gì với tôi đấy.”

Vừa nói xong liền hất tóc cùng hai người bạn của mình rời đi, lúc này Lục kỳ liền khóc lóc ôm lấy Lãnh Thiên Sơ ra vẻ tội nghiệp đáng thương, anh ta nhìn theo bóng dáng của Thẩm Nhất Đang thở dài một hơi rồi bế Lục Kỳ đi đến phòng y tế để nghỉ ngơi tiếp theo đó căn dặn những người xung quanh không được phát tán tin tức của Thẩm Nhất Đang, dù muốn dù không anh vẫn luôn lo lắng cho Thẩm Nhất Đang nhưng bây giờ có lẽ cô hận anh rất nhiều nên anh không cần cô phải tha thứ cho anh chỉ cần cô có thể sống tốt là đủ rồi.

Thẩm Nhất Đang vừa đi vừa nhớ lại những chuyện trước đây của mình và Lãnh Thiên Sơ, họ từng rất thân với nhau cho đến khi Lục Kỳ xuất hiện, nếu như Thẩm Nhất Đang nhất thời không muốn gây cản trở cho Lục Kỳ liệu bây giờ họ có bên nhau hay không hay đó chỉ là cái cớ mà anh thay lòng.

“Nhất Đang cậu sao vậy?”
Kì Nhi thấy cô ngẩng người ra thì đi tới vỗ vai.

“Không có gì đâu, chúng ta về lớp thôi.”
Lúc cô phát hiện ra Lãnh Thiên Sơ và Lục Kỳ lên giường với nhau mọi thứ như sụp đổ, cô mất đi ba rồi bây giờ còn mất đi người bạn người mà mình yêu nhất, cô còn nhớ bản thân khờ dại đến nỗi mà lái xe định tông chết Lục Kỳ và Lãnh Thiên Sơ, suy đi nghĩ lại sao cô lại vì một kẻ không ra gì mà điên dại như thế cũng may là bây giờ cô buông bỏ rồi, thật nhẹ nhõm trong lòng.


“Đến lớp rồi, cậu lại ngẩn người ra rồi Nhất Đang.”
Cô đứng đờ người trước cửa lớp mà không đi vào, từ lúc ở phòng học của Lục Kỳ quay về thì Thẩm Nhất Đang cứ như hồn bay phách lạc, suy nghĩ cái gì đó rất tập trung không lẽ lại nghĩ ra cái gì để xử lý Lục Kỳ nữa rồi sao? Thẩm Nhất Đang liền xua tay một cái rồi đi vào lớp không ngờ lại va phải người nào đó khiến cô giật mình tỉnh táo lại.

“Xin...xin lỗi cậu, cậu không sao chứ?”
Giọng nói hoảng hốt của người kia vang lên làm cho Thẩm Nhất Đang chú tâm tới, cô nhíu mày khó chịu cộc tính nói.

“Lại là cậu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc