ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Cảnh Hoắc Tử Kim bảo vệ Tony Bond khiến Hoắc Khai Hà nổi trận lôi đình.

Giờ phút này xem như cô ta không còn gì để chối cãi nữa, mặc dù cô ta liên tục nói rằng giữa mình và Tony Bond không xảy ra chuyện gì.

Sợ là Hoắc Khai Hà cũng sẽ không tin.

Loại chuyện này sẽ chỉ càng tô càng đen, càng giải thích thì càng phiền phức.

“Tử Kim, con làm ba rất thất vọng.” Hoắc Khai Hà vỗ vào bàn một cái rồi đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Hoắc Tử Kim.

“Bây giờ ba muốn động vào con khỉ lông vàng này mà con vẫn còn bảo vệ cho nó sao?” Hoắc Khai Hà lạnh lùng hỏi một câu.

Câu nói này của ông ta hiển nhiên là muốn Hoắc Tử Kim tự mình đưa ra quyết định lựa chọn giữa ông ta và Tony Bond.

Hoặc là chọn ba ruột của mình, hoặc là chọn con khỉ lông vàng này.

“Ba, ba đừng làm khó con được không?” Hoắc Tử Kim khó khăn thốt ra một câu, giờ phút này cô ta cảm thấy mình vô cùng ấm ức.

Hoắc Khai Hà hừ lạnh một tiếng: “Là con đang làm khó ba chứ không phải là ba đang làm khó con.”

Hoắc Tử Kim nghe vậy lại càng ấm ức, nhưng cô ta không thể nói hết ra được. Dù sao thì Tony Bond cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.

Vả lại Tony Bond là một tên không có não, dáng vẻ lúc nào cũng ngốc nghếch khiến cho Hoắc Tử Kim vô cùng tuyệt vọng.

Hơn nữa Hoắc Khai Hà sẽ càng không tha thứ cho cô ta.

Giờ phút này, trong mắt Hoắc Khai Hà, Hoắc Tử Kim chính là một đứa con gái bất hiếu, dám cùng một con khỉ lông vàng làm loạn.

Nhưng mà cũng không phải là Hoắc Tử Kim bất hiếu mà thực tế là vốn dĩ cô ta không làm gì cả.

Cô ta chỉ nói đùa với Hoắc Khai Hà thôi, nhưng không ngờ rằng ba cô ta lại nghiêm túc đến như vậy, coi chuyện này là sự thật.

Dưới cái nhìn của Hoắc Khai Hà, con gái ông ta và Tony Bond không có quan hệ gì mới là chuyện kỳ lạ.

Dù sao thì xét từ vô vàn những chuyện trước đây, Hoắc Tử Kim là một người vô cùng phản nghịch.

Không nói đến chuyện đi tới quán bar lần trước, chỉ riêng chuyện cô ta vì báo thù cho Tô Hữu Đào mà dám dùng danh nghĩa nhà họ Hoắc để vươn tay tới tận Hòe Châu.

Hơn nữa, Hoắc Khai Hà vốn dĩ muốn Hoắc Tử Kim tiếp cận Chu Hàn, tốt nhất là trở thành người phụ nữ của anh.

Kết quả là Hoắc Tử Kim lại làm đảo lộn mọi thứ, dám xông lên đối nghịch với Chu Hàn.

Mặc dù lúc đó tặng cho Tô Hàm vạn lượng hoàng kim để chúc mừng cô trở thành Chu phu nhân là xuất phát từ sự thật lòng của Hoắc Tử Kim.

Nhưng vào giờ phút này, trong mắt Hoắc Khai Hà, điều đó đã trở thành bằng chứng cho thấy Hoắc Tử Kim đã bằng mặt không bằng lòng.

Dù thế nào đi chăng nữa, Hoắc Khai Hà vẫn cho rằng Hoắc Tử Kim là một đứa con gái bất hiếu, sự thật này khó mà thay đổi được.

Ngay lúc bọn họ đang ở trong tình cảnh giằng co sắp không thể xoa dịu được nữa, Chu Hàn cùng Tô Hàm đã bước ra khỏi phòng.

Dáng vẻ của hai người đều giống như vừa mới ngủ dậy, mà sắc mặt của Tô Hàm thậm chí còn hơi tái nhợt.

Rõ ràng là cô ấy vẫn còn có chút chưa ổn định được sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Chu Hàn đương nhiên phát hiện ra điều này.

Mặc dù vài lần anh đã muốn an ủi cô nhưng cô căn bản không hề tiếp nhận, vẫn luôn duy trì dáng vẻ mất hồn mất vía.

Chu Hàn rất nhanh đã phát hiện ra bầu không khí có gì đó không đúng, anh nhanh chóng bước tới trước mặt Hoắc Khai Hà và Hoắc Tử Kim.

Sau đó mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hoắc Khai Hà vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Chu Hàn, khí thế lập tức yếu đi một chút.

Ông ta do dự mở miệng: “Chu Nguyên soái, không có chuyện gì đâu.”

Nói xong ông ta dường như có chút áy náy liếc nhìn anh và Tô Hàm.

Sau đó không nhịn được hỏi thêm: “Chu Nguyên soái, Chu phu nhân, có phải tôi đã làm phiền hai người nghỉ ngơi không?”

Hoắc Khai Hà vừa nói xong, Chu Hàn đã lắc đầu: “Không sao, mấy người đang làm gì vậy?”

Rõ ràng là Chu Hàn đã nhìn ra manh mối rồi, cho dù Hoắc Khai Hà không nói gì, Chu Hàn vẫn có thể đoán ra được đại khái.

Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt vọng của Tony Bond cùng với ánh mắt cầu cứu của anh ta đang nhìn chằm chằm vào Chu Hàn.

“Không sao, chỉ là đang nói đùa một chút với cậu Tony Bond đây thôi.” Hoắc Khai Hà kìm nén cơn giận dữ trong lòng, gượng cười nặn ra một câu với Chu Hàn.

Nhưng nụ cười của ông ta còn khó coi hơn cả khóc.

Chu Hàn đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Hoắc gia chủ, nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói cho rõ ràng, không có gì phải vòng vo cả.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở một câu.

Ý tứ của anh đã quá rõ ràng, anh không muốn nghe Hoắc Khai Hà giấu giếm.

Hơn nữa, cho dù Hoắc Khai Hà muốn giấu giếm thì cũng không giấu được.

Hoắc Khai Hà nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó thở dài một hơi: “Là như thế này, con gái của tôi cùng cậu Tony Bond đây rất có thể là…”

Nói được nửa câu, Hoắc Khai Hà vô thức dừng lại.

Ông ta thật sự không muốn vứt đi cái mặt già nua này, xấu hổ không dám nói tiếp.

Thấy dáng vẻ này của Hoắc Khai Hà, Chu Hàn lập tức hiểu được đại khái.

Ánh mắt của anh lập tức lóe lên, rơi vào trên người của Hoắc Tử Kim.

“Cô Hoắc, cô và Tony Bond có chuyện gì?” Chu Hàn dò hỏi.

Rõ ràng là đối với loại chuyện như thế này, Chu Hàn cũng rất khó mở miệng.

Hoắc Khai Hà đương nhiên biết rõ sự bất đắc dĩ của anh.

Dù sao thì ông ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, con gái của mình tại sao lại dây dưa với một con khỉ lông vàng cơ chứ.

“Tony Bond, tôi tin tưởng anh.” Chu Hàn nở một nụ cười giảo hoạt với Tony Bond, sau đó lạnh nhạt nói: “Anh vẫn nên nói sự thật đi.”

Nghe thấy Chu Hàn nói vậy, trong lòng anh ta lập tức hét lên hai chữ oan uổng.

Anh ta cũng là một người thẳng thắn, lập tức nói: “Chu Nguyên soái, anh hiểu nhầm tôi rồi.”

Ngay khi Tony Bond đang không biết nên giải thích như thế nào, Chu Hàn vừa liếc mắt đã nhìn ra sự bất lực của anh ta.

Anh không hề quay đầu lại mà nói với Thanh Long đang nấp ở trong chỗ tối: “Mang camera đến đây đi.”

Những lời này của Chu Hàn vừa mới thốt ra, Hoắc Khai Hà nháy mắt há hốc mồm.

Trong lòng ông ta âm thầm thở dài một tiếng, ông ta thực sự đã già đến mức hồ đồ rồi, vậy mà lại quên nơi này có lắp camera.

Khi Hoắc Khai Hà đang cảm thán trong lòng thì một bóng người từ trong góc tối đi ra.

Sau đó bóng người ấy cầm một cái máy tính bảng đưa cho Chu Hàn.

Chu Hàn nhận lấy máy tính bảng, sau đó chiếu nội dung của video trong máy lên tường.

Sau khi tua nhanh gấp năm lần, tất cả mọi người đều đã xem xong nội dung của đoạn video tối hôm qua.

Cảnh quay chỉ có mỗi hình ảnh tối hôm trước Tony Bond đi vào phòng và sau đó chỉ xuất hiện thêm mỗi cảnh sáng hôm nay Hoắc Tử Kim chạy vào phòng đó gọi anh ta dậy, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?” Chu Hàn hờ hững hỏi Hoắc Khai Hà một câu.

Vẻ mặt của Hoắc Khai Hà lúc này hơi đờ đẫn, nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục lại dáng vẻ cười tủm tỉm, cười đùa cợt nhả nói với Chu Hàn: “Không có vấn đề gì.”

Căn bản không cần Chu Hàn nhắc nhở, giờ khắc này Hoắc Khai Hà vô cùng rõ mình nên làm cái gì.

Ông ta lập tức hơi khom người xin lỗi Tony Bond: “Thật ngại quá cậu Tony Bond, là tôi đã hiểu lầm cậu.”

Sự xuất hiện của Chu Hàn cùng với việc anh bảo Thanh Long đưa ra bằng chứng đủ để thấy rằng Chu Hàn đang nghiêng về phía Tony Bond.

Vì vậy Hoắc Khai Hà đương nhiên không dám tùy ý bắt nạt anh ta nữa.

Nguyên nhân chỉ có một, ông ta không dám đối chọi với Chu Hàn.

“Không sao.” Chu Hàn hơi xua xua tay.

Ngay khi anh đang chuẩn bị đưa Tô Hàn đi ăn sáng.

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động cơ gầm rú, tiếng gầm càng ngày càng gần, một chiếc xe màu đỏ vụt qua.

Ngay sau đó, một tiếng phanh xe đinh tai nhức óc lại vang lên.

Không đợi mọi người phản ứng lại, một bóng người xinh đẹp đã chậm rãi xuất hiện trong biệt thự của nhà họ Hoắc.

“Chu Nguyên soái, hôm qua anh đã cướp được bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ về chưa?” Người tới không phải ai khác mà chính là Hào Diệu Thiến, cô ta nghiêm túc hỏi Chu Hàn.

Vẻ mặt lúc này của cô ta vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không giống như đang giả vờ.

“Cái gì?” Chu Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại cô ta.

Mặc dù bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ kia là do Hào Diệu Thiến tặng cho Chu Hàn, nhưng anh không hề nhận nó.

Bình luận

Truyện đang đọc