ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Tề Họa Mi nghe vậy thì lập tức cười ra tiếng, cô ta chỉ và Đường Minh Minh, rồi chỉ vào mình.

Mặt đầy khinh thường nói: “Thôi đi, hai người chúng ta đi giúp đỡ? Đừng làm loạn thêm đã không tệ rồi.”

Đường Minh Minh rõ ràng thấy đối phương xem thường mình, bỗng chốc không vui.

Lúc này anh ta chất vấn một câu: “Có lẽ em không giúp được gì, nhưng không nhất định là anh không giúp được. Đừng quên, nghe một cái anh đã biết ông nội em có chuyện dây dưa nên không về.”

Nghe Đường Minh Minh nói như vậy, Tề Họa Mi cúi đầu suy nghĩ.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, tâm tư của ông đều rất kín đáo, lòng còn nhỏ hơn cả phụ nữ nữa.”

Nói xong Tề Họa Mi cũng đã ra quyết định, định cùng Đường Minh Minh đi đến Võ Minh Hoành Thành nắm tình hình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù không giúp được gì cũng phải biết được chuyện gì mới được.

Gần hai giờ sau, Tề Họa Mi và Đường Minh Minh cùng tiến vào Võ Minh Hoành Thành.

Gần như ngay khi bọn họ bước vào Võ Minh, liền nghe được tiếng hoan hô của toàn bộ người Võ Minh.

Từng tiếng hoan hô vang lên, trong nháy mắt Tề Họa Mi sững sờ, cô không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho mọi người lại hoan hô mãnh liệt như vậy.

Phải biết, trên dưới Võ Minh đều không đơn giản.

Lớn từ Hội trưởng thứ nhất, nhỏ từ các thành viên Võ Minh.

Hơn nữa, hôm nay Tề Thắng Thiên cũng ở đây, vậy đã nói rõ có không ít nhân vật lớn cũng ở đây.

Mà hiện nay tất cả mọi người đều đang hoan hô tại chỗ.

Chuyện này đã nói rõ đã xảy ra chuyện gì đó làm cho mọi người đặc biệt vui mừng như vậy.

Chẳng qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì Tề Họa Mi hoàn toàn không đoán ra được.

Cô ta không nhịn được tò mò trong lòng, lúc này kéo Đường Minh Minh, bước nhanh vào Võ Minh.

Bước chân của cô càng lúc càng nhanh.

Đường Minh Minh ở sau lưng không ngừng nói cô ta đi chậm một chút, nhưng Tề Họa Mi lại giống như hoàn toàn không nghe thấy.

Lòng của cô ta nhảy nhót theo tiếng hoan hô của mọi người.

Hôm nay là một ngày đại hỉ, khắp chốn đều vui mừng.

Trong lòng Tề Họa Mi nghĩ như vậy.

Giờ phút này cô ta vô cùng vui vẻ, bước chân không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn.

Rất nhanh, cô ta đã tiến vào nội bộ Võ Minh.

Chỉ thấy cả người Chu Hàn đều bẩn dơ bị mọi người vây quanh, tất cả mọi người đều vây quanh anh hoan hô reo hò.

Mà Tô Hàm thì được người đỡ đứng một bên, khóc không thành tiếng, cũng không biết cảm động hay là vì nguyên nhân khác.

Cả người cô đều rất tiều tụy yếu ớt, làm cho trong lòng người ta có chút chua xót.

Tóm lại một màn trước mặt này làm cho Tề Họa Mi vô cũng rung động, cô ta cảm giác giờ phút này cả thể giới đều đang thay đổi.

“Chu Nguyên soái, chúc mừng đã ra ngoài.” Tề Thắng Thiên tiến lên một bước, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính và vui mừng.

Đám người Hoắc Khai Hà lại kích động không nói nên lời, giờ phút này Thanh Long cũng được Bạch Hổ đỡ đến đứng trước mặt Chu Hàn.

Trong mắt hai người Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương toát ra một thứ ánh sáng, ánh mắt nhìn Chu Hàn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

“Mọi người cực khổ rồi.” Chu Hàn ôn hòa cười một tiếng, đôi mắt nhìn mọi người.

Cuối cùng dừng trên người Thanh Long.

Anh buồn bã nói một tiếng: “Người anh em, tôi đã báo thù cho cậu rồi.”

Thanh Long nghe vậy, trong nháy mắt lệ nóng lưng tròng.

Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua là chưa động đến chỗ thương tâm mà thôi.

“Nguyên soái.” Thanh Long nức nở cho Chu Hàn một cái ôm thật to, không ngại sự dơ bẩn trên người Chu Hàn.

Mà dơ bẩn cả người Chu Hàn là vì cơ quan trong cơ thể chuyển biến xấu, sau khi đã phục hồi thì độc tố được đẩy ra ngoài.

Vào giờ phút này cả người nhẹ nhàng như yến, trên dưới đều thông suốt, tinh thần đặc biệt thoải mái.

“Nguyên soái, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, không chỉ ngài không sao, mà hôm nay cũng chính là sinh nhật sáu mươi của tôi.” Tề Thắng Thiên cười híp mắt nói: “Nguyên soái, ngài đã đồng ý sẽ đến tham gia.”

Chu Hàn gật đầu một cái, lại cười nói: “Đó là tất nhiên.”

Nói xong, anh lại chuyển chủ đề: “Nhưng tôi phải đi tắm trước đã, như bây giờ thật không thích hợp.”

Trong lúc đám người Chu Hàn nói chuyện khí thế ngất trời, Tề Họa Mi đã hỏi thăm một thành viên Võ Minh tình huống mà Chu Hàn gặp phải.

Vừa nghe Chu Hàn dựa vào chính mình chết đi sống lại, miễn cưỡng dạo một vòng quỷ môn quan rồi trở về.

Trong nháy mắt sự sùng bái của Tề Họa Mi đối với Chu Hàn bùng nổ, cô ta không nhịn được xông lên trước, ôm lấy Chu Hàn.

Giờ phút này Chu Hàn đang nhìn Tô Hàm, thấy cô tiều tụy như vậy, một tiếng “vợ” còn chưa kịp gọi.

Kết quả một bóng người đã nhào đến ôm, làm cho Chu Hàn nhướng mày một cái.

Anh phát hiện người ôm mình chính là Tề Họa Mi, chuyện này lập tức  làm cho Chu Hàn nổi giận.

Toàn trường lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người đều yên lặng không dám nói chuyện.

Mà Tô Hàm thì ghen lên, giận đến mức hôn mê tại chỗ.

Đường Minh Minh thấy vậy cũng tức giận, từ nhỏ đến lớn anh ta cũng chỉ thích Tề Họa Mi.

Ở trong lòng anh ta, hai người là một cặp trời sinh, tài tử giai nhân, thanh mai trúc mã.

Mà trong mắt Đường Minh Minh thì Chu Hàn lại giống như một tên ăn mày vậy.

Trơ mắt nhìn cô gái mình yêu hơn hai mươi năm đi ôm ấp với một tên ăn mày, Đường Minh Minh giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tề Thắng Thiên cũng tức giận mắng một tiếng: “Làm càn.”

Ông ta vội vàng tiến lên kéo Tề Họa Minh từ trên người Chu Hàn ra, Chu Hàn vội vàng xông đến chỗ Tô Hàm đỡ lấy cô.

Thanh Tú Tú lập tức buông Tô Hàm ra, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Tề Họa Mi, ánh mắt như muốn phun lửa.

“Vợ ơi, tỉnh lại đi.” Chu Hàn nhẹ nhàng lay Tô Hàm, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Thấy Tô Hàm không có động tĩnh gì, trong nháy mắt lòng Chu Hàn như chìm vào đáy cốc, anh dò xét hơi thở dưới mũi cô.

Thấy còn thở, lúc này Chu Hàn mới thờ phào một cái.

Nhưng Chu Hàn nhìn mặt cô gái đã gầy đi ba vòng nằm trong lòng mình, trong nháy mắt trái tim lại bị nhéo một cái rất đau.

Một bên Thanh Tú Tú thấy vậy đúng lúc lên tiếng nói: “Vì chờ ngài mà chị Tô vẫn không ăn cơm, ngay cả giọt nước cũng không uống.”

“Vì chờ ngài chị ấy thiếu chút nữa khóc mù mắt, thiếu chút nữa lòng khô héo.”

Nghe Thanh Tú Tú nói hai câu, Chu Hàn lại cảm thấy áy náy vô cùng.

“Con làm gì vậy?” Giờ phút này Tề Thắng Thiên trách mắng Tề Họa Mi, trên mặt ông ta có một vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.

Tề Thắng Thiên tức giận hung hăng mắng: “Ai bảo con đụng đến Chu Nguyên soái?”

Tề Họa Mi không biết mình đã làm sai điều gì, mới vừa rồi cô ta chỉ là quá kích động, theo bản năng muốn ôm Chu Hàn mà thôi.

Dù sao, một người thiếu chút nữa đã chết sẽ vĩnh viễn rời xa bọn họ, giờ phút này lại sống sờ sờ trước mặt.

Tề Họa Mi chỉ muốn quý trọng Chu Hàn, muốn biểu đạt tình cảm của mình mà thôi.

Chẳng qua ngay cả cô ta cũng không biết, cô ta đã yêu thật sâu rồi.

“Hoắc lão, nhanh khám cho vợ tôi một chút.” Lúc này Chu Hàn vội vàng kêu lên một tiếng với Hoặc Nghệ Tinh.

Hoắc Nghệ Tinh thở dài lắc đầu: “Chu Nguyên soái, không cần phải khám.”

Nghe vậy, hơi thở của Chu Hàn hơi chậm lại, chẳng lẽ không thể cứu Tô Hàm?

Đang lúc suy nghĩ này hiện ra trong đầu anh, Hoắc Nghệ Tinh lại giải thích rõ ràng: “Nguyên soái không cần phải lo lắng, chẳng qua phu nhân chỉ lo lắng quá, mệt nhọc quá độ, hơn nữa nhiều ngày cũng không ăn cơm thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc