Nếu không phải là đã biết bạn thân ra nước ngoài rồi, Tô Hàm còn tưởng cô ta vẫn cứ luôn âm thầm quan sát mình.
Đương nhiên, Thanh Doanh Doanh không phải người như thế.
Trong lúc Tô Hàm sắp xếp công việc cho Thanh Doanh Doanh thì bên đây, tứ đại chiến thần chia làm bốn phía, dẫn theo năm trăm người đi tìm kiếm hai người Hoắc Tử Kim ở các thành phố lân cận.
Tổng hơn hai nghìn người ra quân chỉ vì đi tìm hai người, cảnh này không hề nhỏ.
Lúc kim đồng hổ điểm mười hai giờ trưa, đột nhiên Chu Hàn nhận được điện thoại của Thanh Long.
“Nguyên Soái, tìm được rồi.” Thanh Long đầu bên kia điện thoại có chút kích động.
“Hoắc Tử Kim và Tony Bond không sao chứ?” Vừa nghe tin đã tìm được người, Chu Hàn vội hỏi.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ có vài vết thương nhẹ, thêm chút tiều tụy thôi.” Thanh Long đầu bên kia còn nói thêm: “Ngoài ra thì, hình như là không muốn nói chuyện.”
Nghe Thanh Long nói xong, Chu Hàn phân phó: “Mau mang về đây.”
“Vâng.” Thanh Long cung kính trả lời, Chu Hàn cúp điện thoại.
Về việc tìm thấy ở đâu, cứu người ra bằng cách nào Chu Hàn không hề hỏi đến.
Anh định đợi Thanh Long về rồi hỏi lại sau, việc quan trọng là phải nhìn thấy được người đã.
Sau đó, Chu Hàn lại gọi điện cho tam đại chiến thần còn lại, bảo bọn họ dẫn người của Hội võ về.
Bởi vì nhiều người quá sẽ gây ra chấn động lớn, Chu Hàn lo lắng sẽ xảy ra nhiễu loạn.
Hai giờ chiều, Thanh Long dẫn hai người Hoắc Tử Kim về căn cứ Hội võ Hoành Thành.
Nhìn hai người trước mặt, lập tức Chu Hàn cảm thấy không đúng lắm.
Hơi thở, không đúng.
Chu Hàn đã trải qua vô số lần sinh tử, cảm ứng đối với hơi thở vô cùng nhạy cảm.
“Hoắc Tử Kim, gọi điện về cho Hoắc gia chủ báo bình an đi.” Chu Hàn lạnh lùng nói với Hoắc Tử Kim.
Ngữ khí của anh mang theo ý nghĩa mệnh lệnh, không thể kháng cự.
Chu Hàn nói xong, đám người Thanh Long vẻ mặt đầy thắc mắc nhìn về phía hai người Hoắc Tử Kim.
Bởi vì lúc này đây, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi Hoắc Tử Kim rồi.
Bao lâu nay mấy người Thanh Long không bao giờ nghi ngờ Chu Hàn, nếu Chu Hàn cảm thấy Hoắc Tử Kim có vấn đề, vậy thì bọn họ cũng cảm thấy vậy.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Hoắc Tử Kim gật gật đầu, lôi điện thoại đi động ra, làm ra vẻ định gọi điện thoại.
“Không cần gọi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó Vô Kiểm xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh ta chỉ tay về phía hai người Hoắc Tử Kim, nói: “Là giả mạo.”
Vô Kiểm nói xong, tất cả mọi người cảnh giác nhìn chằm chằm lấy hai người Hoắc Tử Kim.
Hoắc Tử Kim lấy di động ra, lúc này ném thẳng về phía Chu Hàn, Chu Hàn nhanh chóng lùi về sau.
Trong nhát mắt, anh đã lùi về sau hơn mười mét, sau đó còn quát với mấy người Thanh Long: “Tránh ra hết.”
Mọi người lập tức nghe theo, còn di động mà Hoắc Tử Kiêm ném chợt nổ “ầm” lên một tiếng.
Cũng may mọi người lui về sau kịp thời, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ bị thương nặng.
Vô Kiểm là cao thủ hóa tranh, anh ta vừa nói xong, lớp hóa trang của hai người Hoắc Tử Kim cũng bị vạch trần.
“Làm sao các người biết được bọn tôi hóa trang?” Tony Bond khó hiểu hỏi một câu, đồng thời tung ra mười cái ám khí.
Ám khí trong nháy mắt nổ tung, biến thành mấy chục cây kim mảnh bay về phía chỗ hiểm của mọi người.
“Tiêu diệt.” Chu Hàn trầm giọng, nghiêng người né tránh mấy cây kim đang bắn về phía mình, còn ra lệnh cho mọi người.
“Tuân lệnh.” Tứ đại chiến thần lập tức cung kính trả lời, nhắm thẳng vào Tony Bond và Hoắc Tử Kim.
Trước mặt tứ đại chiến thần, đối phương hoàn toàn không có cơ hội để đánh trả, lập tức bị giết ngay tại chỗ.
Lúc hai tên giả mạo bị giết xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
Tiếp theo, một đám người ùa vào Hội võ.
Chu Hàn liếc mắt một cái là nhận ra ngay đối phương là người của Như Liệt đoàn.
Trong đám người, Tổ Cẩm Dương rất nổi bật trong đó.
“Chiến.” Chu Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt lại lướt về phía hai người giả mạo.
Anh cũng không quay đầu lại mà nói với Vô Kiểm: “Kiểm tra thân phận thật.”
Vô Kiểm cung kính gật đầu, đi làm việc ngay.
Rất nhanh, anh ta đã tháo lớp mặt nạ bên ngoài của hai người giả mạo, sau một loạt động tác, bộ mặt thật của hai người kia lộ ra trước mặt Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn chưa từng gặp qua hai người này, xem ra là thành viên của Như Liệt đoàn.
Lần này Như Liệt đoàn chơi trò đánh lén.
Dưới sự dẫn dắt của tứ đại chiến thần, các thành viên Hội võ đánh như gà chọi, dần đẩy lùi người của Như Liệt đoàn.
“Giết.” Thanh Long vung tay lên, lón tiếng nói: “Tiêu diệt Như Liệt đoàn.”
Mọi người càng trở nên táo bạo hơn, càng giết càng hưng phấn.
Rất nhanh, người của Như Liệt đoàn đều bị đánh bại tan tành.
“Còn không chịu nổi một kích.” Chu Hàn hừ một tiếng, bày tỏ sự thất vọng đối với Như Liệt đoàn.
Đánh công khai không được, lại chơi trò đánh lén này.
Chu Hàn đã sớm biết chuyện sẽ không dễ dàng đến vậy, không thể nào tìm được hai người Hoắc Tử Kim dễ dàng như thế.
Nhìn thi thể đầy đất, Chu Hàn trầm tư một lát.
Cuối cùng anh cũng phát hiện sơ hở.
Nếu anh đoán không sai thì xác suất lớn là hai người Hoắc Tử Kim vẫn đang ở Hoành Thành.
“Thanh Long, Bạch Hổ bảo vệ Hội võ.” Chu Hàn lên tiếng phân phó: “Dạ Phong, Vân Nhi theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Dứt lời, Chu Hàn ra khỏi Hội võ, phía sau truyền đến tiếng bốn người cung kính trả lời: “Vâng.”
Lúc Chu Hàn tự mình dẫn người đi tìm hai người Hoắc Tử Kim, phía Cảnh Thành bên kia.
Sau khi Thanh Doanh Doanh vào làm việc thì ngủ cả buổi chiều ở công ty, hoàn toàn không có vẻ như là đang đi làm.
Đến gần thời gian tan làm, Tô Hàm cau mày, đi đến chỗ ngồi của cô ta, gõ gõ bàn.
Thanh Doanh Doanh khó khăn lắm mới tỉnh dậy, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Hàm một cái, mở miệng hỏi: “Sao thế?”
“Tan làm rồi, không về nhà à?” Trên mặt Tô Hàm lộ ra một nụ cười khó nhìn.
Nói xong, cô xoay người định về nhà cùng Tiết Minh Dương.
Nhưng Thanh Doanh Doanh lại đột nhiên đứng dậy, giữ chặt lấy tay cô.
Thanh Doanh Doanh lên tiếng: “Tô Hàm, tối nay tớ có buổi gặp mặt, cậu có muốn tham gia cùng không?”
Dứt lời, cô ta lo Tô hàm sẽ từ chối mình, còn bổ sung thêm một câu: “Toàn là bạn tốt của tớ thôi.”
Tô Hàm nghe thấy vậy có chút thắc mắc hỏi: “Từ khi nào mà cậu có bạn ở Cảng Thành vậy?”
Phải biết rằng Cảng Thành và Hòe Châu cách nhau tận mấy chục km đó.
Thanh Doanh Doanh bày ra vẻ một lời khó nói hết, lúc này giải thích: “Vòng bạn bè của tớ khá lớn, dù sao thì ra nước ngoài một chuyến, chuyện khác thì học không được, nhưng lại kết được một đống bạn.”
Nghe cô ta giải thích, Tô Hàm nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
“Chu phu nhân, hay là chúng ta về trước đi đã?” Tiết Minh Dương đúng lúc lên tiếng nhắc nhở: “Đừng để Chu nguyên soái lo lắng.”
Tô Hàm nghe vậy lập tức rơi vào trầm mắc, bây giờ Chu Hàn không ở Cảng Thành, vậy mình cũng không nên chạy ra bên ngoài làm gì.
Tuy Chu Hàn để lại Huyền Vũ và Chu Tước bảo vệ mình, nhưng Tô Hàm cũng sẽ không lơ là.
Trong lòng cô rõ ràng, an toàn của mình là quan trọng nhất.
Lúc này Tô Hàm xấu hổ cười, nói với Thanh Doanh Doanh: “Tốt nhất là tớ không nên đi, nếu không hòa hợp được thì xấu hổ lắm.”
Thanh Doanh Doanh nghe vậy lắc đầu khuyên bảo: “Không đâu, sao lại không hòa hợp được chứ.”
Trên mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu xinh đẹp như vậy, ai gặp cũng sẽ thích, hoa gặp hoa nở, không ai có thể không thích cậu.”
“Vẫn là thôi đi.” Tô Hàm khó khăn cười, khoát tay chuẩn bị rời đi cùng Tiết Minh Dương.
Thanh Doanh Doanh vẫn còn đang muốn khuyên cô, kết quả lại bị Tiết Minh Dương bên cạnh quát lớn: “Đủ chưa?”
Thanh Doanh Doanh nghe thế lập tức nổi giận, chỉ vào mặt Tiết Minh Dương: “Một tên nhãi ranh như cậu thì biết cái gì?”