Là Dạ Phong ở ngọn núi đối diện, anh ta đã ra tay rồi.
Thủy Lão Tam lập tức ý thức được có gì đó không ổn, ông ta lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới tránh được một kích chí mạng.
Tuy ông ta có thể tránh được một kích của Dạ Phong nhưng không thể né được đòn chí mạng của Chu Hàn.
Một con dao găm vô cùng chuẩn xác đâm vào tim ông ta, con ngươi Thủy Lão Tam đột nhiên co rút, chết ngay tại chỗ.
Một dao này đã cắt đứt chấp niệm và cả cơ hội sống của ông ta.
Thua rồi, chung quy cũng thua rồi.
“Lão Tam.”
“Lão Tam.”
“Tam Ca.”
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên ba tiếng hét lớn.
Hai mắt Chu Hàn lập tức nhíu lại, anh đột nhiên ý thức được, e là ngoài hai người anh trai, Thủy Lão Tam còn có một đứa em trai nữa.
Như vậy xem ra Thủy Lão Tam tổng cộng có năm anh em, tận năm anh em.
Là anh đã đánh giá thấp nhân số của bọn chúng.
Nhưng mà cho dù đối phương có bao nhiêu anh em đi chăng nữa thì Chu Hàn cũng sẽ chỉ mang theo một mình Dạ Phong đến đây.
Bởi vì trong tình huống này, chỉ mình Dạ Phong mới có khả năng tự bảo vệ lấy mình, đồng thời có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn Thủy Lão Tam.
Ngoại trừ Dạ Phong ra, đám thuộc hạ của Chu Hàn cũng không còn khả năng mang người tới ứng chiến nữa rồi.
Lúc này, cùng với ba tiếng hét lớn vang lên, vô số ám khí lập tức bay đến từ bốn phương tám hướng.
Chu Hàn sớm đã đoán được tình huống sẽ diễn ra như thế này, anh lập tức dùng mũi chân hất thi thể Thủy Lão Tam đang nằm dưới đất lên rồi dùng tay túm lấy.
“Vù vù…” Thi thể của Thủy Lão Tam bị Chu Hàn nắm trong tay dùng làm lá chắn.
Anh không hề có chút áp lực nào, vô cùng ung dung dùng thi thể ông ta ngăn hết ám khí lại.
Mà thi thể của ông ta đã nát đến mức không thể nào nát hơn được nữa, chết đến mức không thể nào chết thêm lần nữa.
“Khinh người quá đáng, thực sự khinh người quá đáng.” Lại một tiếng hét căm phẫn từ trong bóng tối vang lên, sau đó ba bóng người lao ra, xông thẳng về phía Chu Hàn.
Cùng lúc đó, Dạ Phong đứng ở ngọn núi đối diện cũng đồng thời bắn ra ba phát súng chí mạng.
Trong khi Chu Hàn đang trong cuộc huyết chiến, ở một bên khác, Võ Minh.
Tô Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng, khó khăn lắm mới tỉnh lại được.
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể vừa mới thoát ra khỏi một cơn ác mộng.
Sau khi cô mở mắt ra, người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Bạch Hổ.
“Chu Hàn đâu?” Tô Hàm quát lên một tiếng, giọng điệu có vẻ đặc biệt nặng nề.
Bạch Hổ không hề giấu giếm, nói thật: “Nguyên soái mang theo Dạ Phong đến núi Thu Phong.”
Tô Hàm nghe xong tràn đầy giận giữ, cô không kìm chế được cơn phẫn nộ, tức giận hỏi Bạch Hổ: “Sao anh không ngăn anh ấy lại?”
Cô ngơ ra một lúc, sau đó hỏi một cách nghiêm nghị: “Tại sao anh ấy không dẫn tôi đi cùng? Các anh sao lại không đi giúp đỡ?”
Rõ ràng là Tô Hàm đã nôn nóng tới phát điên luôn rồi.
“Hội trưởng đâu? Bảo anh ta qua đây gặp tôi.” Tô Hàm quay về phía Bạch Hổ hét lớn một câu.
Nhưng Bạch Hổ lại lắc đầu nói: “Phu nhân, thực xin lỗi, Nguyên soái đã hạ lệnh, chúng tôi không thể làm trái được.”
Tô Hàm bị lời nói này của Bạch Hổ khiến cho cả người tức đến phát run, ngay lúc cô đang định lớn tiếng mắng chửi thì một bóng người đột nhiên bước vào.
“Chu phu nhân, đừng kích động.” Người tới không phải ai khác mà chính là Tiết Minh Dương.
Trên mặt cậu ta lộ ra một nụ cười dịu dàng, sau lưng còn có cả Thanh Tú Tú đi cùng.
“Chị ơi, chị không sao chứ?” Thanh Tú Tú vừa tiến lại gần đã tỏ vẻ thân thiết với Tô Hàm.
Dáng vẻ này của cô ta dường như là rất quan tâm đến Tô Hàm, trên mặt cũng không giấu được một tia lo lắng.
Kể từ sau sự việc Từ thiếu gia lần trước, Thanh Tú Tú đã phục sát đất Tô Hàm, vô cùng ngưỡng mộ cô.
Thanh Tú Tú thật lòng muốn đi theo Tô Hàm, vì cô làm trâu làm ngựa.
Đương nhiên cũng là để bù đắp cho việc cô ấy hợp tác với Từ thiếu gia hãm hại Tô Hàm khi trước.
Cô ấy muốn chuộc tội.
“Tiết Minh Dương, Thanh Tú Tú?” Tô Hàm nhìn về phía hai người họ, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao hai người lại ở đây?
Tiết Minh Dương cười đáp: “Hoắc gia chủ thông báo với tôi là Chu Nguyên soái bảo tôi đến đây, vậy nên tôi mới tới.”
Sau khi nghe Tiết Minh Dương nói xong, Tô Hàm lúc này mới gật gật đầu.
Sau đó cô hét lớn về phía Tiết Minh Dương: “Đi. Cùng tôi đi cứu Chu Hàn.”
Tiết Minh Dương vừa nghe thấy những lời này cả người lập tức sững sờ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào Tô Hàm.
Cậu ta lớn tiếng hỏi: “Chu phu nhân, Chu Nguyên soái đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Hàm lắc đầu nói: “Bây giờ không kịp giải thích, mau cùng tôi đi đến núi Thu Phong.”
Vừa nói xong, Tô Hàm lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, bây giờ cậu hãy liên hệ với Hoắc gia chủ, nói với ông ta Chu Hàn xảy ra chuyện rồi, là chuyện lớn.”
Tiết Minh Dương nghe xong không dám chậm trễ, lập tức làm theo lời cô.
Cùng lúc đó, Tô Hàm và Thanh Tú Tú cũng đồng thời muốn đi ra ngoài.
Bạch Hổ thấy vậy lập tức bước tới ngăn ba người họ lại.
“Nguyên soái đã có lệnh, không ai có thể rời khỏi Võ Minh nửa bước.” Bạch Hổ nói lớn: “Phu nhân, cô nhất định phải tuân theo sự sắp xếp của Nguyên soái.”
Tô Hàm lập tức thay đổi dáng vẻ dịu dàng khi trước, tức giận nói với Bạch Hổ: “Tôi không quan tâm anh ấy sắp xếp hay không sắp xếp cái gì cả, bây giờ người đàn ông của tôi đang xảy ra chuyện, tôi muốn đi cứu anh ấy.”
Nếu như đổi lại là trước kia, khi đó Tô Hàm vẫn đang che giấu thực lực không dám để lộ ra ngoài thì có lẽ cô sẽ liều mạng kìm chế sự lo lắng của mình.
Nhưng bây giờ, cô rõ ràng có thể dùng thực lực của mình để giúp Chu Hàn một tay, mà núi Thu Phong lần này còn nguy hiểm như vậy.
Hiện tại cô đang vô cùng rối loạn, đương nhiên sẽ không thèm quan tâm đến hình tượng của mình.
Tô Hàm muốn cứu Chu Hàn. Đây là quyết tâm của cô.
“Phu nhân, cô cần gì phải làm khổ mình như vậy?” Khuôn mặt Bạch Hổ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không muốn ra tay với phu nhân, cũng không muốn đánh ngất cô nữa đâu.”
Vừa nghe thấy Bạch Hổ nói muốn đánh ngất mình, Tô Hàn tức tới nỗi bật cười, khuôn mặt cô tràn đầy bất mãn, tiến lên trước vài bước.
Hai người đứng gần nhau trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp của Tô Hàm nhíu lại, chất vấn anh ta: “Anh dựa vào cái gì mà dám đánh ngất tôi? Dựa vào cái gì mà dám ngăn cản tôi đi cứu người đàn ông của mình?”
“Nếu anh muốn động vào chị Tô thì hãy bước qua xác tôi trước đã.” Thanh Tú Tú thấy cảnh này cũng lập tức tiến lên một bước, đứng thẳng hàng với Tô Hàm.
Mà Tiết Minh Dương lúc này cũng đã gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà và nói cho đối phương Chu Hàn đã xảy ra chuyện.
Hoắc Khai Hà nói rằng sẽ lập tức lên máy bay riêng mang người tới đây.
“Phu nhân, cô thất thố rồi.” Sau khi cúp máy, Tiết Minh Dương nói với Tô Hàm: “Bạch Hổ là cánh tay đắc lực của Nguyên soái, còn thân thiết hơn cả anh em, cô cần gì phải làm khó anh ta?”
“Hơn nữa nếu như Nguyên soái đã ra lệnh cho Bạch Hổ và người của Võ Minh đứng yên chờ thời cơ hành động rồi thì ba người chúng ta có chạy đến đó cũng chẳng có ích gì, không khéo lại còn trở thành vật hy sinh.”
“Phu nhân, hãy bình tĩnh lại đi, nhất định phải bình tĩnh lại. Hoắc gia chủ sắp tới đây rồi, đến lúc đó sẽ có thể cứu Nguyên soái ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Tiết Minh Dương vừa nói xong, Tô Hàm đã lắc đầu nói: “Cậu bảo tôi sao có thể bình tĩnh nổi đây?”
“Hoắc gia chủ từ Cảng Thành bay tới đây, cho dù dùng máy bay riêng thì cũng phải chờ hơn nửa tiếng nữa.”
“Nửa tiếng nữa, các người có thể chờ được nhưng tôi thì không chờ được, Chu Hàn cũng không chờ được.”
Tô Hàm nói xong lập tức sụp đổ, nước mắt rơi không ngừng giống như những hạt trân châu.
Bạch Hổ thở dài một tiếng, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình cảm sâu nặng của Tô Hàm.
Cô chưa từng thể hiện ra vẻ mặt suy sụp như thế này, chẳng qua là do quá để ý tới Chu Nguyên soái.
Cho dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ tình cảm sâu đậm của Tô Hàm, nhưng bọn họ càng rõ ràng hơn, không thể vi phạm mệnh lệnh của Chu Hàn.
“Phu nhân, tôi vẫn còn một kế hoạch tạm thời khác.”