“Có.” Vô Kiểm kiểm tra rồi trả lời ngay.
“Tốt.” Ánh mắt Chu Hàn hướng sang ba người Bạch Hổ, phân phó: “Tất cả mọi người lên trực thăng.”
Chu Hàn vừa dứt lời, nhóm Bạch Hổ lập tức theo Chu Hàn leo thang lên trực thăng.
Đợi nhóm tập hợp đầy đủ trên trực thăng, Chu Hàn ra hiệu cho phi công thả bom xuống dưới đất.
Phi công vội vàng làm theo, gã điều khiển trực thăng lên độ cao an toàn, ngón tay dùng sức ấn vào nút màu đỏ trên bảng điều khiển.
Ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên.
“Không tệ.” Chu Hàn thỏa mãn nhìn kết quả, nếu không nhờ Vô Kiểm xuất hiện kịp thời, viên đạn này mà nhằm tới bọn họ thì anh với đám Bạch Hổ phải chạy té khói rồi.
Sau một lúc bụi mù tản bớt, Chu Hàn nhìn thấy phía dưới có một thanh bảo kiếm lóa mắt.
Hơn nữa nó lại được cắm giữa mảnh tàn tích, tỏa ra chiến ý không gì sánh nổi.
Chu Hàn quyết định thật nhanh, trực tiếp xuống thang dây lấy bảo kiếm.
Bảo kiếm trong tay truyền tới một ý chí trang nghiêm xông thẳng tới tâm Chu Hàn.
Lực lượng này khiến Chu Hàn kinh hãi, nhưng anh khôi phục bình tĩnh lại rất nhanh.
“Chuẩn bị quay về.” Chu Hàn nói với phi công.
Nhưng lúc này Vô Kiểm đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, anh vội vàng nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, hình như trên trực thăng có thiết bị theo dõi.”
Vô Kiểm trầm mặt bổ sung: “Tôi lo lắng nhà họ Hào có thể định vị đến đây.”
Ngay sau câu nói của Vô Kiểm, trên bầu trời truyền tới âm thầm vù vù.
Sau đó từng chiếc máy bay bag tới với tốc độ cực nhanh.
“Đi ra chỗ khác.” Chu Hàn đưa bảo kiếm cho Vô Kiểm, đồng thời túm gáy phi công kéo ra một bên.
Chu Hàn lưu loát ngồi vào vị trí lái, điều khiển chiếc trực thăng nghiêng sang phía bên cạnh, né tránh đợt công kích một cách xảo diệu.
Chiếc trực thăng dưới tay Chu Hàn trở lên uyển chuyển lại lưu loát, khiến tên phi công nghẹn họng trân trối.
Mất một tiếng Chu Hàn đột phá vòng vây, rời khỏi phạm vi Hoành Thành, tới Cảnh Thành.
“Nguyên soái, hạ cánh đi, chỗ này không thuộc địa phận Hoành Thành, nhà họ Hào không dám cắn xé quá đâu.” Vô Kiểm lên tiếng nhắc nhở.
Anh nhìn sang chỗ báo xăng, sắp gần tới vạch đỏ.
Chu Hàn gật nhẹ đầu, lập tức lái trực thăng tới chỗ hạ cánh.
Rất nhanh, trực thăng dừng lại ở bến tàu.
Vô Kiểm đánh ngất phi công, đồng thời trao lại bảo kiếm cho Chu Hàn.
Nhóm bốn người vào trong chiếc xe đã chuẩn bị từ trước, Bạch Hổ lái xe nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó Hào Đoạt đánh Tony Bond gần chết rồi cướp chiếc chìa khóa trong tay anh.
Hào Đoạt chui vào trong chiếc Hummer nghênh ngang rời đi, đồng thời còn gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây được kết nối, bên kia cung kính hỏi: “Cậu Hào, có việc gì ạ?”
“Có một con khỉ đột tóc vàng thôi, tý cậu dẫn người tới xử lý đi. Chờ chút, tôi gửi địa chỉ cho cậu.” Hào Đoạt cười quái dị, sau đó cúp điện thoại.
Ngay lúc gã đang phát vị trí cho cấp dưới, đột nhiên phía trước lại xuất hiện một bóng người.
“Muốn chết à.” Hào Đoạt gào lên đạp phanh gấp.
“Két…” Tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc Hummer khó lắm mới dừng lại.
Hào Đoạt nổi giận đùng đùng xuống xe, tới gần người trước mặt.
Gã híp mắt lại, tinh tế đánh giá đối phương.
Người kia mặc một bộ quần áo màu đen, trên thân sát khí đằng đằng, nhìn qua đã biết đây là người tay dính đầy máu.
Cảm nhận được khí thế trên người đối phương, Hào Đoạt bớt kiêu căng lại.
“Ông là ai?” Miệng lưỡi gã đắng ngắt, cảnh giác hỏi một câu.
Hào Đoạt vốn nghĩ đối phương giả vờ bị đụng để lừa gạt tiền, chẳng qua ngay hiện giờ gã thấy đối phương không phải người như vậy.
Là người tìm mình có việc.
“Tôi là ai không quan trọng.” Người áo đen kì quái nói: “Tôi có thể thả cậu ra, cũng có thể bắt cậu trở lại.”
Hào Đoạt nghe thế biến sắc, hoảng hốt.
Thả ra? Bắt lại?
Hào Đoạt mơ hồ hiểu ra điều gì đó, gã hỏi lại: “Ngài cứu tôi?”
Người áo đen không trả lời, nhưng sự im lặng của gã là câu trả lời.
“Cảm ơn.” Hào Đoạt mơ hồ đoán được người này không dễ chọc.
Gã bày tỏ thái độ của bản thân: “Tiền chuộc như thế nào? Tôi gửi lại ngài.”
Mặc dù đối phương là người đã thả anh ra, căn bản không dùng tiền, nhưng Hào Đoạt lại đưa ra ý muốn trả tiền chuộc.
Đương nhiên cái gọi tiền chuộc chẳng qua là tiền mua bình an mà thôi, hao tài tiêu tai.
“Tôi không thiếu tiền.” Người áo đen lạnh lùng nhìn gã, đổi giọng: “Tôi là kẻ thù của Chu Hàn.”
Chỉ một câu nói đã thể hiện rõ thái độ của gã.
Chẳng qua Hào Đoạt bỗng dưng cảm thấy chột dạ và lạnh cả sống lưng khi bị người áo đen nhìn chằm chằm.
“Thì ra chúng ta là bạn bè.” Hào Đoạt cười khan nói: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”
Nhưng người áo đen lại lắc đầu: “Cậu không xứng làm bạn với tôi.”
Hào Đoạt kinh ngạc, nhưng gã không dám phản bác gì cả, lại không dám rời đi.
Vừa rồi đối phương đã nói rõ, gã có thể thả mình ra, cũng có thể bắt mình lại.
Hào Đoạt biết đây không phải chuyện đùa.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Hào Đoạt không kìm được hỏi ngay vào vấn đề chính.
“Làm thay tôi một chuyện.” Người áo đen nghiêm túc, đưa cho Hào Đoạt một viên bi màu đen.
Hào Đoạt vội vàng cầm lấy, đánh giá một lượt, miệng còn hỏi: “Cái gì đây?”
Người áo đen khinh bỉ nhìn Hào Đoạt, nói: “Cho cái này vào người Tô Hàm, mọi chuyện giữa chúng ta sẽ xong.”
Nói xong thân ảnh của gã lóe lên, trong nháy mắt không rõ tung tích, tốc độ nhanh tới hù người.
Hào Đoạt đứng ngây người một lúc, quyết định cứu Tô Hàm ra, thừa dịp cho viên bi vào người Tô Hàm.
Gã biết rõ người áo đen kia không hề đơn giản.
Hơn nữa, Hào Đoạt không muốn bị sát thủ bắt đi, lại tiếp tục thời gian lo lắng đề phòng như đợt trước.
Sau khi quyết định, Hào Đoạt lái chiếc Hummer tới sở cảnh sát.
Rất nhanh xe đã tới nơi.
Hào Đoạt ra khỏi xe, đồng thời gọi điện thoại để người lấy tập giấy tờ chứng minh Tô Hàm trong sạch.
Hào Đoạt đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, gã vốn muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn Tô Hàm cầu xin mình, rồi thả cô ra.
Đến lúc đó gã sẽ yêu cầu Tô Hàm ở với mình một đêm.
Chỉ là hiện tại Hào Đoạt không còn lựa chọn nào khác, gã không thể phá vỡ kế hoạch.
Không tới mười phút, một chiếc xe công vụ dừng lại, một người đàn ông vội vàng xuống xe đưa giấy tờ cho Hào Đoạt.
Hào Đoạt nhận giấy tờ xong bước vào sở cảnh sát.
Gã muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Tô Hàm ra.
Nửa giờ sau, Tô Hàm được thả.
“Cô Tô, thật xin lỗi, cô bị oan rồi.”
“Hiện giờ tất cả các công ty đã rút đơn kiện, không truy cứu bất kì trách nhiệm nào liên quan tới cô.”
Một Cẩm Y Vệ áy náy nói với Tô Hàm, sự áy náy đó không phải trả vờ mà thái độ thực sự.
Tô Hàm mệt mỏi gật đầu, bước nhanh ra khỏi nơi này.
Kết quả vừa mới tới cửa cô đã thấy Hào Đoạt chờ mình, trên mặt là nụ cười đầy ý vị.