ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

“Phu nhân tỉnh rồi.” Mà ngay lúc này, đột nhiên Tiết Minh Dương lên tiếng nhắc nhở một câu.

Cậu thấy rõ, Tô Hàm đúng là đã mở mắt ra, nhưng hai mắt lại không có tiêu cự, bộ dạng giống như thất hồn lạc phách.

“Tỉnh là tốt.” Chu Hàn cười một tiếng tận đáy lòng, đỡ Tô Hàm dậy.

“Phu nhân… không sao chứ?” Tony Bond kịp phản ứng, mới vừa rồi sự chú ý của anh ta đều ở trên người Hào Đoạt, thậm chí cũng không chú ý Tô Hàm được cứu về.

“Nghĩ gì vậy?” Hoắc Tử Kim dùng đầu ngón tay chọc một cái lên đầu Tony Bond, cười khúc khích: “Xem cái miệng ăn mắm ăn muối này của anh, vốn phu nhân không có chuyện gì.”

Tony Bond không phản ứng lại Hoắc Tử Kim, mà bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, kể hết mọi chuyện xảy ra trước đó cho Chu Hàn.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên một trận tiếng thắng xe.

Ngay sau đó Hào Diệu Thiến vô cùng lo lắng vọt vào.

“Chu Nguyên soái, Hào Đoạt anh ta…” Hào Diệu Thiến đang muốn giải thích cái gì đó, phát hiện Hào Đoạt đang nằm dưới đất không nhúc nhích.

Lập tức mí mắt cô ta giật mạnh, bước nhanh về phía trước đỡ Hào Đoạt từ dưới đất dậy, đưa tay dò hơi thở dưới mũi của gã.

Kết quả phát hiện Hào Đoạt đã tắt thở.

Chết…

Sắc mặt của Hào Diệu Thiến tràn đầy vẻ hoảng hốt, cả người xụi lơ trên đất, Hào Đoạt không có người đỡ lại lăn đến một bên, cả người mềm nhũn.

Hoắc Tử Kim thấy vậy đã ý thức được chuyện gì đó, ánh mắt của cô ta rơi vào trên người Tony Bond.

Chậm chạp hỏi một câu: “Có phải anh đá chết Hào Đoạt rồi không?”

Tony Bond nghe vậy thì cũng cực kỳ hoảng sợ, anh ta sải bước đến bên cạnh Hào Đoạt, đưa tay dò hơi thở của đối phương, không còn hô hấp…

“Gã chết rồi.”  Tony Bond khó khăn nói ra một câu.

Anh ta hết sức rõ ràng mới vừa rồi mười mấy cái đá kia của anh ta hoàn toàn không thể đá chết Hào Đoạt.

Mà sự thật cũng là như vậy, mười mấy cái đá kia của Tony Bond không thể đá chết Hào Đoạt được, nhưng Hào Đoạt lại không chịu nổi mười mấy cú đá kia.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ở bệnh viện, Hào Đoạt cũng đã bị đám người Thanh Long phế đi hai tay hai chân.

Mà sau khi bị mang về biệt thự nhà họ Hoắc, lại bị Tony Bond đạp mười mấy cái như thế, đổi lại là ai cũng không thể chịu nổi.

“Các người, tại sao phải giết anh ta?” Hào Diệu Thiến chậm chạm hỏi một câu, giờ phút này khuôn mặt của cô tràn đầy sợ hãi.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô và Hào Đoạt không hợp nhau, nhưng dù sao cũng cùng chảy một dòng máu, là đi ra từ trong một bụng mẹ.

“Tôi bảo người giết.” Lúc này Chu Hàn đứng ra, đồng thời nhét bảo kiếm vào trong tay Hào Diệu Thiến.

Lên tiếng: “Gã chọc giận tôi, tôi giết gã, có vấn đề gì không?”

Khi Chu Hàn nói xong, cả người Hào Diệu Thiến đều ngẩn ra.

Cô không biết khi trở về nhà nên nói như thế nào, sao có thể mở miệng nói cho cha mẹ biết đây.

Hào Đoạt cứ chết như vậy.

Đang lúc Hào Diệu Thiến tuyệt vọng, Chu Hàn vỗ lên vai cô ta, lên tiếng nhắc nhở: ‘Trở về báo tin đi.”

Sở dĩ Chu Hàn đưa bảo kiếm cho Hào Diệu Thiến, mục đích rất đơn giản.

Anh muốn ném cho nhà họ Hào một viên đạn khói, cho bọn họ sợ anh.

Mà bảo kiếm bị cho đi, đến lúc san bằng nhà họ Hào thì có thể lấy về.

Cho nên Chu Hàn không lo lắng chuyện không thể cầm bảo kiếm về.

Có một số thứ, nếu là của Chu Hàn thì chính là của Chu Hàn.

“Còn lo lắng cái gì?” Chu Hàn bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Hào Diệu Thiến một cái.

Hào Diệu Thiến chậm chạp lấy lại tinh thần, lúc này đặt thi thể của Hào Đoạt xuống, xoay người nhanh chóng rời đi.

Chẳng qua làm cho nhóm người Chu Hàn bất ngờ là, sau khi Hào Diệu Thiến rời đi, nhà họ Hào vẫn chưa đến trả thù.

Chuyện này làm cho Chu Hàn có chút không hiểu, lúc này anh phân phó Bạch Hổ: “Đi đến trang viên nhà họ Hào nhìn thử tình huống đi.”

Cùng lúc đó, toàn bộ trang viên họ Hào đã loạn thành một đoàn.

“Con trai mẹ bị đánh chết? Ai làm?” Bà Hào điên cuồng gầm thét, dáng vẻ điên cuồng của bà ta làm cho người ta rất phản cảm.

“Sát thủ.” Hào Diệu Thiến vô lực nói một câu như vậy, cô ta đã quá mệt mỏi rồi.

Trên đường trở về, Hào Diệu Thiến cũng đã trải qua đấu tranh tư tưởng một phen.

Cô ta biết rõ thực lực của Chu Hàn, nếu như nói cho mẹ biết là Chu Hàn giết Hào Đoạt, như vậy nhà họ Hào nhất định sẽ tuyên chiến với Chu Hàn.

Một khi tuyên chuyến, chờ đợi nhà họ Hào chính là diệt vong.

Một gia tộc có mạnh hơn nữa cũng không mạnh bằng một đời Nguyên soái.

Một mình Chu Hàn có thể chống lại một nước.

“Cái gì? Sát thủ? Sát thủ nào? Lại dám đánh chết con của mẹ?” Bà Hào điên cuồng đập đồ, lấy cái này để phát tiết tức giận.

Chiêu này của bà ta cũng là học từ ông Hào.

‘Không biết.” Hào Diệu Thiến vẫn lắc đầu, cô không phải là không biết, mà là không thể biết.

Cô không có cách nào tưởng tượng được, hậu quả khi nhà họ Hào đấu với Chu Hàn.

“Lão Hào, đúng, nói chuyện này cho lão Hào.” Bà Hàn khó khăn phục hồi lại tinh thần từ trong sự điên cuồng, lúc này bà ta gọi điện thoại cho ông Hào.

Vào giờ phút này, đầu bên kia điện thoại ông Hào vừa mới hết tức giận, kết quả đột nhiên nhận được điện thoại của vợ, làm cho ông ta có chút bất ngờ.

“Chuyện gì vậy?” Ông Hào nhận điện thoại, tức giận hỏi một câu.

“Con trai ông chết rồi.” Bà Hào gằn từng tiếng.

Ông Hào nghe được lời này thì cả người cứng đờ.

Chỉ chốc lát sau ông ta giận như sấm nổ, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.

“Quản gia, chuẩn bị trực thăng.” Ông Hào hô lên một tiếng: “Truyền lời của tôi, tập hợp toàn bộ thế lực Hào thị ở Cảng Thành.”

“Tuân lệnh.” Quản gia cung kính trả lời một câu, lập tức làm theo.

Đang lúc quản gia sắp xếp tất cả mọi chuyện, bà Hào phái toàn bộ thế lực để cho bọn họ điều tra kỹ rốt cuộc Hào Đoạt chết trong tay người nào.

Kết quả còn chưa chờ điều tra ra, Hào Diệu Thiến đã chủ động chịu trách nhiệm.

Bởi vì cô vô cùng rõ ràng, một khi nhà họ Hào phát động toàn bộ thế lực điều tra kỹ chuyện này, nguyên nhân cái chết của Hào Đoạt không thể giấu được nữa.

Giờ phút này Hào Diệu Thiến đã không có lựa chọn.

“Mẹ, con nói thật với mẹ.” Hào Diệu Thiến cố gắng nói ra sự thật với bà Hào: “Hào Đoạt là do người dưới tay Chu Hàn giết chết.”

Nghe xong lời của Hàn Diệu Thiến, lập tức trong đầu bà Hào vang lên một tiếng “ông”.

Lúc này bà ta tức giận hét lên: “Người đâu, giết chết đứa con gái bất hiếu này cho tôi.”

Mấy tên tinh anh của Hào thị lập tức vọt tới, kết quả vừa nghe được phải ra tay với Hào Diệu Thiến, bọn họ đồng loạt sửng sốt.

“Ha.” Hào Diệu Thiến cười lạnh một tiếng: “Quả thật nhà giàu vô tình.”

Cô ta nói xong, móc ra một khẩu súng, nhắm ngay vào đầu mình bắn một phát súng.

Lập tức một dòng máu tươi bắn tung tóe lên mặt Bà Hào.

“Không.” Bà Hào cuồng loạn hô lên một câu.

Kết quả đều không thể cứu vãn được.

Tất cả đã trở thành sự thật.

Khi ông Hào trở về trang viên nhà họ Hào, bà Hào đã treo cổ tự sát.

Bà ta lưu lại một bức di thư: “Ba mẹ con chúng tôi đều do Chu Hàn làm hại, trả thù, nhất định phải trả thù.”

Di thư viết bằng máu tươi chói mắt, nhìn thấy mà giật mình.

“A.” Ông Hào điên cuồng ngửa mắt lên trời thét dài.

“Giết cho tôi.” Một tiếng gầm vang lên, ông Hào khàn giọng phân phó cho thuộc hạ: “Giết sạch cả nhà Chu Hàn.”

Nửa giờ sau, ở gần biệt thự nhà họ Hoắc bỗng xuất hiện nhiều người, làm cho người ta vừa thấy liền hoảng sợ.

“Chu Hàn, mày cút ra đây cho lão tử. Tao muốn rút gân, lột da mày, uống máu mày.” Hai tròng mắt của ông Hào đỏ bừng, dưới sự bảo vệ của một đám tinh anh Hào thị, ông ta xông vào biệt thự.

Kết quả vừa liếc nhìn đã thấy thi thể của con trai đang bị đặt ở phòng khách.

Ông ta hận.

“Chu Hàn, tao muốn giết mày, giết mày.” ông Hào nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng đoạt khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm vào Chu Hàn muốn nổ súng.

“Tự tìm đường chết.” Thanh Long hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe xông ra phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc