Hào Đoạt đột nhiên nghiêng đầu nói với Hào Diệu Thiến.
Hào Diệu Thiến nghe thế thì đổi sắc, khi gã nói với cô liên hệ với nhóm lão Hắc, cô đại khái biết Hào Đoạt muốn làm gì.
Gã muốn nhà họ Hoắc tan cửa nát nhà, chiếm tiền nhà người ta làm tiền riêng, để nhà họ lỗ vốn là được, vậy còn muốn nhà đó vay tiền lão Hắc.
Trên thực tế, Hào Diệu Thiến đang hiểu lầm Hào Đoạt.
Hào Đoạt không cho Hoắc Thị vay, mà cho Tô Hàm vay.
“Để lão Hắc tới làm gì? Anh đừng có mà kiếm chuyện.” Hào Diệu Thiến nói với Hào Đoạt.
Nhưng Hào Đoạt không coi Hào Diệu Thiến ra gì, gã lạnh lùng nhìn Hào Diệu Thiến nói: “Không gọi thì thôi, để tôi tự gọi.”
Gã muốn để Hào Diệu Thiến liên hệ bởi vì lão Hắc coi trọng lời nói của cô ta hơn.
Nếu như Hào Đoạt tự mình gọi, lão Hắc chưa chắc mất cả đêm tới đó.
“Diệu Diệu, sao con cứ tranh chấp với con trai mẹ làm gì? Tranh thủ gọi cho lão Hắc đi.” Bà Hào thấy thế nhịn không nổi nói.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ nhà họ Hàn đã thâm căn cố đế, nhiều khi sẽ dung túng con trai, không coi con gái ra gì.
“Mẹ, Hào Đoạt làm thế là quá lắm rồi.” Ý cười trên mặt Hào Diệu Thiến đã biến mất từ lâu, ngay tại khoảnh khắc Hào Đoạt xuất hiện.
“Sao lại quá đáng? Con có giúp hay không?” Bà Hào tức giận nói.
Nhưng Hào Diệu Thiến lại quay đầu rời đi, hành động của cô đã nói rõ mọi thứ.
Vừa rồi bà Hào khiến cô cực kì đau lòng, con trai của bà sao?
Con trai chính là con trai của bà, còn con gái của bà lại dường như không phải bà mang nặng đẻ đau sinh ra.
Hào Diệu Thiến tủi thân, chẳng biết vì sao cô lại nhớ tới Chu Hàn.
Nếu như mình là người của Chu Hàn thì cô không còn bị mẹ bắt nạt như vậy đúng không?
Nháy mắt, trời dần tối mịt.
Trong biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Khai Hà gấp tới mức xám mày xám mặt.
Ông biết lần này ông sai rồi, sai hoàn toàn.
Tô Hàm đứng ở một bên nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Khai Hà như thế thì khó chịu cực độ.
Cô do dự một chút, cuối cùng rời khỏi nhà họ Hoắc, muốn liên hệ với Tô Thị để Tô Thị giúp đỡ.
Giúp được mức nào thì hay mức đó.
Ngay lúc Tô Hàm cầm điện thoại định bấm số công ty thì một chiếc xe sang trọng lái thẳng tới chỗ cô.
Tô Hàm híp mắt, hai tay che ánh đèn rọi thẳng tới chỗ mình.
Rất nhanh chiếc xe đó dừng trước mặt Tô Hàm.
Hào Đoạt mở cửa xe đi xuống, đưa tập hồ sơ cho Tô Hàm.
Gã cười tươi nói một câu: “Hàm Hàm, chỉ cần em ký tên, mười công ty này sẽ thuộc về em, mặc dù những công ty đó đang thua lỗ.”
“Chẳng qua chỉ cần có đủ vốn để xoay vòng, mấy công ty đó rất nhanh sẽ vực dậy.”
“Trong tệp này chỉ có một số điều kiện trong hợp đồng mượn tiền, chỉ cần em ký tên là xong.”
“Không nên hỏi vì sao anh lại giúp em, chỉ cần em biết một điều, anh yêu em.”
Gã nói xong rồi đi vào xe rời đi.
Để lại Tô Hàm đứng sững sờ trong gió lạnh, một lúc sau Tô Hàm lấy lại tinh thần mở tài liệu ra xem.
Cuối cùng cô quyết định ký tên.
Kết quả trong một đêm Tô Hàm vay mượn mười mấy tỷ.
Khi nhìn thấy tờ hợp đồng bồi thường, Tô Hàm sửng sốt.
Cô không tin được Hào Đoạt lại lừa mình.
Rõ ràng nói giúp cô kiếm tiền, kết quả lại đẩy cô vào vực sâu.
Số tiền này có bán nhà họ Tô đi cũng không đủ để trả nợ.
Phải biết chuyện này liên quan tới lợi ích của vô số người, thêm nữa đây là công ty ma, một vòng xoáy lừa gạt cực lớn.
Hiện giờ Hào Đoạt lại không để ý tới cô, khiến Tô Hàm cực kì đau đầu.
Xã hội hiểm ác, lòng người khó lường.
Mất công cô tin tưởng Hào Đoạt như thế, vậy mà gã lại lấy danh nghĩa bạn cũ lừa gạt cô.
Trong lòng Tô Hàm thấy oán giận vô cùng, cô hận, hận tới cực điểm.
Ngay lúc này, Tô Hàm cảm thấy mờ mịt, hai chân cô mềm nhũn, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.
Tony Bond sau khi nhận được tin tức cũng không tìm Tô Hàm ngay.
Anh liên hệ với một người bạn cũ, tra rõ Hào Đoạt là người đứng sau tất cả.
Tony Bond không do dự lấy chiếc xe Hummer trong nhà họ Hoắc lái ra ngoài.
Nửa giờ sau Tony Bond cũng tìm được Hào Đoạt, anh thấy xe của Hào Đoạt trước mình không xa.
Tony Bond đánh lái đụng vào xe Hào Đoạt.
Mà Hào Đoạt không biết Tony Bond đang xông tới mình, gã đang thoải mái cua gái, từ từ chờ đèn đỏ.
Chẳng qua gã không ngờ biến cố sẽ xảy ra nhanh như vậy.
Ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ, không đợi Hào Đoạt đánh lái đi, một chiếc Hummer như trâu điên lao tới, đụng chiếc xe của Hào Đoạt bay khỏi chỗ.
Thấy cả xe lẫn người Hào Đoạt bay ra ngoài, Tony Bond cũng không xuống xe.
Lúc này anh vẫn đạp chân ga, dáng vẻ muốn đâm chết Hào Đoạt.
Mà Hào Đoạt giãy dụa bò ra khỏi xe, thấy chiếc xe Hummer thì bị dọa mất mật lùi về trong xe.
Chiếc xe của gã có tính năng không tệ, khả năng phòng hộ khá cao.
Cho nên lúc Tony Bond đụng bay xe Hào Đoạt, Hào Đoạt chỉ bị xoay một vòng mà thôi.
“Rầm.” Âm thanh khiến người ta sợ hãi, chiếc xe bị chiếc Hummer đâm chính diện.
“Mẹ kiếp. Đâm chết mày. Đám chết mày.” Tony Bond điên cuồng đập tay lái, chân ga không hề buông lỏng.
Tô Hàm bị lừa tới mức kia cũng không dám nói cho Chu Hàn biết.
Mà Tony Bond trong lúc vô tình phát hiện ra, anh sùng bái Chu Hàn vô cùng, còn tự xưng là Hàn Tiểu Soái, chính vì muốn trở thành người đàn ông như Chu Hàn.
Bây giờ Tony Bond biết mình có cơ hội thể hiện.
Anh giẫm chân ga, nhìn chiếc xe của Hào Đoạt bị dạt ra ba mét.
Tiếp đó là làn xe cộ tạo thành dòng, căn bản không đẩy được, không có đường để đẩy.
Tony Bond dứt khoát phanh xe, nhảy xuống.
Anh bước nhanh tới chiếc xe thể thao bị đụng thành rác, mở cửa xe đã bị biến dạng.
“Ra, mày đi ra ngoài cho tao, đồ khốn kiếp.” Tony Bond gầm lên, anh nắm lấy tóc Hào Đoạt, kéo đối phương ra ngoài.
Hào Đoạt vẫn trong tình trạng sang chấn tâm lý, chưa hoàn hồn lại.
Mãi tới khi thấy chỉ có một mình Tony Bond, Hào Đoạt giận quá hóa rồ.
Không đợi Tony Bond kéo mình ra, gã tự bò khỏi xe.
Tony Bond thấy thế muốn ra tay, lại bị Hào Đoạt đấm vào cằm.
Tony Bond thống khổ rên rỉ, anh lùi lại phía sau mấy bước, mất thăng bằng ngã xuống đất.
“Một mình mày mà muốn giết tao?” Hào Đoạt lạnh lùng nói: “Nếu không phải tao tới gặp Hàm Hàm, lo đám bảo tiêu dọa em ấy…”
Hào Đoạt lườm Tony Bond dưới đất, mạnh mẽ như bão táp đạp lên người Tony Bond.
Mở miệng giải thích: “Thì mày không có cơ hội lợi dụng đâu, nếu không mày đã phải chết trăm lần rồi.”
Gã vừa trào phúng vừa dùng hết sức đạp lên người Tony Bond, như muốn đạp chết anh.