Tony Bond liều mạng chống lại nhưng căn bản không phản kháng lại được.
Mặc dù hình thể Tony Bond lớn hơn Hào Đoạt, nhưng anh lại không được rèn luyện bài bản.
Dù sao Tony Bond theo con đường nghệ thuật, là thanh niên văn nghệ, chỉ chuyên tâm vào việc thiết kế trang phục.
Mà Hào Đoạt thì khác, gã yêu thích thể thao, nhảy cầu, bơi lội, mọi vận động thể thao cường độ cao đều có gã đều thử qua.
Cho nên khi Tony Bond và Hào Đoạt đánh nhau, Tony Bond không phải là đối thủ của gã.
Cùng lúc đó, người của sở cảnh sát Cảng Thành đột nhiên tới biệt thị Hoắc Thị.
Hiện giờ, nhóm người Hoắc Khai Hà đang trông nom Tô Hàm, tất cả mọi người đang ở bên cô.
Ánh mắt nhóm người Hoắc Khai Hà chăm chăm nhìn từng Cẩm Y Vệ tiến vào biệt thự.
Hoắc Tử Kim cùng Tiết Minh Dương nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau nhìn thấy sự bất đắc dĩ.
“Cô Tô Hàm, xin đi với chúng tôi một chuyến.” Một Cẩm Y Vệ đứng đầu tiến lại gần Tô Hàm, nói với cô.
Sắc mặt Tô Hàm không dễ nhìn, nhưng cô vẫn đứng lên.
“Mấy ngài hiểu lầm rồi, cô Chu bị oan.” Hoắc Khai Hà thấy thế vội vàng đứng lên muốn nói chuyện thay cho Tô Hàm.
Nhưng mấy người Cẩm Y Vệ không quan tâm tới Hoắc Khai Hà, một trong số đó còn nói thẳng: “Đây là việc công, chúng tôi có đủ chứng cứ để bắt người, xin ông đừng can thiệp.”
Nói xong gã chuyển thái độ uy hiếp: “Nếu không, xin mời ông đi cùng với cô Tô.”
“Láo xược. Dám bất kính với bà chủ.” Đột nhiên có tiếng quát vang lên.
Sau đó Thanh Long xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu Chu Hàn không ra lệnh cho Thanh Long ở lại biệt thự bảo vệ Tô Hàm, bằng không anh đã sớm xách đầu Hào Đoạt về đây rồi.
Việc này do Hào Đoạt chủ mưu hãm hại Tô Hàm.
Thấy anh sắp động thủ với Cẩm Y Vệ, Tô Hàm vội vàng hét lên: “Thanh Long, dừng lại.”
“Phu nhân.” Thanh Long muốn nói mà bị ánh mắt của Tô Hàm ngăn lại.
“Tôi đi với các anh.” Tô Hàm đột nhiên đứng lên nói với nhóm Cẩm Y Vệ.
“Có một số việc không tránh được thì phải đối mặt.”
Hơn nữa, Tô Hàm không muốn liên lụy tới nhóm Hoắc Khai Hà.
“Ngài Hoắc, nếu Chu Hàn trở về.” Tô Hàm mặt mũi buồn rười rượi nhìn Hoắc Khai Hà, cố nở nụ cười nói: “Nói anh ấy không phải lo cho tôi.”
Trong mắt Tô Hàm, trên đời này có công lý, cô sẽ được giải oan sớm thôi.
“Đi đi.” Hoắc Khai Hà khó khăn nói: “Phu nhân cứ yên tâm, lúc Nguyên soái trở về sẽ xử lý chuyện này.”
Tô Hàm yên lặng gật đầu, theo Cẩm Y Vệ rời đi.
Khi Tô Hàm bị Cẩm Y Vệ mang đi, nhóm Chu Hàn lại bị đám người nhà họ Hào vây công.
“Tiểu đội số một cản đường lui.”
“Số hai, số ba tập kích hai bên trái phải.”
“Tay bắn tỉa nhớ kỹ nhắm thẳng vào Chu Hàn.”
“Số bốn, số năm dùng hỏa lực mạnh lên, không để bọn họ phản lại.”
Trong chiếc trực thăng đang bay trên một nhà máy, người bên trong không ngừng chỉ huy đám người tinh nhuệ nhà họ Hào ở bên dưới.
Gã chắc chắn hôm nay Chu Hàn sẽ chết tại đây.
“Kết nối video với máy chủ, phát sóng trực tiếp hiện trường cho nhà họ Hào nhìn.” Người chỉ huy kích động vui vẻ.
Gã hiểu rõ một điều, Chu Hàn chính là cái gai trong mắt nhà họ Hào, chỉ cần gã nhổ cái gai này đi, ngày gã nổi danh sớm muộn cũng đến.
“Không vấn đề.” Người bên cạnh gã làm theo chỉ thị, khóe miệng lại khẽ nhếch tạo lên nụ cười quỷ dị.
Người này đội nón đen, tạo nên sự bí ẩn khác lạ.
Tiếp đó người nón đen kết nối trực tiếp với nhà họ Hào, trực tiếp cảnh tượng hiện giờ.
Mà ông Hào đang ở Hào Thị thấy thế thì vỗ đùi thống khoái.
Chẳng qua trong lúc ông ta đang vui vẻ thì người áo đen đột nhiên lấy chiếc súng dí thẳng vào trán người chỉ huy.
“Để bọn họ rút lui.” Người áo đen lạnh lùng nói với người chỉ huy, trên mặt lại là nụ cười trêu tức.
Chỉ huy cứng đờ cả người, nhưng người nón đen không cho gã cơ hội suy nghĩ, mở chốt bắn chết ba người khác trên trực thăng.
Chỉ còn lại người lái phi cơ, gã lái phi cơ ý thức được biến cố phát sinh, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Tôi không nói lần thứ hai đâu.” Người nón đen di chuyển nòng súng, bắn một phát lên tay người chỉ huy.
Người chỉ huy ăn đủ, sắc mặt tái nhợt.
“Rút lui, tranh thủ thời gian rút lui.” Người chỉ huy đối mặt với áp lực mà người nón đen tạo ra, lập tức bị dọa tới líu lưỡi.
Thấy nhóm người rút lui, ông Hào ở bên kia nổi trận lôi đình, đập hết đồ đạc trong phòng.
Ông ta không ngờ tới chuyện sẽ phát triển thành như thế này.
Rõ ràng cục diện đã nằm trong lòng bàn tay của ông, không ngờ nó lại phát triển thành như vậy.
Tình hình đã được khống chế, lúc nào cũng có thể diệt đám người Chu Hàn.
Nhưng hết lần này tới lần khác nhảy ra một tên cản đường, trực tiếp khống chế nhân viên chủ chốt.
Chẳng qua ông Hào tự cho là đúng mà thôi.
Trên thực tế, dù không có người nón đen, những người kia vẫn không phải đối thủ của Chu Hàn.
Dù sao thực lực của Chu Hàn không phải nhóm người nhà họ Hào có thể tưởng tượng được.
Người nón đen thấy ông Hào nổi trận lôi đình, anh nở nụ cười quỷ dị, một tay bẻ cổ tên chỉ huy.
Sau đó video được tạm dừng, anh vứt tên chỉ huy sang một bên, gã như tấm vải không xương mềm nhũn.
“Nguyên soái, lên đi.” Người nón đen hét lớn với đám người Chu Hàn dưới trực thăng: “Đi trực thăng nhanh hơn.”
Tiếp đó người nón đen thả thang dây xuống.
Mà Chu Hàn cùng nhóm Bạch Hổ bò lên thang dây, tốc độ nhanh không tưởng.
Khi nhóm người Chu Hàn leo lên, người nón đen chuyển họng súng dí lên đầu phi công.
“Lái cẩn thận vào.” Người nón đen lạnh giọng uy hiếp: “Lái không cẩn thận tôi cho đầu anh nở hoa luôn đó.”
Phi công bị dọa tới run rẩy tay chân, không dám nói lời nào.
Cũng may gã sợ thì sợ, nhưng chiếc trực thăng vẫn bay vững trên bầu trời.
“Vô Kiểm, làm tốt lắm.” Chu Hàn nhếch khóe miệng, tán dương.
Cho người nón đen mang mặt nạ, không hề bỏ ngụy trang, ngay cả âm thanh cũng bị biến tính.
Nhưng vẫn không gạt được Chu Hàn.
Chu Hàn vẫn nhận ra được, nguyên nhân rất đơn giản, khí tức của Vô Kiển đặc thù đến nỗi dù anh có hóa thành tro tàn Chu Hàn vẫn nhận ra được.
Có trực thăng nhà họ Hào “giúp đỡ”, tốc độ di chuyển của bọn họ tăng nhanh.
Một tiếng rưỡi sau, chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, dừng tại một mảnh đất trống.
“Chính là chỗ này.” Bạch Hổ mở bản đồ Thanh Minh Vũ Kiều ra, ngón tay chỉ một điểm trên bản đồ.
“Tốt.” Chu Hàn gật đầu, nhóm người dùng thang dây đi xuống.
Mà tên phi công thì bị Vô Kiểm khống chế, Bạch Hổ cùng Dạ Phong và Vân Nhi đuổi theo sau.
“Trong hang động bên cạnh?” Bạch Hổ tự hỏi, giống như lầm bẩm với bản thân.
Chu Hàn lắc đầy, không thể rõ ràng như vậy được.
Anh tự hiểu trong lòng, bảo vật nhất định được giấu rất sâu, nếu dễ tìm như thế thì chắc chắn có phiền phức.
Chẳng qua nhà họ Hào đã gửi máy bay cho họ.
“Vô Kiểm, trên máy bay có đạn pháo gì không?” Chu Hàn thấy với lòng hận thù nhà họ Hào với mình, chắc chắn trên máy bay phải có vũ khí đạn dược.