ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

“Nhưng Hào Đoạt không phải là người bình thường.” Tô Hàm nhắc nhở mộ câu: “Gã không dễ khi dễ như vậy đâu, hơn nữa làm việc đặc biệt cực đoan, có thù phải trả.”

Nghe xong lời giải thích của Tô Hàm, trong mắt Chu Hàn lóe lên một tia hờ hững, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô gái này.

“Ngoan, không nên suy nghĩ nhiều.” Sau khi nhẹ giọng an ủi một câu, Chu Hàn lôi kéo Tô Hàm, định dẫn cô ra ngoài giải sầu một chút.

Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, nhân vật nổi tiếng của các giới ở Hòe Châu đều đến tham gia.

Thứ tư tuần sau chính là một ngày tốt, tất cả mọi người đều chen chúc một chỗ chọn ngày, kể cả sáu vị đại tướng cũng tham dự.

Sau khi đã chọn xong ngày tốt, Hoàng Minh thình lình lên tiếng: “Chu đại ca, hay là cùng ngày đó tổ chức luôn hôn lễ của Dạ Phong và Vân Nhi đi.”

Trái lại Chu Hàn cũng không tỏ vẻ gì, nhưng khuôn mặt tươi cười của Vân Nhi đã bắt đầu đỏ lên rồi.

Còn Dạ Phong cười khan một tiếng, vô cùng lúng túng nặn ra một câu: “Như vậy không tốt lắm, Nguyên soái vẫn nên làm trước đi, chờ sau khi con của tôi và Vân Nhi sinh ra sẽ tổ chức hôn lễ.”

Nghe Dạ Phong nói như vậy, lập tức Hoàng Minh cũng không nói nhảm nữa.

Lại trôi qua mấy ngày, rất nhanh, ngày tổ chức hôn lễ đã đến.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mười dặm hồng trang, toàn bộ Hòe Châu đều tràn đầy cảm giác vui mừng.

Mười giờ sáng, khi Chu Hàn dắt tay Tô Hàm tiến vào lễ đường, biến cố xảy ra.

“Nguyên soái cẩn thận.” Gần như giọng nói của sáu đại tướng vang lên cùng lúc.

Mà ngay lúc này, khách sạn mà Chu Hàn lựa chọn tổ chức hôn lễ bị đặt thuốc nổ.

Trên không trung máy bay trực thăng đang giăng biểu ngữ lập tức hạ thang dây xuống, trước tiên sáu đại tướng giúp đỡ hai người Chu Hàn, mang bọn họ về từ đường chết.

“Nhanh, nhanh cứu đám người Hoắc Khai Hà, còn có cha vợ mẹ vợ.” Chu Hàn nhanh chóng hô lên một tiếng với sáu đại tướng.

“Tuân lệnh.” Sáu đại tướng treo người trên thang dây, giống như đang bay giữa không trung,  thang dây của hai chiếc trực thăng giúp đỡ lẫn nhau, treo xong mười cái đảo câu.

Mà sáu đại tướng thì qua lại trên bầu trời đống phế tích, dù khói bốc lên cuồn cuồn cũng không ngăn cản được lòng cứu người của bọn họ.

Cho đến khi gần đến hoàng hôn, tất cả mọi người đều được đưa vào bệnh viện, may mà Chu Hàn và Tô Hàm đều không bị thương.

Mà hai cha con Hoắc Khai Hà, Tiết Minh Dương cùng với đám người Chu Xung, Hoàng Minh thì chỉ bị một ít thương nhẹ.

Kể cả Tô Khánh Đông cũng chỉ có cánh tay và sau lưng bị trầy da, duy chỉ có Hách Lôi là bị thương nặng, mất máu quá nhiều.

Đến nỗi những khách mời khác, Chu Hàn cũng không có thời gian để mà quan tâm, dứt khoát để cho Chu Tước thống kê số người thương vong.

Tám giờ tối, trong hành lang bệnh viện.

Trừ Chu Tước ra, năm đại tướng đã tụ tập một chỗ, mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm đứng chung một chỗ với năm người kia.

“Nguyên soái, tra ra được rồi. ” Thanh Long báo cáo một câu với Chu Hàn: “Là Hào Đoạt phái người làm.”

“Gã phái ra hơn mười tên tử sĩ mang theo số lượng lớn thuốc nổ lẫn vào hiện trường rồi tự nổ.”

Thanh Long nói một phen, trên khuôn mặt kiên nghị kia tràn đầy sát khí.

Mà Chu Hàn thì lại nặng nề gật đầu một cái, anh không nghĩ đến Hào Đoạt lại có thể mạnh tay như vậy.

“Xát định vị trí của Hào Đoạt, toàn lực đuổi giết.” Chu Hàn quăng ra một câu như vậy, sau đó dẫn Tô Hàm đi vào một gian phòng trống, ở bên cạnh an ủi cô.

“Chu Hàn, em đã nói rồi, tên Hào Đoạt này rất là tà môn.” Tô Hàm thở dài thật sâu, khóe mắt còn vươn nước mắt: “Lúc đầu gã theo đuổi em, không có lúc nào buông tha em, làm em thiếu chút nữa nghỉ học.”

“Nếu không phải sau đó gã yêu người khác, yêu bạn thân của em, chỉ sợ em cũng sẽ bị ép thôi học.”

“Hơn nữa Hào Đoạt là con trưởng của nhà giàu nhất Hoàng Thành, so sánh với Cảng Thành, mặc kệ là phương diện kinh tế hay là độ nổi tiếng cũng cách tới trăm lẻ tám ngàn dặm.”

Nghĩ đến Hách Lôi còn đang nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết, Tô Hàm chịu đựng nỗi đau như dao cắt, dằn lòng nói ra một phen.

Mặc dù lòng cô như lửa đốt, nhưng cũng biết sốt ruột cũng không có lợi ích gì.

Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm chính là đợi.

“Anh biết rồi.” Chu Hàn cũng không nói gì, chẳng qua chỉ nói ba chữ như vậy.

Lúc đầu anh định an ủi Tô Hàm một phen, chẳng qua lời đến khóe miệng lại chưa có nói ra.

Rất nhiều lúc nói nhiều cũng vô ích. Gặp phải khó khăn thì đối mặt ngay, nhanh chóng giải quyết.

Tô Hàm thuận thế dựa vào trong ngực Chu Hàn, cô chậm chạp nói một câu: “Không biết Tiết Minh Dương có thể cứu được mẹ em hay không.”

Chu Hàn khẽ vuốt tóc cô, lên tiếng nói: “Còn có Hoắc Nghệ Tinh mà, hai người kia có thể cứu mẹ vợ từ quỷ môn quan trở về.”

Nói xong, Chu Hàn cũng không quên nhắc nhở một câu: “Đừng quên, lúc trước không phải Hoắc Tử Kim bị mẹ vợ đâm chết sao, sau đó được Hoắc Nghệ Tinh diệu thủ hồi xuân, miễn cưỡng kéo Hoắc Tử Kim từ quỷ môn quan về, để cho cô ta sống lại.”

Nghe Chu Hàn nói như thế, trong lòng Tô Hàm cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Mặc dù trong lòng cô rất là lo lắng, nhưng trước mắt chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.

Nửa giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, một nhóm bác sĩ mặc áo dài trắng đi ra.

Tô Khánh Đông vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

Vị bác sĩ dẫn đầu lắc đầu một cái, nói: “Không được tốt lắm, người thân cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Nói xong ông ta lắc đầu một cái, thở dài một tiếng rời đi với những bác sĩ khác.

Hai chân Tô Khánh Đông mềm nhũn, cả người tê liệt ngồi dưới đất.

Ông lẩm bẩm trong miệng:”Tại sao có thể như vậy… Hôn lễ đang tốt đẹp, sao lại trở thành như vậy?”

“Cha vợ, dưới đất lạnh, mau đứng dậy đi.” Mà ngay lúc này Chu Hàn dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương bước nhanh đến.

Anh đưa tay kéo Tô Khánh Đông từ dưới đất lên, kết quả Tô Khánh Đông lại nhào vào ngực Chu Hàn khóc lớn.

“Hai vị, kính nhờ.” Chu Hàn nghiêng đầu nói với Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương.

“Nguyên soái không cần phải khách khí như vậy, yên tâm, mẹ vợ của ngài không có chuyện gì.” Hoắc Nghệ Tinh vỗ ngực đảm bảo, đồng thời cũng để cho Chu Hàn không cần quá lo lắng, ngầm cho anh một viên thuốc an thần.

Mà Chu Hàn cũng trịnh trọng gật đầu, nếu như lời này do Tiết Minh Dương nói ra, anh sẽ cảm thấy đối phương đang khoác lác mạnh miệng.

Nhưng lời này là do Hoắc Nghệ Tinh nói, tất nhiên Chu Hàn sẽ tin tưởng.

“Minh Dương, nếu con không cứu sống được mẹ vợ của Nguyên Soái, cẩn thận cha không nhận đứa con nuôi là con nữa.”

“Lão Hoắc, nếu mẹ vợ Nguyên soái có chuyện gì, ông cũng không cần trở về nhà họ Hoắc nữa.”

Cùng lúc đó Chu Xung và Hoắc Khai Hà cũng lên tiếng.

Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài, nhìn bộ dạng này giống như áp lực rất lớn.

Sau khi hai người đi vào phòng cấp cứu, đến bây giờ đã là một giờ sáng.

Lúc mọi người sắp không kiên nhẫn nổi nữa, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Ngay sau đó, hai người Hoắc Nghệ Tinh một trước một sai đi ra.

“Nguyên soái, gia chủ, không sao rồi.” Hoắc Nghệ Tinh thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn cả người giống như rất mệt.

Mà Tiết Minh Dương thì lại càng thê thảm hơn, vịn tường thở dốc.

Hai người kéo Hách Lôi từ quỷ môn quan trở về cũng hao phí rất nhiều tinh thần, hơn nữa, lại trong thời gian dài như vậy nên đều mệt mỏi.

“Không sao là tốt, khổ cực cho hai vị.” Chu Hàn nói xong nhét hai thẻ ngân hàng có màu sắc rực rỡ vào tay hai người.

Anh gần như dùng giọng ra lệnh nói: “Nhận lấy chút tâm ý này của Chu mỗ đi.”

Tiếp theo, anh dẫn Tô Hàm và Tô Khánh Đông bước nhanh vào phòng bệnh, muốn nhìn tình huống của Hách Lôi một chút.

Sau khi ba người tiến vào, ánh mắt rơi vào trên thiết bị máy móc trong phòng.

Bọn họ thấy rõ ràng, các chỉ số của Hách Lôi đều đã trở về mức bình thường.

Tô Hàm thở phào một cái, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Cô lẩm bẩm trong miệng: “Không sao, cuối cùng không sao rồi…”

Buổi trưa ngày hôm sau, toàn bộ đám người Chu Hàn trở về biệt thự.

Mà Hách Lôi thì được xuất viện, do Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh bắt tay nhau chăm sóc.

Bình luận

Truyện đang đọc