Nếu Chu Hàn làm thật, chỉ sợ Hoành Thành sẽ bị sáu đại chiến thần dễ dàng san bằng trong nháy mắt.
Hơn nữa, cô cực kì tin tưởng Chu Hàn đi lấy bảo kiếm dễ như lấy đồ trong túi, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Còn chuyện có thể lấy lại được bảo kiếm hay không thì phải xem ý trời.
Hào Diệu Thiến thực sự khó lựa chọn giữa nhà họ Hào với Chu Hàn, cô hi vọng song phương có thể bắt tay giảng hòa, nhưng có vẻ chuyện này không thực tế.
“Con gái, mẹ đã quyết định.” Nghe Hào Diệu Thiến nói xong, bà Hào trầm ngâm một lúc rồi đưa ra quyết định quan trọng nhất.
“Nếu Chu Hàn đã đích thân ra trận, vậy thì để gã chết tại Hoành Thành đi.” Bà Hào híp mắt, âm hiểm nói: “Như thế vẫn chưa đủ, mẹ muốn nội bộ bên gã lục đục, để gã không bao đồng nổi.”
Nói xong, bà Hào quay người muốn đi ra ngoài.
Lúc bà ta hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, còn sai sử đám tay chân tinh nhuệ của nhà họ Hào: “Chuẩn bị xe tới nhà họ Hoắc.”
“Mẹ, đừng làm vậy.” Hào Diệu Thiến thấy thế vội vàng khuyên nhủ.
Cô hiểu rõ một điều, Chu Hàn có sáu đại tướng đi theo bảo vệ, hơn nữa hiện giờ tuy anh không ở nhà họ Hoắc nhưng không có nghĩa nhà họ Hoắc không có thủ hạ của Chu Hàn, không chừng có người ở lại tại nhà họ Hoắc.
Suy nghĩ một lát, Hào Diệu Thiến quyết định nói cho mẹ mình biết chuyện sáu đại tướng.
Sau khi nghe Hào Diệu Thiến nói xong, đôi mắt bà Hào lúc sáng lúc sầm lại.
Bà hiểu đám tinh nhuệ của nhà họ Hào không thể so sánh được với sáu đại tướng bên cạnh Chu Hàn.
Bà Hào đã dành ra nhiều thời gian điều tra thực lực của Chu Hàn.
Nhất là sáu đại tướng khiến người vừa nghe tới đã sợ mất mật.
“Không sao, không đối cứng được thì mẹ chặn kinh tế nhà họ Hoắc, để nhà đó bồi thường tiền tới chết, tới mức đóng cửa.” Bà ta nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ giận cá chém thớt.
“Cũng được.” Hào Diệu Thiến gật đầu tán đồng.
Cô muốn nịnh bợ Chu Hàn nhưng không có nghĩa nịnh bợ nhà họ Hoắc.
Hôm nay Hoắc Tử Kim châm chọc khiêu khích cô, dù cô có nở nụ cười từ đầu đến cuối không có nghĩa cô không so đo.
Với sức mạnh kinh tế nhà họ Hào, nhà họ Hoắc bị công kích rất nhanh không chịu được.
So sánh nhà họ Hoắc với nhà họ Hào không khác gì đom đóm chọi với ánh trăng.
“Không ngờ nhà họ Hào nhanh tay như vậy, trời còn chưa tối đã chơi lớn như thế.”
Hiện giờ Hoắc Khai Hà đang vội vàng đi tới tập đoàn nhà họ Hoắc, vẻ mặt ai oán, ngay cả giọng nói cũng trở lên vô lực.
“Ông chủ, chỉ sợ lần này nhà họ Hoắc phải đối mặt với sóng to gió lớn chưa từng có rồi.” Hoắc Nghệ Tinh nói với Hoắc Khai Hà, trên mặt là sự mờ mịt không rõ tương lai.
Ông biết hiện giờ nhà họ Hoắc thực sự khó có thể chống nổi áp lực của nhà họ Hào.
Kiếp này khó tránh khỏi.
“Không sợ, cứ như Nguyên soái nói, chặt đứt “tay chân” nhà họ Hào là được.” Hoắc Khai Hà kiên định nói, chẳng qua lần này ông không còn nhiệt huyết như ban đầu nữa.
Lúc Chu Hàn còn ở đây, ông đương nhiên không sợ, thậm chí còn liều một phen.
Nhưng bây giờ Chu Hàn lại đi tìm bảo vật tại Hoành Thành, Hoắc Khai Hà không thể chắc chắn được.
Nếu như trước kia, Hoắc Khai Hà ông còn có thể tự chủ trương quyết định, nhưng ngày hôm nay ông mới nhận ra, từ bao giờ Chu Hàn đã trở thành người chủ chốt quyết định.
Cho nên ông không chắc chắn khi đưa ra quyết định.
“Ông chủ, nghĩ kĩ lại thử xem.” Hoắc Nghệ Tinh thấy Hoắc Khai Hà xúc động như thế, vội vàng nhắc nhở.
Mặc dù thế lực nhà họ Hoắc hùng hậu, nhưng lần đánh cược này lại là gia tài bạc triệu nhà họ Hoắc.
Thêm nữa, nhà họ Hào không phải thế lực bình thường, mặc dù lần đánh cuộc này không đến nỗi lấy trứng chọi đá, nhưng cũng không có ba phần thắng.
“Lòng tôi đã quyết. Lão Hoắc, ông đừng cản tôi.” Hoắc Khai Hà nói với Hoắc Nghệ Tinh rồi quay ra phân phó thủ hạ của mình: “Thông báo tài chính toàn bộ Hoắc Thị chuyển giao hết sang tập đoàn Hoắc Thị, sang nhược hết tài sản trên danh nghĩa nhà họ Hoắc sang tiền, tốc độ nhanh lên.”
Sau câu nói này của Hoắc Khai Hà, cuộc chiến tranh kinh tế giữa hai gia tộc chính thức bắt đầu.
Chẳng qua lần này nhà họ Hoắc phải ăn quả đắng.
Cùng lúc đó tại trang viên nhà họ Hào.
“Cậu chủ trở về.” Đột nhiên một tinh nhuệ của Hào Thị phấn chấn đi tới trước mặt bà Hào, mặt mũi kích động bẩm báo một tiếng.
“Thật sao?” Bà Hào đổi sắc, mừng rỡ hỏi lại.
Khoảnh khắc này bà Hào càng khẳng định việc Chu Hàn bắt con trai mình.
Nếu không phải thì tại sao khi bà ra tay với nhà họ Hoắc, con trai bà lại trở về?
Đúng lúc bà Hào nghĩ như thế, một bóng dáng chen qua đám người bảo vệ.
“Con trai.” Bà Hào kích động hô lên, vội vàng bước lên ôm chầm lấy con trai bà.
“Con trai, con không sao chứ?” Bà Hào vừa mừng vừa lo hỏi han: “Tên Chu Hàn khốn kiếp kia có làm gì con không?”
Hào Đoạt nghe thế thì sững người, nghiêm mặt.
Gã vốn nghĩ nhà họ Hào bỏ tiền chuộc mình, nhưng hiện giờ người nhà gã cũng không biết gã bị ai bắt đi.
Nghĩ tới đây, Hào Đoạt cảm thấy nghi ngờ không thôi, nhà mình không đưa tiền chuộc, vậy ai đã cứu gã?
Chẳng qua chuyện này không quan trọng, quan trọng là gã đã bình an.
Mà mọi người trong nhà đều nghĩ rằng Chu Hàn đã bắt gã, Hào Đoạt đương nhiên vui vẻ hắt nước bẩn lên người Chu Hàn.
Thấy con trai mình sững người, bà Hào vội vàng hỏi: “Chu Hàn đã làm gì con? Con nói đi, đừng dọa mẹ như thế.”
Hào Đoạt bị bà Hào lay mấy cái mới kịp hồi thần.
Giờ gã mới tránh khỏi tay bà hào, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, lên tiếng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Chu Hàn không làm gì con cả.”
Nói xong Hào Đoạt cố ý đổi chủ đề, hỏi han tình huống gần đây.
Mà Hào Đoạt càng giấu càng lộ, cố ý nói mình không có chuyện gì thì lại càng thể hiện ra vấn đề.
Bà Hào không ngốc, đương nhiên biết con trai mình phải ăn quả đắng.
Thấy con trai mình không nói gì, bà cũng không truy cứu, chẳng qua nỗi hận thù với Chu Hàn càng ngày càng lớn.
“Hôm nay mẹ vừa mới tới Cảng Thành, tiện gây áp lực với nhà họ Hoắc, nhà đó sắp xong đời rồi.” Bà Hoắc nở nụ cười gian trá.
Hào Đoạt nghe thế thì gật đầu, gã đã có kế hoạch trong đầu.
Hào Đoạt rất hiểu tính tình của Tô Hàm.
Là bạn học cũ, gã hiểu cách làm người của Tô Hàm như thế nào.
Hiện giờ Tô Hàm đang ở Hoắc Thị, thậm chí có quan hệ không tệ với Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh.
Như thế Tô Hàm chắc chắn không ngồi yên nhìn nhà họ Hoắc đối mặt với cơn sóng thần trước mắt, đối diện với nguy cơ phá sản.
Dựa vào việc này, gã chắc chắn Tô Hàm sẽ dốc toàn lực cùng nhà họ Hoắc cùng tiến cùng lui.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Hàm là người quá mức đơn thuần, xưa này không nghĩ đối xử tệ bạc với bất kì ai, đối xử với ai cũng đều móc tim móc phổi trao cho người đó.
“Mẹ, chuẩn bị cho con mười công ty ma, con muốn trước đêm nay.” Hào Đoạt hứng thú bừng bừng nói với bà Hào.
“Công ty ma?” Bà Hào nghe thế thì sững người, hỏi lại: “Con muốn làm gì đó?”
“Không có chuyện gì quan trọng đâu.” Hào Đoạt liếc mắt thúc giục: “Mẹ đừng hỏi nữa, chuẩn bị giúp con đi.”
Hào Diệu Thiến đứng bên nhìn Hào Đoạt, không nói câu này cô không hiểu Hào Đoạt đang nghĩ gì.
Hào Diệu Thiến và Hào Đoạt không hợp nhau từ trước tới giờ, hai người tranh cãi từ bé tới lớn, thậm chí lúc bé vì đồ ăn mà đánh nhau.
Mặc dù nhà họ Hào không thiếu tiền, đồ ăn ngon trong nhà chất thành núi.
Nhưng Hào Đoạt và Hào Diệu Thiến thích đồ trong tay đối phương, luôn tranh chấp với nhau.
“Diệu Diệu, em gọi cho nhóm lão Hắc, để bọn họ tới Cảng Thành trước trời tối.”