ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Anh không quay đầu lại mà điềm nhiên như không đi vào trong nhà vệ sinh nữ.

Tình huống bây giờ đã chứng minh suy nghĩ trong lòng anh, Tô Hàm thực sự có thể gặp nguy hiểm.

“Thưa ngài, đó là nhà vệ sinh nữ.”

Vừa mới đến cửa nhà vệ sinh nữ, hai bảo vệ nữ bước ra chắn trước WC, ngăn cản Chu Hàn lại.

“Ái chà, đây là cố gắng xông vào nhà vệ sinh nữ giở trò lưu manh à?”

Không biết đến từ lúc nào mà Trần Hân Nhi cũng bước tới, hình như là muốn vào WC.

Nhưng cô ta bị Chu Hàn thẳng thừng xem như không khí.

“Chó ngoan không sủa bậy.”

Thấy rõ sát khí toát ra từ trên người hai nữ bảo vệ, Chu Hàn nói một câu rồi di chuyển bước chân.

Nhìn thấy sắp có ẩu đả, Trần Hân Nhi nhanh chân bước vào trong WC.

Tránh họa đổ lên người vô tội, hai tay Chu Hàn chìa tay ra như chớp.

Hai tên sát thủ ngụy trang thành nữ bảo vệ thấy mình bị phát hiện, lập tức tháo bỏ ngụy trang.

Cùng lúc ném ám khí bên người, phóng về phía chỗ yếu của Chu Hàn.

Ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn hiện lên một tia hàn ý, không chút để ý đến bọn họ. Đồng thời anh nhanh nhẹn tránh ám khí của đối phương, hai tay đưa tới trước mặt hai người đan chéo rồi xoay một cái.

Tiếng xương gãy vang lên “răng rắc”, hai nữ sát thủ chết ngay tại chỗ.

Nhưng Chu Hàn không vì vậy mà ngừng tay lại.

Anh thẳng tay nâng hai nữ sát thủ lên rồi ném ra phía sau.

Năm ba tên sát thủ phía sau chuẩn bị đánh lén nhất thời bị đập trúng ngã nhào trên đất.

Chu Hàn không hề ngừng lại, xoay người xông lên phía trước, khí thế trên người như lưỡi dao sắc bén vừa tuốt khỏi vỏ.

Với ba đấm hai đá, Chu Hàn đã giải quyết xong đám sát thủ mà không hề tốn chút khó khăn nào.

Lúc anh định quay vào trong nhà vệ sinh nữ cứu Tô Hàm ra.

Lại liếc mắt phát hiện phía trước có một cô gái mặc đồ đen bất thường cõng Tô Hàm trên vai lao ra ngoài.

Sau khi hai người nhìn nhau, cô gái mặc đồ đen lập tức quẹo phải chạy trốn.

Chu Hàn chau mày, nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ của cô gái rõ ràng không cùng một cấp bậc với Chu Hàn.

Còn không đợi cô ta chạy được vài bước, người phía sau đã sắp đuổi kịp.

Anh nhảy lên đá một cước vào lưng đối phương, đồng thời ôm Tô Hàm đang bị cô ta vác trên vai vào trong ngực dễ như trở bàn tay.

Đột nhiên, một ánh dao lóe lên, dao nhỏ đâm thẳng vào cổ họng Chu Hàn.

Nhưng người thường làm sao có thể hiểu được tốc độ của anh?

Lúc con dao cách yết hầu anh không đến nửa centimet thì anh đã dễ dàng tránh khỏi.

Nhìn thấy đánh lén thất bại, khuôn mặt người phụ nữ bị ôm trong lòng thay đổi rõ rệt.

Mà giờ phút này, Chu Hàn cũng nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trong tay mình.

Cô ta không phải Tô Hàm mà là Trần Hân Nhi!

Đánh tráo?

Trong lòng Chu Hàn nổi lên một dự cảm xấu, đồng thời gạt con dao trong tay Trần Hân Nhi xuống một cách dễ dàng.

Lúc cô buông lỏng tay, Trần Hân Nhi vốn đang được ôm trong nháy mắt lại trở thành bị bóp cổ nâng lên giữa không trung.

Ánh mắt Chu Hàn lộ ra sát khí, trầm giọng hỏi: “Tô Hàm đâu?”

Trần Hân Nhi không thể nào ngờ được thực lực của Chu Hàn lại kinh khủng như thế, quả thực là một tên biến thái!

“Sao tôi biết được?”

Trần Hân Nhi ấp úng mở miệng dường như còn định nói dối.

Chu Hàn không nói gì, tay kia đột nhiên thăm dò, dứt khoát bẻ gãy xương quai xanh của cô ta!

“A!”

Trần Hân Nhi đau đớn hét rầm lên, gương mặt nhăn lại, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.

Mà cô gái mặc đồ đen thấy thế cũng không tiếp tục dây dưa mà quyết định quay đầu chạy trốn.

Chu Hàn không đuổi theo, lên kế hoạch moi tin từ miệng Trần Hân Nhi.

Chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta, có thể làm cô ta ngoan ngoãn nói ra chỗ của Tô Hàm.

“Nói hay không?”

Chu Hàn tát xuống một cái, thiếu chút nữa đánh bất tỉnh Trần Hân Nhi.

Trong quan điểm của anh, từ trước tới bây giờ vốn không có suy nghĩ không được đánh phụ nữ.

Chỉ có mấy tên đạo đức giả mới có thể nói cái thứ nhảm nhí như chuyện không đánh phụ nữ.

Quá khứ mà Chu Hàn trải qua là chuyện người thường khó có thể tưởng tượng được. Có vài người phụ nữ, trình độ độc ác của họ không chỉ đơn giản là xinh đẹp độc ác đâu.

“Không nói!”

Trần Hân Nhi gần như nghiến chặt răng thốt lên hai chữ đó, sắc mặt tái nhợt đối diện với Chu Hàn.

Thấy thái độ cương quyết như vậy của cô ta, Chu Hàn lười tiếp tục lãng phí thời gian trên người cô ta.

Anh đánh một cú vào sau gáy khiến cô ta ngất xỉu, tiện tay ném ở góc tường.

Không quan tâm ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, Chu Hàn thản nhiên nâng tay ra hiệu một cái.

Rất nhanh, một bóng người từ chỗ tối xuất hiện, cung kính hướng về phía Chu Hàn cúi đầu, hô lên một tiếng: “Nguyên soái.”

Không cần quay đầu lại, Chu Hàn vẫn có thể thông qua hơi thở biết được người xuất hiện phía sau là một trong tứ đại chiến tướng – Bạch Hổ.

“Điều tra tung tích của Tô Hàm.”

Khí thế của Chu Hàn thay đổi hoàn toàn, cả người giống một pho tượng sát thần.

Mỗi chữ thốt ra từ miệng anh tựa hồ đều mang theo lực áp bức vô cùng lớn.

“Tuân lệnh!”

Người phía sau cung kính trả lời một tiếng, sau đó lập tức thực hiện.

Chưa đến hai phút, Bạch Hổ đã cung kính hướng về phía Chu Hàn nói: “Nguyên soái, đã tra được, ở tầng cao nhất.”

Lời vừa nói ra, Chu Hàn nhanh chóng chạy thẳng đến lối thoát hiểm.

Giờ phút này nếu đi thang máy, Chu Hàn lo sẽ đến không kịp.

Vì thế anh dứt khoát quyết định dùng tốc độ của mình để xông đi cứu người.

Vào lối thoát hiểm, Chu Hàn như giẫm trên đất bằng.

Tay bám, chân giẫm, tay vịn cầu thang hoàn toàn trở thành bậc thang của anh.

Chỉ trong chốc lát, anh đã leo đến đỉnh của mấy chục thang lầu.

Thoáng nhìn cửa sắt trước mặt, Chu Hàn đơn giản nhấc chân đạp mạnh, một mạch xông thẳng ra ngoài.

Tiến đến tầng cao nhất, trong nháy mắt, tim anh hung hăng rung lên một cái.

“Anh thả ra…”

Chỉ thấy một gã đàn ông cường tráng dẫn theo Tô Hàm.

Người phía sau như con gà con, không có sức phản kháng, mặc cho người đàn ông vặn vẹo.

Mà người đàn ông vặn tay Tô Hàm, định ném ra bên ngoài hàng rào bảo vệ.

Phía dưới, cao hơn mấy trăm mét.

Tô Hàm nếu bị ném xuống, chỉ sợ tan xương nát thịt!

“Cậu là Chu Hàn sao?”

Tên đàn ông cường tráng cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hàn.

“Thả cô ấy ra.”

Chu Hàn cũng không quan tâm, ngược lại chỉ dùng giọng điệu ra lệnh nói.

Người đàn ông nghe vậy cười phá lên, hất cằm về phía Chu Hàn.

Vẻ mặt trào phúng nói: “Cậu xác định phải thả cô ấy ra?”

Lúc nói, người đàn ông còn cố ý quơ quơ cánh tay Tô Hàm.

Người phía sau sợ tới mức thét lên chói tai, bộ dáng thật sự bị dọa sợ.

Trong lòng Chu Hàn vô cùng giận dữ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như nước.

Nhưng đôi mắt trở nên đỏ ngầu như dã thú!

“Tôi nói thả cô ấy ra, không phải là thả cô ấy xuống!”

Chu Hàn nhấn mạnh lần nữa.

Nhưng lúc anh vừa nói xong, ba bóng người dường như cùng lúc từ chỗ tối xuất hiện, lao thẳng tới người đàn ông cường tráng.

“Mẹ mày! Giở trò sau lưng?”

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, miệng tức giận mắng một tiếng sau đó liều mạng sống chết.

Lúc buông lỏng tay, cả người Tô Hàm rơi xuống dưới lầu.

“Tô Hàm!”

Chu Hàn hô to một tiếng, không quan tâm lao tới.

Trên mặt người đàn ông cường tráng nở một nụ cười dữ tợn, nhưng không đợi ông ta đánh trả, ba bóng người đã đánh trúng điểm yếu của ông ta.

Chu Hàn như tên rời cung bay thẳng xuống dưới lầu.

Anh mượn toàn nhà bên cạnh dùng hết sức đạp một cái, cả người như đạn pháo bay vụt về hướng Tô Hàm.

Tô Hàm sợ tới mức hai mắt thất thần, như cam chịu số phận, đang đợi cái chết kéo đến. Nhưng khi thấy Chu Hàn như thiên thần hạ phàm bay đến bên cạnh mình, trong nháy mắt trái tim cô như bị tan chảy.

“Anh bị ngốc à!” Tô Hàm nức nở nói.

Trong mắt cô, Chu Hàn không khác gì đang chịu chết.

Cho dù anh lao xuống đây thì làm thế nào cứu được cô?

Kết quả, thật không tưởng tượng nổi.

“Nếu chết thì cùng chết.”

Chu Hàn kiên định nói ra một câu, cả người lao tới phía sau Tô Hàm, ôm cô vào trong lòng.

“Vù! Vù…”

Đột nhiên, ba âm thanh xé gió vang lên.

Tiếp theo, Chu Hàn một tay ôm vòng eo mềm mại không xương của Tô Hàm.

Một tay thì nắm ba sợi dây thừng đang rơi xuống phía anh.

Liên tục chuyển động cổ tay, ba sợi dây thừng gắt gao quấn trên cánh tay của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc