*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu tôi tin tưởng cậu, giao mạng của mình cho cậu, vậy cậu có tin tưởng tôi, xem tôi là bạn, là chiến sĩ mạnh nhất, trung thành nhất của cậu không?”“Đương nhiên.”
Cái hòm hơi đong đưa, có điều cũng chẳng ảnh hưởng gì, ngoại trừ mới đầu làm hai vị hành khách ngồi trong hòm phải choáng váng hồi lâu, thì hai người cũng không khó chịu gì, đặc biệt là tiền đình và vành bán khuyên
(bộ phận tai trong) vẫn trong trạng thái tốt, nhanh chóng thích ứng với cảm giác choáng váng và tìm được cân bằng.
Trong lúc đó, Nguyên Chiến cảm thấy hình như mình hôn mê chốc lát, bởi vì chờ lúc hắn tỉnh táo trở lại, hắn phát hiện ra tư thế của mình từ ngồi thẳng chuyển thành nửa nằm.
Vì lần đi ra ngoài này, Mãnh làm một cái hòm gỗ dựa theo đề nghị của Nghiêm Mặc, hòm gỗ có hai đầu mở, rồi dùng một cây gậy gỗ xuyên qua để Cửu Phong quắp lấy mà bay, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngồi ở hai đầu, lưng tựa vách hòm gõ.
Một đám đám ong đi theo Nghiêm Mặc nấp bên mé sườn, đàn ong vệ này là nhập cư trái phép, Cửu Phong căn bản không cho chúng nó quá giang.
Có điều Nghiêm Mặc cảm thấy Cửu Phong biết ong vệ trốn trong này, nhưng Cửu Phong chỉ khặc khặc kêu vài tiếng, chứ không làm ầm ĩ đòi đuổi đàn ong đi, hình như nó sợ hắn lại mắng nó?
Đường đi khá dài, nhưng Cửu Phong chỉ bay trong một chốc.
Từ sáng Nghiêm Mặc cứ im lặng, lần này còn im lặng hơn cả mấy ngày trước.
Mới đầu Nguyên Chiến không để ý, nhưng hai người ngồi đối diện suốt cả chặng đường trong một cái hòm bé thế này thì hắn đã nhanh chóng phát hiện ra điểm dị thường.
Hắn chợt nhếch miệng cười: “Cậu trở lại rồi.”
Nghiêm Mặc nâng mắt, đôi mắt rất sâu, cơ hồ không nhìn ra cảm xúc gì trong đó.
Nguyên Chiến gập một chân: “Xem ra tác dụng của thứ mà Cửu Phong cho cậu ăn đã hết. Trước kia, trong bộ lạc cũng có người ăn bậy thứ quả nào đó, liền trở nên giống cậu, điên điên khùng khùng, nói cái gì chẳng ai hiểu, còn thường hay bất chợt la lo hoặc đả thương người. Bình thường lão tư tế Thu Thực đều sai người dìm người nọ xuống nước, một lần không được thì hai lần, có người sẽ khỏi mà cũng có người chết luôn.”
“Cho nên anh chôn sống tôi cũng vì để trị liệu cho tôi?”
“Một nửa.” Nguyên Chiến nhìn vào mắt hắn, thành thật nói: “Một nửa còn lại là tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì.”
Trong mắt Nghiêm Mặc có nét châm chọc thoáng qua, hắn không nói gì hết, chỉ cúi đầu nhìn tay mình, tay hắn đang linh hoạt chuyển dao giải phẫu từ ngón này sang ngón kia, lưỡi dao không ngừng xoay xoay trên tay.
“Cậu bảo tôi không chạm vào cậu trước khi cậu đến mười sáu tuổi, nhưng cậu lại tự bò lên người tôi, những hai lần! Nên tôi cho rằng cậu lừa tôi, vụ còn nhỏ tuổi mà làm chuyện đó là có hại ấy, cũng giống như cậu từng nói không muốn trong bộ lạc có nô lệ, nhưng cậu lại hy vọng có nô lệ vậy.”
Nghiêm Mặc cười nhạt: “Anh đang giải thích với tôi về những hành vi của anh trong khoảng thời gian qua à?”
“Không.” Nguyên Chiến lắc đầu: “Phản ứng của thân thể cậu nói cho tôi biết, cậu không lừa tôi, nhưng tôi nhịn không được.”
Nguyên Chiến không nói vì sao mình nhịn không được, cũng không giải thích nhiều về hành vi của mình, hắn chỉ nói: “Nếu cậu muốn giết tôi, thì tôi sẽ chờ, nhưng đừng có ra tay sau lưng tôi. Cậu không giống những người khác, thủ đoạn của cậu khiến tôi sợ.”
“Anh sẽ sợ tôi hả?” Ngón tay Nghiêm Mặc dừng lại, những lời này của Nguyên Chiến làm hắn rất kinh ngạc.
Nguyên Chiến gật đầu: “Cậu là tư tế được Tổ Thần truyền thừa, cậu hiểu biết nhiều như vậy, có đôi khi chính cậu tựa như một vị thần, tôi đương nhiên sẽ sợ cậu.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng anh chỉ xem tôi như nô lệ.”
“Tôi cũng hy vọng cậu chỉ là nô lệ của tôi thôi, nhưng cậu không phải.”
Lúc này mới là lần đầu tiên Nghiêm Mặc nhìn thẳng vào Nguyên Chiến sau khi ngồi vào hòm: “Anh có muốn giết tôi không? Nói thật cho tôi biết.”
Nguyên Chiến nhìn hắn thật sâu, chậm rãi gật đầu.
“Có điều đó là trước mùa đông.”
“Ồ? Vậy là sau này không muốn giết tôi nữa? Tại sao?”
“Bởi vì những quy tắc mà cậu đưa ra, cả việc cậu bảo tôi không được lạm sát.” Nguyên Chiến chưa từng nói những điều này với cậu tư tế của mình: “Những suy nghĩ đó của cậu thật ngốc, nhưng nó cũng là điều khiến tôi không sợ cậu. Cậu khác lão tư tế Thu Thực, khác lão tộc vu A Ô, khác Đóa Phỉ, khác bất cứ vị tư tế nào mà tôi từng gặp.”
“Nói thực ra thì, cậu rất… lợi hại, hiểu biết nhiều, và là một vị tư tế nguy hiểm, huống chi cậu còn không phải tộc nhân của tôi. Chúng ta vất vả lắm mới sống sót được trên mảnh đất này, thậm chí cậu còn giúp tôi thăng cấp, giúp tôi trở thành chiến sĩ lợi hại hơn, nhưng tôi vẫn muốn giết cậu, bởi vì cậu rất nguy hiểm.”
“Ngay cả khi tôi hiểu biết nhiều, có thể khiến anh trở thành chiến sĩ mạnh hơn nữa, có được nhiều vùng đất và dân cư hơn nữa?”
“Ừ, tôi không cần tư tế của tôi hiểu biết nhiều như vậy, cỡ lão tộc vu là đủ dùng rồi.”
Nghiêm Mặc cẩn thận quan sát nét mặt của người thanh niên đối diện, phát hiện đối phương đang rất thành thật. Cũng đúng, một kẻ quá mức vượt quy tắc hoặc vượt quá sức mạnh thông thường, nếu không thể nắm giữ, thì chỉ có thể hủy diệt.
Trên khuôn mặt không chút thiện lương nào của Nguyên Chiến hiện lên một nét hoang mang chân thật: “Những quy tắc mà cậu nói, còn có tương lai của bộ lạc mà cậu tưởng tượng ra, rất nhiều thứ tôi không thể hiểu, cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng tôi nghĩ nó rất tốt, giống như việc cậu nói mỗi người mỗi ngày đều có thể no bụng, mùa đông không cần sợ rét lạnh, ai cũng sống lâu, tôi cảm thấy điều đó không có khả năng, nhưng tôi vẫn nghĩ nó rất tốt. Mà cậu và Cửu Phong đi ra ngoài một chuyến về thì đột nhiên thay đổi, cậu phủ định hết thảy những gì mình đã làm cho bộ lạc, cậu cười nhạo bọn tôi, giống như một vị thần cao cao tại thượng.”
Nét mặt Nguyên Chiến lộ ra vẻ chán ghét.
“Nhiều lúc tôi muốn đánh chết cậu, nhưng cậu lại trông thật yếu ớt, thật phẫn nộ, thật… bi thương, mới đầu tôi không hạ thủ được. Nhưng sau đó cậu lại làm tôi càng ngày càng bực, cậu còn không chịu giúp tôi cứu người, cho dù lão tư tế và bọn Liệp không tốt với cậu, nhưng Thảo Đinh, Đại Điêu, Đại Sơn đều tốt với cậu, mà cậu làm như hoàn toàn quên mất họ, khi đó cậu còn làm tôi giận hơn cả lão tư tế Thu Thực, tôi không biết đó thật sự là cậu, hay chỉ do cậu ăn bậy nên mới vậy, tôi không thích cậu như thế, tôi hy vọng cậu sẽ trở lại như cũ.”
Nguyên Chiến còn một câu chưa nói ra miệng, đó là, qua lần biến đổi này của Nghiêm Mặc, hắn phát hiện dù Mặc có biến thành cái dạng gì, hắn cũng sẽ không thật sự muốn giết Mặc, hắn không rõ loại cảm xúc này từ đâu mà đến, cho nên hắn không nói ra.
Nguyên Chiến siết nắm tay: “Nhưng cậu lại thay đổi. Có lẽ cậu thật sự ăn tầm bậy rồi. Cũng may, bây giờ cậu đã về, tôi mặc kệ cậu là người tốt hay người xấu, chỉ cần việc cậu làm ra tốt với người một nhà là được.”
Nghiêm Mặc im lặng thật lâu. Hắn không muốn phản bác, cũng không muốn nêu ý kiến, mỗi người đều có lập trường riêng của mình, rất khó nói rằng ai đúng ai sai, hắn hiểu tâm tính của Nguyên Chiến, nhưng không có nghĩa hắn có thể chấp nhận hết. Hắn có lỗi, và Nguyên Chiến cũng có lỗi.
Qua lần trừng phạt này, trong đầu hắn đột nhiên nảy lên một suy nghĩ rất kỳ quái: Vì sao lại là hắn?
Nếu sách hướng dẫn chỉ muốn cho người nào đó tới đây thay đổi thế giới này, vậy tìm đại một người trong thiên hạ cũng đều hợp hơn hắn. Thế thì vì sao lại là hắn? Nếu chỉ muốn cải tạo hắn, vậy quăng hắn vào một mỏ quặng nào đó để lao động còn hơn cải tạo hắn như bây giờ.
Trong lòng Nghiêm Mặc đầy hoài nghi. Nếu hắn không muốn có lại Đô Đô, không muốn nhanh chóng giảm điểm cặn bã, với năng lực của hắn, chỉ cần cẩn thận một chút, hắn hoàn toàn có thể tránh khỏi sự trừng phạt và sống thật tốt trong thế giới này.
Vì sao lại là hắn? Hắn có thể làm được gì? Sách hướng dẫn cải tạo đó…
Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã bắt được cái gì đó, nhưng lại để vuột mất.
“Tôi biết những chuyện tôi làm với cậu sẽ có hậu quả gì, chờ khi cứu được bọn Liệp, cậu muốn làm gì tôi cũng được. Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn mổ xẻ tôi ra để nhìn cho kỹ sao? Được, chỉ cần cậu làm xong việc thì gắn tôi lại, tôi sẽ để cậu muốn làm gì thì làm đó.” Nguyên Chiến nghiêm túc nói.
Nghiêm Mặc bật cười: “Anh cho rằng anh nói như vậy, là tôi tha thứ cho anh?”
“Tha thứ?” Nguyên Chiến hiểu ra: “Tôi không cần cậu tha thứ. Giống như tôi đánh Mãnh, Mãnh không phục thì sẽ đánh trả.”
“Nếu tôi giết anh thì sao? Anh biết tôi có thể làm điều đó, anh nên cảm ơn trong khoảng thời gian này tâm lý tôi không được bình thường cho lắm, nếu không thì anh đã chết không biết bao nhiêu lần.”
“Đây là sự thật.” Lúc này mà Nguyên Chiến còn có thể cười được: “Nhưng nếu cậu thật sự muốn giết tôi, thì bây giờ tôi không thể ngồi đây nói chuyện với cậu rồi. Từ sáng cậu đã tỉnh lại, đúng không?”
“12.6 ngày, hôm tôi nhận trừng phạt là buổi chiều.”
“Trừng phạt?”
“Đúng, trừng phạt.” Nghiêm Mặc dùng dao giải phẫu chỉ chỉ phía trên: “Tôi không nên bảo Cửu Phong tấn công kẻ địch của chúng ta, cho nên Tổ Thần trừng phạt tôi.”
Nguyên Chiến kinh ngạc: “Cậu làm vì mọi người, vì mọi người! Vì sao Tổ Thần…”
“Chúng ta có thể làm thủ lĩnh và tư tế, Đóa Phỉ và người của cô ta cũng có thể, bọn họ chỉ nói muốn tòa thành, chứ không nói muốn giết người. Tổ Thần không phải thần của riêng tôi và anh, ngài là thần của mọi sinh linh, tôi và anh cũng không kẻ gì đặc biệt.”
Nguyên Chiến trầm mặc. Tư tế của hắn lại lần nữa bị Tổ Thần trừng phạt vì hắn. Điều này làm hắn nhịn không được nghĩ, Mặc biến thành như vậy, có phải là vì Tổ Thần quá nghiêm khắc với Mặc hay không?
Nghiêm Mặc trêu chọc nói: “Ai làm sai cũng phải bị trừng phạt, dù là tôi, hay là anh. Nguyên Chiến, anh sẽ hối hận vì những gì anh làm với tôi.”
“Nếu cậu muốn trả thù, thì cứ trực tiếp làm trước mặt tôi. Đừng làm sau lưng.” Nguyên Chiến ngẩng đầu.
Nghiêm Mặc cười nhạo: “Yên tâm, tôi chưa có ti tiện tới vậy.”
Tư tế đại nhân của hắn hình như lại… mạnh hơn rồi. Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc chăm chú, hắn biết tư tế đại nhân của hắn sớm hay muộn rồi sẽ có ngày rời khỏi hắn, có lẽ người nọ sẽ đi tìm tộc nhân của mình, mà trước khi ngày đó đến, hắn phải càng mạnh hơn nữa, như vậy hắn mới có thể tấn công bộ lạc của Mặc, cướp Mặc về!
Nhưng nếu hắn tấn công tộc nhân của Mặc, liệu Mặc có hận hắn hơn không?
“Nếu tôi tin tưởng cậu, giao mạng của mình cho cậu, vậy cậu có tin tưởng tôi, xem tôi là bạn, là chiến sĩ mạnh nhất, trung thành nhất của cậu không?”
Nghiêm Mặc trả lời: “Đương nhiên.”
Nguyên Chiến không thấy vui, trực giác của hắn nói cho hắn biết, tư tế của hắn đang nói dối, người này căn bản không tin bất luận kẻ nào. Điều đó khiến hắn cảm thấy thật thất bại, có lẽ lúc ấy hắn nên nhịn kiềm nén ham muốn, không làm tình với Mặc, nếu thế, Mặc có tin tưởng hắn hơn một chút không nhỉ?
Có điều, chuyện đã phát sinh, Nguyên Chiến không hối hận, ai kêu hắn không quản được nửa người dưới của mình làm chi? Nếu có lần tiếp theo, chắc hắn… vẫn sẽ nhịn không được.
“Tôi nhớ lần trước Cửu Phong mang tôi và Mãnh bay rất lâu, có điều bây giờ nó đã lớn thế này, bay đến bộ lạc Nguyên Tế chắc không lâu như hồi trước.” Nguyên Chiến nghiêng thân, muốn đứng dậy.
Hòm gỗ vì động tác của hắn mà lay động mạnh, nhưng hắn vẫn vịn vách hòm đứng lên.
Cửu Phong mang một cái hòm chứa hai người nhưng vẫn có vẻ rất nhẹ nhàng, đôi khi nó còn cố ý đong đưa móng vuốt, làm hòm gỗ lắc lư, có điều người ngồi trong đó vẫn không có phản ứng, làm nó cảm thấy chơi không vui.
Nó rất muốn ném cái hòm đi, nhưng Mặc còn ở bên trong, nó từng thấy mấy con mồi bị nó ném xuống đều nát bét, nó không muốn Mặc của nó biến thành như vậy đâu.
“Kiệt ——!” Nó nhìn thấy chỗ đàn quái hai chân lần trước đánh nhau.
Nghiêm Mặc cũng vịn vách hòm đứng lên, nào biết hòm gỗ liền nghiêng một cái, Nguyên Chiến thiếu chút lăn từ phía đối diện sang đây.
Hai người vội vàng bắt lấy vách hòm.
Trên không gió rất lớn, Cửu Phong đang đáp xuống.
Nghiêm Mặc muốn nói với Cửu Phong rằng đừng đáp xuống nơi có người, nhưng hắn đang ở hướng ngược gió nên không cách nào nói được.
Cửu Phong bay quanh trên trời, quái hai chân bên dưới thật nhiều, con nào cũng ngửa đầu nhìn nó, có con còn chỉ vào nó kêu to.
Cửu Phong tìm một nơi cao cao bay qua theo thói quen.
“Bịch.” Hòm vừa chạm xuống mặt đất, Cửu Phong liền buông móng vuốt.
Nguyên Chiến nhảy ra khỏi hòm, động tác nhanh nhẹn của hắn không khỏi làm người ta kinh ngạc, vì sao với thân thể cao lớn cường tráng đó mà hắn lại có thể uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy.
Nghiêm Mặc bước ra khỏi hòm, bây giờ động tác của hắn cũng linh hoạt hơn trước kia rất nhiều, hiệu quả của phép huấn luyện sơ cấp trên người hắn rất rõ ràng.
Nguyên Chiến không ngăn cản Nghiêm Mặc, bởi vì trước khi đáp xuống, hắn đã nhanh chóng nhìn xung quanh một lần, gần đây không có người, Cửu Phong đưa bọn họ ra phía sau sườn núi của bộ lạc Nguyên Tế.
Lúc Nghiêm Mặc bước ra cũng cảm thấy nơi này trông quen quen, bãi đá cách đó không xa chẳng phải là chỗ lần trước hắn phẫu thuật cho Đại Hà sao?
Có người đang chạy sang đây, không ít người thấy Cửu Phong bay ra sau núi, cũng thấy cả thứ kỳ quái mà nó quắp trên chân.
Tuy hình thể của Cửu Phong làm bọn họ kinh hãi, nhưng vẫn luôn có kẻ tò mò không sợ chết.
“Cửu Phong, mày đi chơi gần đây đi, nếu có việc gì tao sẽ thổi kèn, mày còn nhớ âm thanh này không?” Nghiêm Mặc giơ cái kèn đeo trên đai lưng lên cho Cửu Phong xem.
Cửu Phong ục ục hai tiếng, nó còn nhớ.
“Đi đi, nếu ai bắt nạt mày, mày về nói cho tao biết.” Nghiêm Mặc phất phất tay với nó.
“Kiệt!” Ai dám bắt nạt ta? Khặc khặc! Mặc, cậu muốn bắt quái hai chân về chơi không? Ta giúp cậu bắt.
Nghiêm Mặc cười nhẹ: “Bây giờ không cần, chờ chừng nào tao cần mày giúp, thì tao sẽ thổi kèn.”
“Kiệt!” Được, vậy thổi sớm sớm chút nha, ta tới chơi với cậu!
Cửu Phong bay lên không trung.
Thẳng đến khi Cửu Phong bay đi, Nghiêm Mặc mới ra lệnh trong đầu, thả nội tức đặc biệt mà chính hắn cũng không rõ hình thành như thế nào, bảo đàn ong vệ trong hòm gỗ bay ra.
Nguyên Chiến phất tay lên, hòm gỗ chìm vào trong đất, đồ của hắn hắn tuyệt đối sẽ không để lại cho địch nhân. Sau đó hắn gật gật đầu với Nghiêm Mặc, bảo Nghiêm Mặc đi theo mình.
Hai người một trước một sau băng qua khu rừng đá, đàn ong vệ theo sát phía sau Nghiêm Mặc.
Thời tiết dần nóng lên, hai người chạy được một chốc thì trên người đã bắt đầu đổ mồ hôi, Nguyên Chiến không chịu nóng nổi, trực tiếp cởi chiến giáp da ra cột bên hông, Nghiêm Mặc thì vẫn chịu đựng.
Đám người tò mò chạy ra sau núi, dạo tới dạo lui ở khoảnh đất trống Cửu Phong vừa mới đáp xuống.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến mai phục sau một tảng đá to, quan sát đám người kia.
“Đó là người tộc Trệ.” Nguyên Chiến nói nhỏ, trong giọng nói mang theo thù hằn rõ ràng.
“Làm sao anh biết?” Nghiêm Mặc không phân biệt nổi đám người nguyên thủy bận váy da, thân trên trần trụi có gì khác với người bộ lạc Nguyên Tế đâu.
“Hình xăm của chúng. Còn có vòng gai mà chiến sĩ bọn chúng đeo trên cổ. Chúng đã chiếm lĩnh bộ lạc, lạ thật, vì sao chúng lại muốn chiếm lĩnh bộ lạc?” Nguyên Chiến như có điều nghĩ mãi không ra.
Nghiêm Mặc không hiểu: “Chúng tấn công bộ lạc Nguyên Tế, sau đó chiếm lĩnh không phải là chuyện bình thường à?”
“Không, không hề bình thường.” Nguyên Chiến nhíu mày: “Lượng dân cư của tộc Trệ không khác gì bộ lạc Nguyên Tế, chúng đã chiếm lĩnh tộc Diêm Sơn, chắc chắn phải chia một phần nhân thủ ra bảo vệ mỏ muối, nay lại chia thêm một phần đến đóng chiếm nơi ở của bộ lạc Nguyên Tế ư? Vậy lực lượng phòng thủ ở nơi của chúng chắc chắn không còn bao nhiêu, tộc trưởng tộc Trệ không ngu xuẩn như vậy.”
“Lỡ đâu khí hậu nơi này tốt hơn bên chỗ chúng thì sao?”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Tôi đã tới chỗ của tộc Trệ, không khác gì chúng ta cho lắm, hơn nữa còn cách bộ lạc Nguyên Tế rất xa, dù chiếm lĩnh cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.”
“Cái này về sau rồi nói, chẳng phải anh bảo muốn cứu người à? Bây giờ chúng ta đi vào tìm xem có tộc nhân bộ lạc Nguyên Tế nào bị bắt giữ không, hay là rời khỏi đây đuổi theo mấy người đào tẩu kia rồi?”
Nguyên Chiến nhe ra hàm răng trắng, cười dữ tợn: “Nếu đã đến, đương nhiên không thể đến không một chuyến.”
Nguyên Chiến muốn nhích người, thì đột nhiên dừng lại nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Cậu hẳn là nên đi theo chiến sĩ để huấn luyện, vì phép huấn luyện sơ cấp chỉ có thể rèn luyện sức của cậu, chứ không thể dạy cậu nên tấn công và phòng thủ như thế nào.”
Nghiêm Mặc nói thẳng: “Anh muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ không kéo chân anh đâu.”
“Cậu ở chỗ này, chờ tôi trở lại.” Nguyên Chiến biết hắn có thể tự bảo vệ mình, liền không do dự nữa, hai ba bước đã chạy vào trong rừng đá, không thấy bóng dáng đâu.
“Tôi có thể khiến anh có được sức mạnh, cũng có thể khiến anh mất đi. Có điều, anh nói đúng một chút, thọc dao sau lưng không thú vị chút nào, cho nên, anh bạn à… cuộc sống sau này của anh, tôi tin chắc nó sẽ muôn màu muôn vẻ hơn bây giờ rất nhiều đó.”
Nghiêm Mặc mang theo nụ cười quỷ dị giơ tay khom người làm một cái lễ buồn cười với bóng dáng Nguyên Chiến đã chạy xa, sau khi ngồi dậy, vẻ mặt lại khôi phục như thường.
Tâm tình hắn bây giờ rất tốt, xoay người cười nói với một lớn một nhỏ ong vệ bay đến trước mặt mình: “Xin lỗi, cứ quên hai đứa bây đến giờ, tao nghĩ tao nên đặt cho hai đứa bây một cái tên, muốn có tên không?”
Một lớn một nhỏ ong vệ tỏ vẻ chúng nó thật vui, Nghiêm Mặc nhận được suy nghĩ của tụi nó truyền đến não bộ, trầm ngâm trong chốc lát nói: “Đứa lớn tên là Phi Thứ, đứa nhỏ làm ‘đại ca’, tên Hồng Sí.”
Phi Thứ cùng Hồng Sí bay quanh Nghiêm Mặc vài vòng, biểu đạt niềm vui sướng của chúng nó.
“Hy vọng tụi bây có thể sống lâu một chút.” Nghiêm Mặc thiệt tình nói, sau đó chỉ chỉ phía sau mình, bảo chúng nó lo việc phòng thủ là chính, hắn chậm rãi bước đến cạnh bãi đá nhìn xuống dưới.
Vừa rồi đám người tộc Trệ không tìm được Cửu Phong và cái hòm, nhưng không quay lại chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế, mà thuận đường chạy xuống từ triền núi.
Nghiêm Mặc có chút tò mò, muốn xem xem đám người tộc Trệ kia ở chỗ này làm cái gì.
Bên dưới là một đầm cỏ, đầm cỏ có nhiều vũng nước lớn lớn bé bé, có sâu, có cạn.
Một đám chiến sĩ tộc Trệ vây quanh một vũng nước không lớn lắm, đứng xem một gã trung niên đầu đội lông chim, cổ đeo xương ngón tay, đứng trong vũng nước… nhảy múa?
Nghiêm Mặc càng thêm tò mò, hắn hạ thấp người cố gắng không để người tộc Trệ bên dưới phát hiện.
“Cha, tên du tộc kia có lừa chúng ta không?” Thấy gã trung niên vẻ mặt mệt mỏi đi ra khỏi vũng nước, một chiến sĩ vội vàng chạy tới đỡ lấy gã, đồng thời thấp giọng dò hỏi bên tai gã.
Ánh mắt gã trung niên âm trầm: “Hắn không dám đâu, vợ con hắn đều nằm trong tay chúng ta.”
“Dù hắn không dám lừa chúng ta, nhưng thứ truyền thuyết mà hắn nói được truyền xuống từ tổ tiên mấy trăm năm trước của hắn lận, ai mà biết thật hay giả.”
“Không đến mấy trăm năm, du tộc bị người bộ lạc Nguyên Tế đuổi đi ra khỏi mảnh đất này cũng chỉ hơn trăm năm chút đỉnh thôi, mày lo mà học mấy con số đi.”
Tên chiến sĩ kia cười nhạo: “Không học số thì có làm sao, đó là chuyện của Đại Vu, con chỉ cần giết người, đi săn là được.”
Gã Đại Vu trung niên trừng con trai mình một cái: “Đừng có lỗ mãng, mày muốn làm tộc trưởng thì không thể chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn phải có đầu óc.”
“Không phải còn có cha hay sao?” Tên chiến sĩ có vẻ như không thích cha mình dạy đời, hắn quay đầu lại trừng tên chiến sĩ đừng sau, rống lên: “Ai cho tụi bây tới đây? Xuống nước tìm cho tao, có đào thì cũng phải đào cho ra!”
Vài tên chiến sĩ cùng đi sang nhìn nhau một cái, một người trong đó khó chịu đáp lại: “Đã tìm nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta cũng đã đào cái đầm cỏ này vài hôm, nhưng không tìm được gì sất, còn đào nữa à?”
“Đừng có suốt ngày chỉ muốn ngủ với đàn bà, trong cái đầm cỏ này có một thứ rất quan trọng với bộ tộc, chỉ cần tụi mày có thể đào ra được, về sau đám nam nữ bắt được trong bộ lạc Nguyên Tế cho tụi mày tùy tiện ngủ.” Đại Vu ngẩng đầu lên, mũi giật giật, vẻ mặt hiện ra nét nghi hoặc.
Thấy Đại Vu mở miệng, tên chiến sĩ vừa rồi oán giận không dám nói thêm gì nữa, vẫy tay với bạn mình, cùng quay lại vũng nước kia.
Chiến sĩ đứng ở đó chờ lệnh thấy bọn hắn quay lại, là biết vẫn phải đào, liền xuống nước dùng đủ loại chén nồi có thể sử dụng được để đào.
Sau đó lại có một đám người nữa tới, họ cũng không nhàn rỗi, dùng giáo hoặc rìu đá khuấy mấy cái vũng nước lớn lớn nhỏ nhỏ gần đó, muốn tìm ra thứ được chôn giấu trong đầm cỏ, thứ mà Đại Vu muốn.
Bọn họ đang tìm cái gì vậy nhỉ?
Nghiêm Mặc đang nhìn lén lên tinh thần.
Đầm cỏ sau núi?
Nghiêm Mặc gõ gõ trán, trong trí nhớ của hắn hình như có ai đó đã từng nói với hắn chuyện về cái đầm cỏ.
Nhớ ra rồi! Nguyên Chiến từng nói, lúc đó bọn họ mới vừa ra khỏi trong bộ lạc, nghỉ ngơi ở bờ con sông lớn.
Nguyên Chiến nói cái gì nhỉ?
Nô lệ không được lấy nước từ con sông lớn, cho nên người của bộ lạc Nguyên Tế vào những lúc bình thường đều ra đầm cỏ sau núi lấy nước, nhưng nước ở vùng đầm cỏ này đôi khi sẽ trở nên vẩn đục, phải dùng đất thần của tư tế mới có thể làm nước trong trở lại?
Lúc ấy hình như hắn còn suy nghĩ xem là tình huống nào khiến chất nước đột nhiên vẩn đục.
Xem ra trong đầm cỏ thoạt nhìn bình thường này có che giấu một bí mật nào đó, nói không chừng chất nước đột nhiên vẩn đục có liên quan đến thứ mà người tộc Trệ đang tìm.
Là thứ gì? Có lợi ích gì? Vì sao người tộc Trệ muốn có được nó?
Văn Sinh nói người tộc Trệ tấn công bộ lạc Nguyên Tế là vì bộ lạc Nguyên Tế tìm được nơi sản xuất muối mới, bởi vì người tộc Trệ không thể tinh luyện muối thô trong núi của tộc Diêm Sơn, nên những bộ lạc xung quanh bất mãn, lúc này bọn chúng liền biết tin bộ lạc Nguyên Tế tìm được mỏ muối mới, người tộc Trệ sợ các bộ tộc khác học theo bộ lạc Nguyên Tế tự đi tìm muối, hay thậm chí còn đến bộ lạc Nguyên Tế để đổi muối, cho nên lập tức lấy muối làm tiền thưởng, thuyết phục hai bộ tộc khác cùng tấn công bộ lạc Nguyên Tế, đó là tộc Hách Lạp và tộc Hồng Hồ.
Lúc ấy hắn bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, sức phán đoán của não bộ giảm mạnh, không đúng lúc phát hiện ra điều đáng ngờ trong chuyện mà Văn Sinh kể lại, hiện tại nghĩ lại thì thấy có ít nhất hai chỗ khả nghi.
Thứ nhất, lúc ấy là mùa đông, chuyến săn thú cuối cùng của các bộ tộc đã gần kết thúc, cũng là thời điểm chuẩn bị tránh rét, người tộc Trệ sao lại biết bộ lạc Nguyên Tế phái người ra ngoài tìm mỏ muối mới, thậm chí tin tức còn linh thông tới nổi biết bọn họ tìm được ngay sau đó? Bộ lạc Nguyên Tế sẽ không ngốc tới nỗi khoe việc này với người ngoài.
Thứ hai, nếu bọn chúng chỉ phẫn nộ vì bộ lạc Nguyên Tế cướp mất thị trường làm ăn, thì bọn tộc Trệ cũng phải bỏ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, rồi mới tìm kiếm thời cơ chèn ép bộ lạc Nguyên Tế. Chứ làm sao bọn họ có thể vừa mới tấn công tộc Diêm Sơn xong, dưới tình huống tộc mình cũng chịu thương tổn lớn, lại sau một mùa đông đã dám tụ tập nhân thủ tấn công một bộ lạc khác có thực lực ngang ngửa mình? Nếu không vì lợi ích lớn hơn nữa, liệu bọn họ có mạo hiểm như vậy không?
Từ hai điểm đáng ngờ này, có thể trong bộ lạc Nguyên Tế có phản đồ và mật báo của tộc Trệ, hoặc tộc Trệ vẫn luôn theo dõi hành tung của bộ lạc Nguyên Tế.
Còn về phần vì sao tộc Trệ lại theo dõi bộ lạc Nguyên Tế, chắc là có liên quan đến thứ trong đầm cỏ.
Nghiêm Mặc kéo kéo cổ áo, hắn thấy nóng quá, tuy hắn không mặc chiến giáp oi bức, mà mặc áo da thú được dùng chỉ gai khâu lại, nhưng áo da thú kín gió và hầm, làm mồ hôi chảy ra dính dấp cả người, rất khó chịu, hắn nhịn không được lại kéo cổ áo nới lỏng hơn một chút.
“Ai đang ở đó?” Gã Đại Vu kia giật giật mũi, đột nhiên nhìn về phía Nghiêm Mặc nấp lớn tiếng quát.
Nghiêm Mặc cả kinh, làm sao gã biết hắn trốn ở đây? Bọn họ cách nhau xa như vậy.
Nhưng tên kia Đại Vu kia lại có vẻ như không chắc chắn, chỉ tay về phía rừng đá mà Nghiêm Mặc đang nấp, hô to với chiến sĩ phía sau: “Có kẻ địch! Bắt lấy nó!”
Hậu trườngNguyên Chiến: Kim đâu? Dao đâu? Độc dược đâu? Ong vệ và Cửu Phong đâu? Vì sao cậu không mang ra trị tôi.
Nghiêm Mặc: Ha hả.
Nguyên Chiến: Đừng có như vậy, thân ái à, tôi nằm xuống để cậu chà đạp nha, đừng lạnh nhạt với tôi mà không phản ứng gì hết.
Nghiêm Mặc: Ha hả.
Nguyên Chiến: Năn nỉ cậu đó! Hành hạ tôi đi!
Nghiêm Mặc: Đừng có bêu xấu tôi, tôi là người sống với quan niệm cứu dân như cứu hỏa, làm sao lại vô cớ ngược đãi hành hạ người khác chứ?
Nguyên Chiến: Sao tôi cứ cảm thấy về sau mình sẽ chết vô số lần vậy?…
Nghiêm Mặc: Đừng lo lắng, thân ái à, tôi sẽ ở bên cạnh anh, dù anh chết bao nhiêu lần đi nữa, tôi sẽ cố gắng cướp anh lại từ tay tử thần.
Nguyên Chiến: Vì sao tôi lại càng sợ hơn thế này? Mà lại có chút kích động khó hiểu nữa? Chẳng lẽ tôi chính là bị thể – chất – chịu – ngược trong truyền thuyết?