DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“A Chiến, nếu anh thật sự xem trọng tôi, thì đừng tổn thương tôi như vậy, tôi không muốn phải hận anh, anh đừng làm tôi hận anh có được không?”
Tại chỗ ở của tộc A Ô.

Mãnh vươn tay sờ sờ mặt Đóa Phỉ.

Đóa Phỉ cầm viên tinh thạch trong suốt trước ngực, lớn mật thu hồi năng lượng phòng thủ của mình.

“Trên mặt cô không có hình xăm.” Mãnh cảm thấy kỳ quái: “Nhưng cô rõ ràng đã thức tỉnh năng lực huyết mạch.”

Đóa Phỉ đảo mắt sang chỗ khác, vì tránh cho đối phương hoài nghi, nhanh chóng động não suy nghĩ lý do, nói: “Người tộc tôi đều cảm thấy hình xăm trên mặt rất khó xem, mà có một lần tư tế tộc tôi sau khi câu thông với thần xong thì có được sức mạnh xóa hình xăm.”

“Hửm? Vậy làm sao các cô xác định được cấp bậc của chiến sĩ?”

“Chỉ cần có tư tế đại nhân nghiệm chứng, các chiến sĩ sẽ nhận được quần áo và trang sức tùy theo từng cấp bậc.”

“Quần áo? Cô biết làm quần áo không?” Mãnh vừa nghe đến quần áo, liền nhớ tới khảo nghiệm mà Nghiêm Mặc giao cho người tộc A Ô, vải bố mà hắn nói tới bây giờ chưa có ai làm ra, dù tạm thời có thể miễn cưỡng bện ra được, nhưng các mắt lưới cách nhau rất lớn, không thể xem như quần áo mà mặc. Có điều Mãnh cảm thấy cái mắt lưới to mà chỉ gai dệt ra hẳn là rất hữu dụng.

“Biết.” Đóa Phỉ nói. Tuy cô chưa tự làm quần áo, nhưng cô đã thấy nữ hầu làm như thế nào.

Mãnh vui vẻ vỗ cô ta một cái: “Thật tốt, tôi tìm mấy người phụ nữ mang chỉ gai sang đây, cô dạy cho bọn họ.”

Đóa Phỉ gật đầu, trong mắt ánh lên ý cười, chỉ cần cho cô tiếp xúc với những người khác là được rồi, mà lòng dạ phụ nữ cũng mềm hơn lũ đàn ông.

Có điều Đóa Phỉ mừng hơi sớm, cô ta biết quần áo được chế tác như thế nào, nhưng cô ta chỉ biết may vá vải bố đã được dệt sẵn, chứ hoàn toàn không biết biến chỉ gai thành vải bố.

Đóa Phỉ bị chế giễu, chỉ có thể lại lần nữa thi triển kỹ năng trị liệu của mình, hy vọng có thể khiến đám người mọi rợ này kinh sợ.

Mà đám người mọi rợ đó đúng là bị cô ta làm cho kinh sợ, nhưng khi Đóa Phỉ nhìn thấy một hàng người tàn phế và bị thương xếp thành một đường dài trước cửa lều mình để trị liệu, thiếu chút nữa chết ngất.

Năng lực của cô không phải vô tận có được không?

Loại năng lực dựa vào việc hấp thu sinh mệnh của sinh vật xung quanh và năng lượng bản thân để trị liệu này, nếu là vết thương nhẹ còn đỡ, một ngày có thể thi triển ba, năm lần. Nhưng nếu là người tàn tật như Hắc Bì, ba ngày thi triển một lần đã là rất miễn cưỡng. Muốn phần chi bị cụt ấy mọc lại, thì khoảng cách nghỉ ngơi cũng càng dài.

Hiện giờ nhiều người tới xếp hàng thế này, trong đó còn có không ít người thiếu chân thiếu tay, muốn cô trị liệu tới khi nào?

Hơn nữa, nếu trị liệu quá mức, sinh vật trên mảnh đất này, bao gồm cả đám người mọi rợ đó, đều sẽ xuất hiện hiện tượng suy nhược, mà muốn cô ta trị liệu nhanh hơn, thì bọn họ sẽ càng suy nhược hơn.

Tuy đám người mọi rợ này không phải đồ ngu, nhưng một thời gian dài chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm bất thường, đến lúc đó năng lực của cô ta cho dù hữu dụng đi chăng nữa, thì cũng không còn khiến người ta phải kinh sợ như bây giờ.

Đóa Phỉ đành phải tìm Mãnh – người duy nhất hiểu những gì cô ta nói, trước tiên cho Mãnh ‘hưởng thụ’ cô ta một lần, chờ khi đối phương thỏa mãn, mới đề cập đến hạn chế của năng lực cô ta.

Bởi vì có Chiến làm ví dụ, nên Mãnh khá hiểu biết về các mặt hạn chế của năng lực, nghe xong cũng không khiến cô ta khó xử, nói chuyện này cứ giao cậu xử lý.

Trước khi Mãnh rời khỏi lều, cậu quay đầu lại nói với Đóa Phỉ đang nằm ở đó: “Cô là nô lệ, cho dù cô không biết làm quần áo, tôi cũng sẽ không giết cô, nhưng sau này tốt nhất là cô đừng có gạt tôi.”

Đóa Phỉ tức chết, còn phải làm bộ ngoan ngoãn hiền dịu mà gật đầu.

Tại nơi ở mới của bộ lạc.

Nguyên Chiến không vội vã vào lều, rất nhiều con mồi cần phải xử lý, những việc này do hắn phụ trách phân phó.

Nguyên Chiến giao việc lột da, xẻ thịt cho những người không đi theo đội săn phụ trách, cụ thể bàn giao công việc ra sao thì để Đại Trạch đảm đương.

Những người ở nhà canh nhà đương nhiên không một câu càm ràm, dù sao so với canh nhà thì săn thú nguy hiểm hơn nhiều, người đi săn cũng mệt nhọc và khổ sở hơn.

Bởi vì chỗ ở tạm thời không có phụ nữ và các gia đình đơn độc, nên mọi người đều ăn chung một nồi, hai việc phiền phức nhất là chia thịt và chia da lông cũng có thể tạm thời miễn làm.

Trời lạnh, thịt không cần phải ướp muối, treo ngoài trời đông cũng dư sức bảo quản thật lâu, lúc nào muốn ăn thì trực tiếp lấy vào lều cho tan đá rồi cắt ra là được.

Phiền toái nhất là lột da, đây là việc rất cần kỹ thuật, những người ở lại canh nhà không phải ai cũng giỏi lột da, người không được phân công đi săn cũng không khoanh tay đứng nhìn mọi người quán xuyến hết mọi việc, ai nấy đều chung tay hỗ trợ.

Lúc này lòng người không có ai phân bì so đo, cũng ít có ai ham ăn lười biếng, chơi bời lêu lổng, một khi loại người này mà xuất hiện, thì sẽ bị cả bộ tộc xa lánh, thậm chí là vứt bỏ, cũng chỉ có trẻ con dưới năm sáu tuổi mới có thể không cần lao động, nhưng tụi nó vẫn phải phụ trách việc trông giữ những đứa nhỏ hơn.

Nghiêm Mặc phát hiện con mồi lần này ngoại trừ hai mươi mấy con sơn dương, thì còn có mấy con hươu bào, hơn mười con thỏ béo, mấy con cáo, và bốn con người ngợm rất dài, thoạt nhìn giống lừa, nhưng lông trên lưng lại rậm, có vuốt như mãnh thú, đuôi roi như dã thú, mặt khác còn có năm mươi tấm da sói.

Nhiều da sói tới vậy! Nghiêm Mặc nheo mắt lại.

“Con mồi quá nhiều không thể mang theo, mà thịt sói cũng không thể ăn, nên chỉ lột da mang về, còn đây là thú đầu dài.” Giao nhiệm vụ xong, Nguyên Chiến bớt thời giờ giải thích cho Nghiêm Mặc, rồi chỉ chỉ mấy con dã thú hình thù kỳ quái: “Cả nhà nó cùng đi săn, nên lần này bắt được cả già lẫn trẻ.”

“Con non cũng không để lại?” Nghiêm Mặc cảm thấy con vật này thoạt nhìn rất giống thú đầu lừa* trong truyền thuyết.

*Thú đầu lừa:



“Không. Lũ thú đó biết mang thù, chỉ cần để nó thấy được kẻ giết hại cha mẹ nó, thì sau này nó nhất định sẽ đánh lén để trả thù cậu. Đàn sói cũng giống vậy, cho nên tôi giết hết! Bấy nhiêu da đó chưa phải là toàn bộ, có nhiều tấm nát quá nên không lấy.”

Cơ mặt Nghiêm Mặc co rút, nhìn số lượng da sói, lần này Nguyên Chiến rất có thể đã giết chứng trăm con dã thú, chẳng trách sách hướng dẫn lại thêm cho hắn 20 điểm cặn bã.

Tỉ lệ là 5:1, nói cách khác, sách hướng dẫn chỉ cho phép một người giết năm con dã thú để ăn no mà thôi. Có điều, có lẽ số lượng này sẽ căn cứ theo giống loài để thay đổi.

“Bị bầy sói bao vây à?”

“Ừ.” Vẻ mặt Nguyên Chiến đột nhiên trở nên rét lạnh, chắc là nhớ tới cảnh tượng bị bầy sói bao vây: “Ngoại trừ tôi, những người khác đều không phải chiến sĩ, nhiều sói như vậy, chắc chắn sẽ có tử thương.”

“Cho nên anh mới ra tay giết chúng nó trước?”

“Ừ.”

“Có lẽ thứ chúng nó muốn săn là lũ sơn dương, chứ không phải các anh.” Nghiêm Mặc có chút chua xót. Theo những gì hắn đã nghiên cứu về quy tắc của sách hướng dẫn, nếu bầy sói có ý muốn tấn công bọn Nguyên Chiến, hắn tuyệt đối sẽ không bị cộng điểm cặn bã.

“Có lẽ. Nhưng tôi là thủ lĩnh, thấy nguy hiểm thì phải loại bỏ.”

Nghiêm Mặc không dây dưa nhiều về vấn đề này: “Vất vả rồi, về lều thôi, tôi nghe đội tuần tra cho người chạy về báo tin các anh đã trở lại, liền nấu một nồi thức ăn, chờ anh về ăn đấy.”

Nguyên Chiến vừa nghe thế, liền hấp tấp kéo Nghiêm Mặc về lều.

Trong lều quả nhiên đã có một nồi thức ăn, nồi thức ăn tỏa ra thứ mùi hương đặc biệt.

“Canh cá, nấu xong rồi, có thể xua hàn làm ấm người, bổ sung thể lực.”

Không đợi Nghiêm Mặc giới thiệu xong, Nguyên Chiến đã ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, trực tiếp dùng muỗng gỗ múc canh trong nồi ăn.

Ăn một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi, lại múc một muỗng, lúc này Nguyên Chiến mới ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc không có ý ngồi ăn cùng, liền kỳ quái hỏi: “Sao cậu không ăn?”

“Tôi ăn rồi, đây là làm riêng cho anh, anh ăn đi.”

Nguyên Chiến dùng muỗng gỗ quấy quấy nồi đá, không hài lòng lắm, nói: “Ăn ngon thì ngon đó, nhưng thịt nát quá. Chút nữa cậu nướng thêm cho tôi một miếng thịt có phết mật ong mà lần trước cậu nướng đi.”

Tưởng bở! Nghiêm Mặc mỉm cười: “Ngày mai đi, trời sắp tối rồi, buổi tối ăn nhiều quá không tốt cho giấc ngủ.”

“Có gì mà không tốt?” Nguyên Chiến nói thầm, hắn đang chuẩn bị ăn một trận thật no để có sức chơi ‘đại chiến’ đây, hắn đã chờ mong rất lâu rồi!

Nghiêm Mặc không đáp, chuyển chủ đề: “Hiệu quả của phép huấn luyện thế nào?”

Nguyên Chiến thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, liền nói đúng những gì mình cảm nhận được, tóm lại thì, hắn cảm thấy so với trước kia hành động của mình nhanh hơn và chuẩn xác hơn, một vài động tác khó cũng có thể thực hiện một cách nhẹ nhàng, quan trọng nhất là năng lực khống chế chính xác, làm hắn có cảm giác còn thuận buồm xuôi gió hơn cả khi trước, hơn nữa, khoảng cách và phạm vi thi triển năng lực cũng xa và rộng hơn.

“Mới đầu, anh sẽ cảm thấy tiến bộ rất rõ ràng, nhưng càng về sau, tiến bộ có thể sẽ chậm dần, đây là hiện tượng rất bình thường.” Nghiêm Mặc căn cứ vào kinh nghiệm rèn luyện thân thể trước kia của hắn để đưa ra nhận định.

Nguyên Chiến gật đầu, nhìn như không thèm để ý, nhưng lại nhớ rõ rành mạch mỗi một chữ mà Nghiêm Mặc nói.

Một nồi canh đầy, một mình Nguyên Chiến ăn sạch sẽ, ăn xong hắn còn chưa thỏa mãn, nhưng thấy Nghiêm Mặc không chịu làm, vì thế đành phải tự thân đi cắt một miếng thịt về để nướng.

Cái sức ăn gì thế này! Nghiêm Mặc nghĩ con mồi săn về hôm nay chắc không thể ăn đến đầu xuân được. Đây chỉ mới tính theo sức ăn của ba mươi mấy người, còn những người tộc A Ô chưa tới nơi ở mới nữa, số con mồi đó làm sao mà đủ.

Có điều, vì sao tên khốn này còn không gục? Chẳng lẽ thuốc hắn cho vào ít liều lượng quá? Hay là hắn không hiểu biết về thể chất kháng độc của chiến sĩ nơi đây?

Cuối cùng cũng ăn uống no đủ, Nguyên Chiến quệt miệng, đứng dậy, nhìn Nghiêm Mặc với đôi mắt hẹp dài sáng rực mang theo lửa dục nóng bỏng, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.

Hắn đi đến trước mặt cậu thiếu niên đang ngồi trên đệm cỏ chơi dao để luyện tập độ linh hoạt của các ngón, Nguyên Chiến vươn tay sờ sờ mặt hắn.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu.

Nguyên Chiến liếm môi, đĩnh đĩnh hạ thân về phía trước ra hiệu: “Ngủ.”

Giữa mấy ngón tay của Nghiêm Mặc lập lòe phản quang của kim châm: “Anh tự đi mà ngủ.”

“Ngủ chung.” Nguyên Chiến không cho phép cự tuyệt, nói.

“Không.”

Nguyên Chiến nhìn kim châm trong tay Nghiêm Mặc, khi đối phương giơ tay lên uy hiếp hắn, hắn đột nhiên lùi ra sau.

Nghiêm Mặc nghĩ tên này biết thức thời đó, nhưng lát sau hắn lại bị mặt đất bên dưới mọc lên bao vây, đồng thời còn cố định hơn phân nửa thân thể hắn, điều chủ yếu là hai tay của hắn cũng bị cố định ở bên sườn.

“Tôi đối phó với đàn sói như vậy đó, mới đầu tôi chỉ có thể đối phó với một con, nhưng lúc sau tôi có thể lập tức vây khốn được hai mươi mấy con. Tiếc là mới đầu có vài con bị tôi dùng gai đất đâm nát cơ thể rồi.” Trong mắt Nguyên Chiến toát ra làm sự tham lam và tàn nhẫn mà Nghiêm Mặc quen thuộc.

“Chúng nó kêu gào thảm thiết, chúng nó không biết vì sao mặt đất lại đột nhiên mọc ra gai nhọn, không rõ vì sao mặt đất lại đột nhiên vây khốn chúng nó.”

Nguyên Chiến đi đến bên người Nghiêm Mặc, lại lần nữa vươn tay sờ sờ mặt hắn, lần này hắn vuốt ve rất chậm: “Bởi vì tôi có huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, phàm là những thứ sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này đều bị tôi khống chế, cậu cũng vậy, tư tế đại nhân của tôi.”

Nguyên Chiến cúi đầu, cắn mạnh một cái lên mặt tư tế đại nhân của hắn.

Nghiêm Mặc đau đến mức nhăn mặt nhăn mũi. Nhưng điều làm hắn kinh hãi hơn hết là dã tâm của người này, dã tâm của con người sẽ vì ham muốn và năng lực mà tăng lên, những lời này đúng là không sai.

“Anh cứ vậy mà muốn ngủ với tôi? Ngủ kiểu gì? Đào một cái lỗ trên đất hả?”

Nguyên Chiến nghe vậy liền cười to, hắn nựng nựng má Nghiêm Mặc, rồi lại xoa nhẹ vành tai hắn, tay phải chạm vào phần đất đang cố định thân thể hắn, một ít đất trên người Nghiêm Mặc rã ra.

Nguyên Chiến thuận tay kéo Nghiêm Mặc đứng lên.

Nghiêm Mặc nhìn khối đất giống như miếng vải đang cột tay mình và phần eo, lại nhìn hai chân vẫn bị chôn trong đất, hơn nữa hai chân còn bị mặt đất kéo ra, thế là hắn phải đứng giạng háng.

Nghiêm Mặc thở dài: “Anh đúng là vì ngủ với tôi mà luyện tập năng lực đến cảnh giới nhỉ.”

Nguyên Chiến cảm thấy đây là khích lệ đối với mình, hắn vòng ra sau cậu thiếu niên, đè thấp nửa người trên của hắn về phía trước.

“Cái đệt! Anh tính đứng làm hả? Tên gia súc anh!” Nghiêm Mặc quả thực không thể tin được tên khốn này sao lại có thể kiên trì đến bây giờ, vì cớ gì dược hiệu còn chưa phát tác?

“Vậy dễ làm.” Nguyên Chiến không hiểu hai chữ ‘gia súc’ là gì, nếu không nhất định sẽ hung hăng cắn Nghiêm Mặc một phát.

“Từ từ!”

“Không có từ từ!”

“Phải từ từ!” Nghiêm Mặc rống to: “Nguyên Chiến anh có biết mỗi lần anh làm tôi là thân thể tôi sẽ phải chịu tổn thương lớn hay không?!”

Tay Nguyên Chiến đang xốc váy da lên thì dừng lại: “Tổn thương?”

“Đúng! Anh quên lần trước anh làm với tôi xong, mấy ngày kế phía sau tôi đều rất đau đớn à?”

“Không phải bởi vì chân cậu bị thương hả?”

“Đương nhiên không phải.” Nghiêm Mặc hạ giọng, chậm rãi ngồi dậy: “A Chiến, nếu anh thật sự xem trọng tôi, thì đừng tổn thương tôi như vậy, tôi không muốn phải hận anh, anh đừng làm tôi hận anh có được không?”

“Làm tình… thì sao lại khiến cậu bị thương? Nếu như chỗ đó chảy máu, thì có thể bôi mỡ thú, bọn Văn Sinh đều làm vậy.” Nguyên Chiến cảm thấy thật khó hiểu, nhưng không tiếp tục cưỡng ép hắn nữa.

“Tổ Thần nói, thân thể con người khi chưa đủ mười tám tuổi là vẫn chưa trưởng thành, như thú non chưa lớn. Anh có thấy con thú thành niên nào cưỡng ép thú non chưa?”

“Mười bốn tuổi đã là không nhỏ rồi.”

“Ai nói? Ngay cả anh, anh bây giờ vẫn còn là thiếu niên, thân thể chưa dậy thì xong, anh còn cao lên được nữa, đây là chứng minh!”

“Cậu nói phải đến khi không cao được mới tính là trưởng thành?” Nguyên Chiến cười nhạo.

“Anh đừng cười, đây là sự thật. Mà trước khi trưởng thành lại làm cái chuyện kia, đối với người càng nhỏ tuổi thì thương tổn càng lớn. Anh có phát hiện một vài nô lệ hoặc người trong tộc anh, đặc biệt là những đứa trẻ còn nhỏ tuổi bị cưỡng hiếp và chiếm đoạt, bất luận nam nữ, bọn nó đều không sống lâu? Hơn nữa, lúc bình thường thân thể cũng không tốt?”

Nguyên Chiến đi ra phía trước, mặt đối mặt với hắn, vẻ mặt âm trầm: “Cậu nói nếu bây giờ tôi ngủ với cậu, thì sau này cậu sẽ sống không lâu?”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Anh hẳn là phát hiện đúng không?”

Nguyên Chiến không đáp, trong bộ lạc đúng là thường xuyên xuất hiện những vụ tử vong, càng đừng nói đến nô lệ, ai lại đi nghiên cứu nguyên nhân chứ? Nhưng trừ bỏ chiến tranh và những kẻ bị giết, thì những nam nữ phi chiến sĩ thường chết khá sớm, đặc biệt là các nô lệ còn nhỏ tuổi.

Nếu Mặc không lừa hắn……

Nguyên Chiến nghiến răng: “Tôi muốn ngủ với cậu, vậy phải đợi bốn cái mùa xuân nữa mới được à!”

Tốt nhất là vĩnh viễn đừng có ngủ với ông mày. Đương nhiên Nghiêm Mặc sẽ không nói ra lời này lúc bấy giờ, hiện tại hắn chỉ có thể áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian, khi hắn chưa mạnh đến mức có thể đối phó với người này, thì kéo dài được bao lâu hay bấy lâu.

Vì thế, hắn càng thêm dịu giọng: “Bốn năm, cũng không quá lâu, hơn nữa anh còn trong giai đoạn trưởng thành, làm quá nhiều chuyện đó cũng không tốt. Mà ngược lại, anh nên tích trữ tinh lực, để năng lực của anh tăng tiến nhanh hơn.”

Nghiêm Mặc ngồi giảng bài cho hắn, nêu ra rất nhiều tác hại khi làm tình quá nhiều, trong đó có không thiếu chuyện hắn nói quá.

“Một giọt tinh bằng mười giọt máu, bây giờ sướng, về sau sẽ khổ. Nếu không thì với thân phận tư tế của tôi, mười bốn tuổi rồi hoàn toàn có thể tìm phụ nữ sinh con, nhưng sao tôi còn chưa tìm? Trước kia không thể, nhưng bây giờ tôi vẫn có thể tìm người trong tộc A Ô hầu hạ tôi mà? Chẳng phải tôi đang suy nghĩ vì thân thể của mình ư? A Chiến?”

Người đàn ông đứng trước mặt hắn đột nhiên ngã nhào lên người hắn.

Quá bất ngờ nên Nghiêm Mặc bị đè trên mặt đất, may là sau khi người nọ thoát lực, sức khống chế lỏng lẻo, đất đai cầm giữ chân hắn tơi ra, nếu không hai chân hắn chắc gãy rồi.

Nghiêm Mặc cảm thấy đất quanh người mình có dấu hiệu rời rạc, lập tức giải thoát hai tay hai chân, lật người lại, ra sức đẩy tên đàn ông còn đang đè trên người mình sang một bên, vốn muốn dẫm cho tên đó một cú nhưng lại dừng chân.

Nếu hắn sử dụng bạo lực, vậy tên gia súc này nhất định sẽ hoài nghi những gì hắn nói, hơn nữa vừa rồi gia súc Chiến nghe nói sẽ làm hắn bị tổn thương liền không cưỡng ép hắn nữa, này chứng tỏ quan hệ áp đặt giữa bọn họ đã có sự thay đối, hắn không thể hồ đồ nhất thời mà phá hỏng thứ tình nghĩa vốn chẳng kiên cố mấy giữa hai người.

Nguyên Chiến rầu muốn chết!

“… Cậu… làm gì… tôi?” Ngay cả nói cũng không  ra hơi.

“Tôi là tư tế, tôi không muốn, thì không ai có thể ngủ với tôi!” Nghiêm Mặc sẽ không lật con át chủ bài của mình lên cho hắn biết: “Vừa rồi chỉ là khảo nghiệm của anh thôi.”

“… Qua không?”

“Miễn cưỡng qua.” Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Nguyên Chiến, chọt chọt mặt hắn: “Dám cắn tôi? Bố đây cũng để lại dấu răng trên mặt anh!”

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm cái dấu răng, cười đắc ý, có điều da mặt hắn đã cứng đới: “Phải… chờ đến… mười tám, thật hả?”

“Thật đến không thể thật hơn.” Nghiêm Mặc làm bộ nghiêm túc: “Chờ sau khi bộ lạc thành lập, tôi sẽ chuẩn bị tuyên bố chính thức với tộc nhân, chưa tới mười sáu tuổi không thể được giao hợp. Ai dám vi phạm, cưỡng bức trẻ em dưới mười sáu tuổi sẽ phải chịu phạt.”

“Mười sáu?”

“Anh chỉ nghe được mỗi chữ đó thôi à?” Nghiêm Mặc thật hết cách với cái tên gia súc trẻ tuổi t*ng trùng lên não này: “Quy định mười sáu tuổi là để mọi người thích ứng thôi. Trừng phạt là bởi vì sức phản kháng của trẻ dưới mười sáu tuổi rất nhỏ, trên mười sáu tuổi mới có năng lực tự bảo vệ mình. Đồng ý không?”

Nguyên Chiến một chút cũng không muốn đồng ý, bởi vì đồng ý, về sau hắn sẽ phải chờ tư tế nhà hắn tới mười tám mới có thể chạm.

“Không đồng ý thì cứ nằm đó đi.” Nghiêm Mặc thò tay vào trong váy da thú của gia súc Chiến.

Nguyên Chiến hít ngược một hơi, nheo mắt lại.

“Đồng ý không? Hửm?”

Đáng thương thay cho Nguyên Chiến, lớn vậy rồi mà đây lại là lần đầu tiếp bị ‘nghiêm hình tra tấn’, huống chi người ‘tra tấn’ còn là tư tế đại nhân của hắn, chốc lát sau liền chịu không nổi.

“Đồng ý không?”

“…. Ừm!” Nguyên Chiến khuất nhục đầu hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc