DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Nghiêm Mặc im lặng, không phải Đô Đô không muốn ra, mà là trước khi hắn chưa giảm hết một trăm triệu điểm cặn bã của sách hướng dẫn, thì Đô Đô có muốn ra cũng không được.”
Nội thành sau năm năm cũng có biến hóa không nhỏ.

Sảnh nghị sự biến thành nơi to lớn với ba tầng, chiếm cứ khu trung tâm của nội thành, trên cơ bản thì những việc không dính dáng đến quân sự đều tập trung ở chỗ này. Vốn dĩ hai bên sườn là phòng y tế và trường học, nhưng bây giờ bị hủy bỏ, phòng y tế biến thành bệnh viện cỡ nhỏ, có khu nhà riêng, được chuyển qua phía tây.

Phía đông là khu đất rất lớn, có một con sông nằm chếch ở phía ĐSu sảnh nghị sự để người cá dễ bề qua lại với Nghiêm Mặc và cũng để Nghiêm Mặc khám phá hồ của người cá. Còn về chỗ ở của thủ lĩnh, Nguyên Chiến không giống những tù trưởng khác, không lấy nhà mình làm tượng trưng của bộ lạc, hắn vẫn ở trong căn nhà giữa rừng cây nhỏ, chẳng qua là xây thêm không ít thứ, ngoài ra, doanh trại dành cho thị vệ ở dọc bờ sông cũng được mở rộng rất nhiều.

Điều thú vị là hai trường học đều tiếp giao với khu đất mà thủ lĩnh ở. Tư tế đại nhân không thích mỗi ngày cứ phải leo núi, nên bình thường đều ở nơi này cùng thủ lĩnh.

Thuận tiện nói một câu, hai con phố trước cửa trường học là nơi náo nhiệt nhất nội thành, ngoại trừ những cửa hàng cố định, còn có rất nhiều học sinh thích bày bán trên vỉa hè ở chỗ này, trao đổi mấy thứ đồ chơi nhỏ hoặc vật dụng mà tụi nó chế tác, thỉnh thoảng còn có những đồ vật hiếm lạ nữa, nghe nói thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân mỗi khi rảnh rỗi cũng thích đi dạo trên hai con phố này, vì thế, ngay cả người ngoại thành cũng thích chạy tới đây chơi.

Hôm nay hình như cậu thiếu niên không có gì việc gấp cần làm, nên vừa cười tủm tỉm vừa chậm rãi đi dạo trên con phố buôn bán ở trước cửa học viện Chiến Mặc.

Người đi đường rất nhiều, ngoại trừ nhân loại bình thường và người lùn, còn có những sinh vật trí tuệ và phi sinh vật trí tuệ khác, tỷ như gấu bự của tộc Đa Nạp, tỷ như tộc Người Rắn với nửa người dưới là rắn, tỷ như tộc Biên Khê thoạt nhìn trông như chó sói, tỷ như tộc Anh Chiêu, còn có vài nhân loại với một số bộ phận kỳ quái trên người. Nhưng mọi người đi cùng nhau lại không có chút sợ hãi nào, cũng không bài xích nhau, trộn lẫn vào nhau, vô cùng hòa thuận.

Cậu thiếu niên thấy chúng sinh vật cho dù ngôn ngữ bất đồng thì cũng có thể dùng đủ loại phương pháp để cò kè mặc cả hoặc là gào to rao hàng, nhưng cũng có người thỉnh thoảng nóng nảy mà múa may nắm đấm, há mồm cắn người hoặc cào móng hoặc đá hất chân sau, cậu thiếu niên nhìn mà không khỏi bật cười.

Đi dạo không trong chốc lát, một con gấu con ngốc ngốc, thân cao chưa đến cẳng chân cậu thiếu niên đột nhiên chạy ra từ ven đường, nói là chạy nhưng thật ra giống lăn hơn, bẹp một cái ôm lấy chân cậu thiếu niên không chịu thả.

“Ô ô.” Gấu nhỏ cọ cái đầu bự của mình lên chân hắn, tủi thân thấp giọng nghẹn ngào.

“Làm sao vậy nhóc con? Ai bắt nạt nhóc?” Cậu thiếu niên buồn cười ngồi xổm xuống, so với nhân loại, những động vật này rất nhạy cảm, chỉ cần tiếp xúc với hắn một lần thì sẽ nhớ kỹ hắn, không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra hắn. Dù chưa thấy hắn thì vẫn phân biệt được hắn khác những người khác ở chỗ nào.

Nhóc con dùng một cái móng vuốt ôm lấy chân hắn không buông, một cái móng kia thì chỉ vào nơi nó vừa lăn ra.

Vừa lúc người bên trong cửa hàng phát hiện gấu con biến mất, vội vàng chạy đi tìm, liền bị gấu con chỉ trúng.

“Này! Đó là của tôi, mau trả cho tôi… A!” Một cậu nhóc chừng tám chín tuổi, da ngăm đen, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy gấu con ôm lấy người khác liền muốn nhào lên cướp, nhưng nó còn chưa nói hết thì chắc là nhận ra cậu thiếu niên đội nón kia là ai, liền sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

“Tiểu Hắc! Nhóc đứng lại đó cho tôi!” Cậu thiếu niên đứng lên.

Thân thể thằng nhóc đen thùi lùi liền run lẩy bẩy, thò chân chậm rãi trở lại  chỗ cũ, xoay người, vừa tiến lên liền xồng xộc chạy tới học theo gấu con mà ôm chặt lấy cậu thiếu niên, vẻ mặt và âm điệu thay đổi chỉ trong nháy mắt, vô cùng nịnh nọt hô: “Sư phụ, con rất nhớ ngài.”

Cậu thiếu niên chính là tư tế đại nhân của Cửu Nguyên, nhéo mặt nó, cười xấu xa: “Một ngày không gặp liền nhớ tôi như vậy? Được, hôm nay nhóc đi theo tôi, thuận tiện để tôi khảo bài nhóc.”

Vẻ mặt của thằng nhóc đen thùi lùi nhanh chóng sụp đổ, ôm eo cậu thiếu niên lay lay: “Sư phụ, đừng mà, hôm nay trường cho nghỉ, ngài không thể cướp đi quyền lợi được nghỉ của con.”

Nghiêm Mặc bị Tiểu Hắc chọc cho phì cười: “Cho nhóc nghỉ ngơi là để nhóc đi bắt nạt người ta hả? Đây là gấu con nhà Nạp A Lam đúng không? Nhóc ôm nó ra, người lớn nhà nó có biết không? Anh em của gấu con đâu? Nhóc vứt ở chỗ nào rồi?”

Tiểu Hắc cười hề hề, nhưng không trả lời.

Nghiêm Mặc cốc đầu nó: “Quậy phá, hai đứa nó mới hai tuổi, một câu cũng không nói đầy đủ được, nếu xảy ra chuyện thì làm sao đây hả? Đừng có bắt nạt người ta nữa, nếu lần này lại có người tới mắng vốn nữa là tôi ưu tiên cho nhóc vào trường quân đội luôn.”

“Được đó, con đã sớm muốn đi, thủ lĩnh cũng đã đồng ý, nếu không phải sư phụ ngài nói con còn nhỏ thì con đã sớm đi rồi!” Tiểu Hắc vừa nghe có thể tới trường quân đội hai mắt liền sáng lên.

“Nhóc thật sự muốn đi tới vậy?”

“Dạ!” Tiểu Hắc gật mạnh đầu.

Nghiêm Mặc liền suy nghĩ, Tiểu Hắc lại nói thêm một câu: “Con có thể mang gấu nhỏ đi cùng không?”

“Không!” Nghiêm Mặc khom lưng bế gấu con lên, gấu con và anh em của nó là do hắn đỡ đẻ mà ra đấy.

Gấu con có người chống lưng, liền duỗi tay quào Tiểu Hắc một cái.

Mặt Tiểu Hắc lập tức xuất hiện vệt đỏ, nó cũng không giận, mà bắt lấy móng vuốt nhỏ của gấu con, há mồm làm bộ cắn một cái.

Gấu con sợ tới mức kêu ô ô, quay đầu ôm cổ tư tế đại nhân không chịu nhìn Tiểu Hắc nữa.

Tiểu Hắc xấu xa, thấy nó như vậy còn chọc mông nó.

Nghiêm Mặc cảm giác được gấu con khó chịu, liền bắt lấy cái tay thúi của Tiểu Hắc, bất đắc dĩ nói: “Nhóc ngốc, có ai thích người ta mà hành xử như vậy không? Nhóc cứ ăn hiếp nó nữa thì mai mốt dù nhóc có đối xử tốt lại với nó, nó cũng không thèm để ý tới nhóc đâu. Huống chi nhóc còn tách hai anh em người ta ra!”

“Ai kêu nó chỉ thích anh nó mà không chơi với con.”

“Ngu ngốc!” Trong đầu Nghiêm Mặc bỗng nhiên có một giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng vang lên, còn cười nhạo nữa chữ.

Nghiêm Mặc: “…”

Thầm hỏi trong lòng: “Rốt cuộc khi nào mày mới chịu ra đây?”

“Hỏi con trai ba đi!” Không hiểu sao trong giọng nói Vu Quả lại đầy vẻ phẫn nộ. Tựa hồ như nó có thể cảm giác được dù rời khỏi thân thể Nghiêm Mặc, nó cũng chưa chắc đã thuận lợi trưởng thành, trừ phi một nửa kia trong quả trái cây có thể trưởng thành. Lúc trước cũng vì điều này mà nó mới chịu đựng việc cùng tồn tại với một ý thức khác, chờ khi chịu đựng biến thành thói quen, sau đó lại thật lòng xem tên đầu đất chỉ biết làm nũng đó như em ruột, nhưng đó không có nghĩa là nó sẽ không giận.

Nghiêm Mặc im lặng, không phải Đô Đô không muốn ra, mà là trước khi hắn chưa giảm hết một trăm triệu điểm cặn bã của sách hướng dẫn, thì Đô Đô có muốn ra cũng không được.

Có điều, lão Tát Mã tộc Phong nói với hắn, Vu Quả trong thân thể hắn đã có hai ý thức độc lập và hoàn chỉnh, lại không gây hại cho hắn, chỉ cần bọn nó chịu ra ngoài thì hẳn có thể ra, nhưng mà sau khi ra phải nuôi thành người như thế nào thì vẫn cần thỉnh giáo tộc Côn Bằng mặt người.

Hiện giờ Cửu Nguyên đã tiến vào giai đoạn phát triển ổn định, Nghiêm Mặc nghĩ, chờ Cửu Phong tỉnh lại sau lần tiến hóa này, có lẽ có thể nhờ nó hỗ trợ mình đi tìm tộc Côn Bằng mặt người.

Tiểu Hắc không biết có người đang khinh bỉ nó, nó muốn ôm gấu con, nhưng gấu con cuộn mình thành một quả cầu, không để ý tới nó, Tiểu Hắc đảo đảo mắt, sau đó xoay người đi vào cửa hàng.

Một lát sau lại trở ra, trên tay có một cái hủ nhỏ: “Gấu nhỏ, nhìn nè, cái gì đây?”

Gấu con ngửi thấy mùi thơm ngọt quen thuộc, không kháng cự được bản năng, quay đầu lại nhìn.

“Qua đây, nhóc để anh ôm, anh liền cho nhóc ăn.” Tiểu Hắc mở hủ mật ra dụ nó.

“Ô ô.” Gấu con kêu lên với Tiểu Hắc.

Nghiêm Mặc phiên dịch giúp Tiểu Hắc: “Nó nói muốn ăn cùng anh nó, nếu không thì không chơi với nhóc.”

“Ba, con cũng muốn ăn.” Đô Đô nhảy ra.

Nhưng không chờ Nghiêm Mặc trả lời, Vu Quả đã bá đạo rống to: “Thèm cái gì mà thèm! Chờ ta ra ngoài, thứ gì ngon cũng kiếm cho cậu không được sao?”

Đô Đô nói nhỏ: “Nhưng mà bây giờ em muốn ăn đồ do anh Tiểu Hắc làm.”

Vu Quả tức chết.

Nghiêm Mặc cười, năm năm, hai nhóc con này tuy rằng vẫn chưa thể sinh ra, nhưng ý thức tư duy lại càng lúc càng rõ ràng và trưởng thành hơn trước kia một chút, mà điều này cũng càng khiến hắn bức thiết muốn hai đứa nhanh chóng ra đời.

Cuối cùng gấu con vẫn không chịu nổi sự dụ hoặc của mật ong, hơn nữa Tiểu Hắc còn đồng ý với nó sẽ dẫn nó đi tìm anh trai, lúc Tiểu Hắc vươn tay tới ôm nó, nó không cự tuyệt nữa.

Đừng thấy Tiểu Hắc chỉ mới là một thằng nhóc còn thò lò mũi xanh, nhưng sức lực lại không nhỏ chút bào, một tay đã có thể bế gấu con bụ bẫm lên, một tay ôm hủ mật, nhẹ nhàng chạy đi, đương nhiên trước khi chạy vẫn không quên hành lễ với sư phụ, thuận tiện kêu sư phụ đừng quên chuyện đưa nó vào trường quân đội.

Nghiêm Mặc cười lắc đầu, cho Tiểu Hắc một túi cốt tệ làm tiền tiêu vặt, rồi vỗ vỗ mông nó bảo nó đi chơi đi.

Hiện giờ bộ lạc vì để tiện giao dịch và tiếp xúc với các thành khác nên đã sử dụng hệ thống tiền tệ là cốt tệ và nguyên tinh tệ, ngoại trừ một nguyên tinh tệ bằng một trăm cốt tệ, thì giữa các cấp nguyên tinh đều là 10:1.

Vu Quả rầm rì, rất là đỏ mắt, kỳ thật nó đã sớm muốn ra ngoài, hình như biến thành người chơi vui hơn nhỉ? Hai năm trước Nghiêm Mặc có một thứ đồ kỳ quái có vẻ như rất thích hợp để nuôi dưỡng nó và Đô Đô, nhưng bởi vì trước đó từng mắc mưu kẻ đã phát hiện Vu Quả, bị kẻ đó lần theo dấu vết mà tìm đến phụ cận Cửu Nguyên. Nghiêm Mặc sợ xảy ra chuyện, mà nó cũng không biết sau khi rời khỏi thân thể Nghiêm Mặc phải làm sao để che giấu hơi thở của mình, nên không dám ra ngoài.

Đây cũng là lý do mà Nghiêm Mặc muốn đi tìm tộc Côn Bằng mặt người thỉnh giáo, bởi vì lão Tát Mã tộc Phong nói khi tộc Côn Bằng mặt người nuôi quả Vu Vận kia, hầu như không có ai phát hiện ra quả Vu Vận nằm trong tay bọn họ.

Đô Đô cũng rất hâm mộ Tiểu Hắc được cho tiền mua thức ăn ngon, nó thấy các sư huynh lớn lên, thấy sư huynh nhỏ nhất từ lúc chỉ mới biết bò trên mặt đất mà nay đã biến thành một thằng nhóc quậy, lên núi xuống sông không gì không làm được, nó đã hâm mộ muốn chết rồi, nó cũng muốn cùng Vu Vu chạy ra ngoài chơi đùa với mấy anh.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ bụng bảo hai đứa nhỏ yên tâm, hắn nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ cách cho bọn nó ra đời.

Đô Đô thèm ăn, xin ba mình mua vài thứ ăn cho nó đỡ thèm.

Nghiêm Mặc than thở, chẳng trách phụ nữ mang thai lại có sức ăn lớn như vậy, thức ăn ưa thích cũng thay đổi xoành xoạch. Tiếc là thức ăn vào miệng hắn, nên người béo cũng là hắn, nếu không phải Vu Quả ở trong bụng hắn cùng chia sẻ chất dinh dưỡng trong thân thể hắn, thì mấy năm nay chỉ sợ hắn đã mập thành cái thùng phi.

Trên đường phố bỗng nhiên có tiếng xôn xao, thấy mấy người đi đằng trước duỗi đầu nhìn ra phía sau hắn, Nghiêm Mặc cũng xoay người theo, sau đó liền thấy vị khách quý mới tới ngày hôm trước, đại công chúa điện hạ của Âm Thành – Lạp Mạc Na.

Lạp Mạc Na điện hạ đã hai mươi hai tuổi, lúc trước Lạp Mạc Linh nói cô ta đã bị định duyên với Hỏa Thành, nhưng sau lại có tin tức truyền đến, nói khi vị đại vương tử Hỏa Thành đó đến Âm Thành không biết sao lại nhìn trúng tiểu công chúa Lạp Mạc Nhĩ, chấp nhận làm trái với ước định lúc trước chỉ để lấy tiểu công chúa làm vợ, thế mà Lạp Mạc Nhĩ cũng thích đối phương.

Lạp Mạc Na bị hôn phu và em gái phản bội, vô cùng đau lòng mà khẩn cầu cha mẹ đồng ý lời cầu hôn của đại vương tử Hỏa Thành với Lạp Mạc Nhĩ, còn bản thân mình thì tỏ vẻ sau này hoặc là không gả chồng, hoặc có gả thì cũng phải gả cho người mình thích.

Có lẽ thành chủ Âm Thành cảm thấy cô con gái lớn của mình bị thua thiệt, nên đồng ý với lời khẩn cầu của cô, đồng thời dưới sự ủng hộ của Đại Tư Tế thần điện, dần dần cho cô tiếp quản một số chính vụ quan trọng của Âm Thành.

Lần này Lạp Mạc Na đến Cửu Nguyên, mặt ngoài thì nói là để thông thương, nhưng thực tế là vì sao, hiện giờ vẫn chưa thấy lộ ra.

Đây chính là lần đầu tiên mà Cửu Đại Thượng Thành phái sứ giả đến Cửu Nguyên, lúc trước người cao cấp nhất tới đây cũng chỉ là một thế lực Trung Thành dưới trướng Thổ Thành – thành Sa Hải, còn rõ ràng là không có ý tốt.

Đương nhiên cũng có người của Thượng Thành và các thế lực khác lén tiến vào Cửu Nguyên, nhưng bọn họ đều không lấy danh sứ giả, nên rất khó tiến vào nội thành.

Đừng thấy người thủ vệ ở cửa nội và ngoại thành không kiểm tra người đi đường, nhưng bọn họ có thể phân biệt được ai là người Cửu Nguyên và ai là người ngoài, kiểu ngụy trang bình thường đừng hòng qua được mắt họ. Mà những nhân vật đến từ các thế lực lớn khi tới nơi hoang dã, phần lớn đều không thèm ngụy trang, thậm chí còn khinh thường việc ngụy trang, thế là càng dễ phân biệt.

Phương pháp phân biệt rất đơn giản, ngoại trừ quen mặt, Cửu Nguyên còn thu nạp phần lớn người từ các bộ tộc dã nhân, đa số những người này trên mặt đều có hình xăm bộ lạc hoặc những dấu hiệu khác, không có hình xăm và dấu hiệu thì cũng có thể nhận ra từ khí chất, khẩu âm, cách đi đứng, dáng vẻ bề ngoài và trang sức đeo trên người.

Giống như khi phân biệt ai là người địa phương, ai là người ngoài, công việc phân biệt này đối với các thủ vệ ở cửa thành từng được huấn luyện chuyên môn lại càng thêm rành rẽ.

“Đại nhân!” Một bóng người cao lớn nhanh chóng đến gần cậu thiếu niên.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu cười với đối phương.

Nguyên Hà bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi đến cạnh tư tế đại nhân thấp giọng nói: “Sao ngài lại không dẫn theo hộ vệ mà đi một mình ra đây? Đinh Ninh với Đinh Phi đâu?”

“Các anh đã trở thành ký hiệu của tôi rồi, dẫn các anh theo thì ai cũng biết thân phận tôi cả, muốn tùy ý đi dạo cũng không được. Lại nói, chẳng phải tôi có dẫn theo chúng nó sao?” Nghiêm Mặc cười chỉ lên vai mình, liền thấy một cặp anh em ong Ăn Thịt đập đập cánh với Đại Hà.

Nguyên Hà nhìn thấy Hồng Sí và Phi Thứ mới yên tâm hơn, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Cửu Phong đại nhân bây giờ còn đang ngủ đông, chỉ có tụi Hồng Sí chúng nó ở cạnh ngài thì vẫn quá ít. Lần này Âm Thành phái người tới còn chưa biết có mục đích gì, đại nhân ra ngoài tốt nhất là nên mang theo nhiều người chút, nếu ngài xảy ra việc gì, Cửu Nguyên làm sao bây giờ?”

Nghiêm Mặc không muốn làm khó xử vị thủ lĩnh của đội hộ vệ vẫn luôn trung thành và tận tâm với mình, vỗ vỗ vai anh, đáp ứng: “Được rồi, tôi đã biết, lần sau ra ngoài nhất định sẽ mang theo ít nhất hai người.”

Nguyên Hà cảm thấy hai người vẫn quá ít, trong mắt anh ít nhất cũng phải sáu người, nhưng anh không muốn làm tư tế đại nhân bị gò bó, ngay cả thủ lĩnh cũng nói tư tế đại nhân muốn sao thì cứ làm vậy, chỉ cần không quá mức là được, nhưng anh vẫn nhịn không được mà lo lắng.

“Hai thằng nhóc nhà tôi cũng được việc lắm, thằng lớn bảo năm nay muốn thi vào trường quân đội, chờ tốt nghiệp rồi làm hộ vệ cho đại nhân giống tôi.” Khi Nguyên Hà nhắc tới hai thằng con của mình, nét mặt hiện ra ý cười.

“Nhóc lớn nhà anh mới mười sáu tuổi đi? Có nên chờ thêm một hai năm nữa không?”

Nguyên Hà lắc đầu, trong giọng nói lộ ra sự vui sướng và kiêu ngạo không kìm được: “Do chính nó muốn thi, hơn nữa năng lực nó cũng không tệ lắm, sáng nay vừa mới thức tỉnh năng lực thần huyết, cũng có thể khống chế đất giống tôi, tôi không trông mong gì nó có thể lợi hại được như thủ lĩnh, nhưng chỉ cần sau này lớn lên nó có thể trở thành lá chắn cho đại nhân ngài là được. Vũ lực của nó cũng không tồi, so với tôi hồi đó còn lợi hại hơn, đã cấp ba rồi.”

Nghiêm Mặc như có điều suy tư: “Mấy năm nay bọn nhỏ được ăn ngon uống đủ, huấn luyện cũng rất tốt, người đột phá quả thật nhiều hơn trước kia, cũng sớm hơn trước kia.”

Nguyên Hà nhìn cậu thiếu niên, sùng kính nói: “Đó đều là nhờ đại nhân ngài, nếu không có ngài, Cửu Nguyên chúng ta sao được như bây giờ?”

Những lời tương tự Nghiêm Mặc từng nghe qua rất nhiều, da mặt đã sớm dày cui, không đỏ lên chút nào, hắn hơi hất cằm chỉ phía trước: “Vị công chúa này tới đây dạo phố à?”

Nguyên Hà trầm giọng nói: “Đại nhân, tôi tới đây là để nói cho ngài chuyện này, không biết vị công chúa điện hạ này nghe được tin tức từ đâu, nói Cửu Nguyên chúng ta có bán cốt khí từ cấp sáu trở lên, lần này cô ta đột nhiên chạy ra là vì muốn xem xem chúng ta có thật sự bán cốt khí không.”

Thì ra là vì cốt khí. Nghiêm Mặc cảm thấy không ngoài sự liệu, muốn chiến sĩ Cửu Nguyên cường đại, ngoại trừ nâng cao năng lực bản thân, mà còn phải trang bị cho bọn họ những vũ khí cường đại.

Hắn có truyền thừa hoàn chỉnh của tộc Luyện Cốt, nếu không luyện chế cốt khí để võ trang cho chiến sĩ của bộ lạc mình thì mới là kỳ quái.

Hai năm đầu vì công việc bận rộn, hắn còn chưa làm gì, nhưng ba năm nay, nhất là hai năm trước, hắn tập trung toàn bộ tinh lực để nghiên cứu và chế tạo thuốc với cốt khí, bởi vì có bộ lạc và nơi hoang dã làm kho hàng, lại có tộc Người Cá và tộc người lùn giúp đỡ, hắn luyện chế ra rất nhiều cốt khí, cái nào xịn thì giữ làm phần thưởng ban cho chiến sĩ thủ lĩnh hoặc người có công, cái nào bình thường thì phát cho chiến sĩ bình thường, mà những thứ có vài công năng đặc biệt hoặc khá kém chất lượng thì thỉnh thoảng hắn sẽ bán ở vỉa hè trong thành.

Ngoài ra, mấy đứa đệ tử của hắn cũng đã học cách luyện chế cốt khí với hắn, chỉ mới học cơ bản sơ sơ, có lẽ muốn luyện chế thứ này thật sự phải cần có thiên phú nhất định, cuối cùng chỉ có mình Tát Vũ một lòng muốn tiến vào chiến đội đặc biệt là có thể luyện chế ra một ít cốt khí đơn giản, mấy đứa còn lại đều không làm được.

Tiểu Hắc cũng là thiên tài, sức mạnh linh hồn của nó rất mạnh, Nghiêm Mặc muốn bồi dưỡng nó thành tư tế, nhưng nó chỉ có hứng thú với đánh nhau và chém lộn, từ khi biết đi liền dính theo Đáp Đáp cả ngày để thao luyện với những cu li tù binh đó.

Nói tới đây, hiện giờ, tù binh và cu li trong bộ lạc đều do Đáp Đáp quản lý và huấn luyện, Đáp Đáp vậy mà có thể tạo ra một chiến đội với ý chí kiên cường và đấu pháp cực kỳ vô lại, mà Đáp Đáp cũng nhờ vậy được thăng lên làm quân đoàn trưởng.

Về phần cái cốt khí cấp sáu bị tuồn ra kia, kỳ thật nó có liên quan đến Tát Vũ.

Từ khi nhóc đó bắt đầu luyện chế cốt khí, hơn nữa còn là sau khi được khẳng định mình có thiên phú, Tát Vũ bắt đầu thích mày mò với đống xương cốt, hiện giờ trên chợ có rất nhiều cốt khí tuồn ra đều là thành phẩm mà nó luyện tập, nhóc này vì thế mà được mẹ nó ngăn cửa tiệm ra làm hai, chừa chỗ dựng cho nó một quầy hàng chuyên bán cốt khí của nó.

Bởi vì thành phẩm luyện tập khá thô, nên để rất lâu cũng chưa bán được, mẹ nó muốn thanh lý mấy vật phẩm luyện tập rồi dẹp khu bán hàng của nó, nó hết cách mới chạy tới xin hắn làm cho nó vài cái bảo bối để tọa trấn cửa tiệm của mẹ nó.

Lúc ấy hắn cũng không có việc gì làm, đang buồn chán, hơn nữa Tát Vũ khó có khi xin hắn điều gì, nên đáp ứng nó. Cái cốt khí cấp sáu kia chính là bảo bối mà hắn cho Tát Vũ để tọa trấn cửa tiệm, cốt khí kia là một cây cung, tuy là cấp sáu, sau khi khảm nguyên tinh sẽ được gia tăng uy lực, nhưng kỳ thật cây cung này là tác phẩm mà hắn không hài lòng trong số cung tên mà hắn luyện chế cho Băng, những cái khác đã tiêu hủy rồi, chỉ có cái này là ổn ổn nên mới giữ lại.

Tát Vũ có cây cung liền như có được món đồ chơi thú vị, vui vẻ đem về cửa tiệm của mẹ nó, không biết nó nói với mẹ như thế nào mà mẹ nó lại dứt khoát cho nó cái cửa tiệm bảo bối nằm ở đối diện cửa học viện Chiến Mặc —— Nghiêm Mặc đoán thằng quỷ nhỏ đó chắc lại lấy hắn ra để năn nỉ.

Sau khi Nguyên Chiến biết chuyện, liền dứt khoát thu mua cái tiệm đó về cho Nghiêm Mặc sở hữu, còn bồi thường một cái cửa hàng lớn hơn nữa ở nội thành cho nhà Tát Vũ.

Nghiêm Mặc lười làm kinh doanh, liền giao cửa hàng cho bốn đứa nhỏ, vừa rồi Tiểu Hắc đi vào cửa hàng chính là cái mà bọn nó quản lý.

Cái tiệm này bây giờ rất nổi tiếng ở Cửu Nguyên, phàm là có thứ gì mới mẻ, cái tiệm này luôn là nơi đầu tiên có hàng, đôi khi là một ít sản phẩm đặc biệt chỉ có thể mua ở đó, tỷ như cốt khí, tỷ như giấy bút mực mới ra lò.

Những chuyện lảm nhảm khác không nói nhiều, về sau, cây cung kia vì chào giá quá cao mà mãi đến năm trước mới được một du thương tới từ phía nam ra giá mua đi, Nghiêm Mặc nhận nguyên tinh tệ nhưng không để tâm lắm về chuyện này, không ngờ cách hơn nửa năm, lại khiến đại công chúa điện hạ của Âm Thành lần tới.

“Ô Thần và Diệp Tinh đâu? Không phải bọn nó phụ trách tiếp đãi vị công chúa điện hạ này sao?” Nghiêm Mặc hỏi.

Nguyên Hà suy đoán: “Bọn nó chắc là đã nhận được tin, tôi nghĩ bọn nó sẽ đến nhanh thôi.”

Nghiêm Mặc nhìn Lạp Mạc Na điện hạ thoạt trông xinh đẹp và cao quý hơn trước kia: “Bảo tụi nó trực tiếp dẫn vị công chúa này vào tiệm đi, ngoại trừ muối đỏ, phép huấn luyện và cốt khí, Cửu Nguyên chúng ta có rất nhiều thứ tốt, tỷ như đồ sứ, sản phẩm làm từ trúc, giấy bút mực, vân vân. Ba cái đầu có kiểm soát, không thể tùy tiện giao dịch, nhưng những cái sau, cứ giới thiệu đi, tôi tin là công chúa điện hạ nhất định sẽ bị giấy mà người lùn chế tác làm cho mê muội.”

Cửu Nguyên đã sớm làm ra giấy, nhưng tới đoạn thời gian gần đây mới mang ra để ‘phối hợp nghiên cứu’ với người lùn, nhưng tộc người lùn không hổ là khéo tay và nhạy bén trong việc chế tạo đồ thủ công, bọn họ tốn năm năm để làm ra giấy, vừa ra liền vô cùng tinh xảo, còn làm ra một bộ bút đầu cứng (như bút mi, bút máy) và mực nước, ngay cả Nghiêm Mặc cũng không soi ra được khuyết điểm nào.

Hiện giờ giấy đã dần phổ biến ở Cửu Nguyên, nhưng các thế lực bên ngoài tạm thời vẫn chưa ai biết Cửu Nguyên có một loại thương phẩm tiềm năng như vậy.

Nguyên Hà gật đầu, hiểu ý Nghiêm Mặc, nhưng anh không yên lòng về tư tế đại nhân, rất muốn làm hộ vệ bảo hộ hắn.

Nghiêm Mặc xua tay: “Yên tâm, vị công chúa kia dù có nhìn thấy tôi thì cũng không nhận ra tôi là ai đâu.” Hắn thông báo với dân chúng là mấy ngày nay ở trong thần điện tế thần, cho tới bây giờ vẫn chưa ra gặp vị công chúa này.

Nguyên Hà đành phải rời đi, các hộ vệ tản ở xung quanh tư tế cũng lặng lẽ đến gần tư tế hơn một chút, nhưng không quá gần.

Nghiêm Mặc cũng không ở đó lâu, xoay người định đi vào học viện Chiến Mặc. Nhưng may mắn thế nào, ngay lúc hắn vừa nhấc chân liền có tiếng người hô to: “Thủ lĩnh đại nhân tới!”

Bình luận

Truyện đang đọc