*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“hắn muốn nhanh chóng mạnh lên, vậy phải vứt bỏ hai chữ ‘an toàn’.”
Nghiêm Mặc nghe xong, phản ứng đầu tiên là thề thốt phủ nhận: “Đó chắc chắn không phải tôi.”
Nguyên Chiến gật đầu: “Ừ, đó chắc chắn không phải em.”
Cho nên cái vị đại vương tử vô cùng khổ sở trước mặt mỗi khi không có việc gì liền thích cười tà mị còn thích giả vờ thâm trầm trong mưa, kỳ thật là người trong lời tiên đoán đó?
Không giống tý nào…
Nguyên Chiến đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng phải em là người tộc Diêm Sơn à? Sao giờ lại biến thành tộc Thiện Ngôn rồi?”
“Diêm Sơn, Ngôn Thiện, Thiện Ngôn*, tam sao thất bản? Hoặc tổ tiên tộc Thiện Ngôn vì để bảo vệ huyết mạch của mình mà sửa tên lại?”
(*Diêm Sơn trong phiên âm tiếng trung là yánshān.Ngôn Thiện trong phiên âm tiếng trung là: yánshàn.)“Vậy chẳng phải nói Cửu Nguyên chúng ta có một đống kẻ mà bất cứ lúc nào cũng có thể giết thần thành ma?”
“Ôi thần linh ơi, đây là một vấn đề lớn đấy!”
Kỳ thật hai người đều biết kiểu người có năng lực như Nghiêm Mặc và Lạp Mạc Linh trong ngàn vạn người không biết có được một cái hay không, nhưng gánh cái danh này thật sự là rất thảm thiết, chẳng trách Lạp Mạc Linh thân là đại vương tử tôn quý của Âm Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành lại không thể không giả ngây giả dại mà sống nghẹn khuất, trong tâm thì luôn ôm hy vọng rời khỏi quê hương bất cứ lúc nào, ngay cả vương vị cũng không cần tới.
Nói vậy, cha mẹ cậu ta chắc cũng rối rắm lắm. Có thằng con trai mang năng lực lợi hại như vậy, làm cha làm mẹ, nhất là làm một thành chủ, vốn nên vui mừng phấn khởi, thậm chí là ăn mừng không ngớt mới đúng, nhưng có lời tiên đoán kia, thật sự có muốn cưng nó cũng không dám cưng, còn phải liều mạng áp chế năng lực con mình, chỉ sợ tư tế trong thần điện biết được sẽ lấy cái danh diệt trừ hậu hoạn ra để giết chết nó.
Vương hậu Âm Thành tạo cơ hội để Lạp Mạc Linh làm thân với bọn họ, có lẽ không phải vì giải trừ lời nguyền, mà là vì tạo đường lui cho con trai.
Nếu quốc vương và vương hậu Âm Thành đều nghĩ như vậy, việc bọn họ rời khỏi Âm Thành chỉ còn hai chướng ngại: Bán thú nhân của Thổ Thành và tam Đại Tư Tế của thần điện.
Nguyên Chiến không chút khách sáo hỏi: “Có phải tam Đại Tư Tế của thần điện muốn giết cậu không?”
Trong mắt Lạp Mạc Linh hiện lên hận ý: “Bọn họ vẫn luôn đợi ngày tôi lớn lên, chờ tôi phạm sai lầm, như vậy bọn họ mới có lý do diệt trừ tôi. Năm đó nếu không phải phụ vương tôi đúng lúc mời Chú Vu đến, chỉ sợ tôi đã sớm bị họ giết chết.”
“Cậu bảo tôi đề phòng Lam Âm là có ý gì? Hắn ta định làm gì tôi?”
Có lẽ Lạp Mạc Linh được nói ra bí mật đã che giấu nhiều năm cùng uất ức và căm hận của mình, nên tâm tình cậu ta thoải mái hơn không ít, cậu ta ngồi dậy xếp bằng, tiện tay cầm một quả mâm xôi ăn, ăn vài trái mới chầm chậm nói: “Tôi biết trong thần điện đang giấu một người, mà người nọ là bí mật về sự trường thọ của Lam Âm…”
Đêm đó, Đại Tư Tế Lam Âm dẫn theo Lam Diên tự mình tới chỗ Lạp Mạc Linh tìm Nguyên Chiến.
Lam Âm nhìn thấy Nguyên Chiến, vậy mà lại mặc kệ Lạp Mạc Linh còn đang ở ngay bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề: “Đại vương tử điện hạ đã nói gì đó với ngài đúng không? Tuy cậu ta mất đi giọng nói nhưng sức mạnh linh hồn của cậu ta cũng không hoàn toàn bị áp chế, cậu ta cho rằng người khác đều không phát hiện, nhưng lại không thể giấu được ta.”
Nét mặt Lạp Mạc Linh không chút thay đổi, tựa hồ như cậu cũng biết mình không thể gạt được đối phương.
Nguyên Chiến lấy bất biến ứng vạn biến, chờ Lam Âm nói tiếp.
Lam Âm hơi dừng một chút: “Đại điện hạ có rất nhiều hiểu lầm với ta, nhưng ta không có thời gian giải thích quá nhiều với ngài và cậu ta, ta chỉ muốn nói, nếu ta muốn đại điện hạ chết, vậy cho dù hai vị bệ hạ có yêu thương đại điện hạ cỡ nào thì cậu ta cũng không thể sống đến tận bây giờ.”
Lạp Mạc Linh là người rất mạnh mẽ, nghe nói thế mà vẫn không sợ không giận, còn có thể sắc mặt không đổi sắc nhìn thằng vào Lam Âm.
Lam Âm tiếp tục nói: “Vị kia đã có dị động, nếu để ông ta trở lại Thổ Thành, khống chế Thổ Thành một lần nữa, thì đối với Âm Thành, đối với Cửu Nguyên đều không tốt đẹp gì. Dù cho anh không tin ta, thì vì Cửu Nguyên các anh, ta hy vọng anh có thể tiếp tục hợp tác với ta. Có lẽ Chú Vu rất mạnh, nhưng nếu ông muốn nguyền rủa người kia, cái giá phải trả chắc chắn sẽ không nhỏ, đến lúc đó chiến sĩ cấp cao và các tư tế chúng ta đại chiến, người chịu khổ chỉ là bình dân không có bao nhiêu sức chiến đấu.”
Nghiêm Mặc thừa nhận Lam Âm nói rất đúng, Cửu Nguyên và Thổ Thành đã kết thù, nếu bán thú nhân trở về khống chế Thổ Thành thì vẫn sẽ ôm ý đồ với Nguyên Chiến, giữ bán thú nhân lại cũng giống như giữ một quả bom nguyên tử luôn nhắm về mình và bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách tiêu diệt uy hiếp.
Nhưng khi nào thì tiêu diệt, dùng phương pháp gì, kế hoạch ra sao.
Nếu Đại Tư Tế Âm Thành không đưa ra kiến nghị, bọn họ sẽ chờ cho tới khi thân thể và năng lực cả hai đã hoàn toàn khôi phục, rời khỏi Âm Thành rồi lại nghĩ cách nâng cao năng lực của mình và sức chiến đấu chỉnh thể của Cửu Nguyên, đến khi hai người có sức chiến một trận với bán thú nhân, thì mới đi giải quyết ông ta.
Nguyên Chiến cười lạnh: “Ông ta đã chính miệng nói với tôi, ông ta có thù oán với thần điện và thành chủ Thổ Thành, Chú Vu chúng tôi giúp ông ta giải quyết kẻ thù của mình, ông ta cảm kích Cửu Nguyên chúng tôi còn không kịp, thì sao lại kết thù với chúng tôi? Còn là kết thù với Chú Vu?”
“Vậy đó cũng phải xem xem anh có rời khỏi Âm Thành được hay không.” Lam Âm nhàn nhạt nói.
“Uy hiếp tôi đấy à?”
“Không, ta đang trần thuật sự thật. Dù Âm Thành có thể để các anh rời đi, thì ông ta cũng sẽ không tha cho các anh. Nếu tình huống của ông ta cho phép, ông ta đã sớm trở về tiếp nhận thế lực của Thổ Thành, cần gì phải chờ tới bây giờ. Ngược lại, hiện giờ bởi vì ông ta gấp rút muốn trở về mới càng cần tới anh, về phần ông ta cần cái gì của anh, ta nghĩ anh hẳn là tự biết rõ. Trên người anh chắc chắn có chỗ cực kỳ đặc biệt mới khiến ông ta không thể từ bỏ, thậm chí còn không thèm đến tế phẩm mà vương hậu Thúy Vũ chủ động cung cấp.”
Hai bên đều đã nói thẳng ra, âm mưu hóa thành dương mưu, hai người Nguyên Chiến không thể lui được nữa.
Mà Nguyên Chiến cũng có ý định riêng của mình, tuy hắn không biết câu ‘cầu giàu sang từ trong nguy hiểm’, nhưng sau khi khôi phục ký ức, hắn liền biết muốn có được nhiều thì phải trả giá càng nhiều, hắn muốn nhanh chóng mạnh lên, vậy phải vứt bỏ hai chữ ‘an toàn’. Bán thú nhân muốn kiếm được của hời trên người hắn, sao hắn lại không muốn cắn một khối thịt mỡ từ bán thú nhân?
Lạp Mạc Linh ngồi trên giường đá, dáng điệu như không xương không cốt, nét mặt đầy vẻ châm chọc.
Ánh mắt Lam Âm khi nhìn Lạp Mạc Linh có chút phức tạp, sau đó chân thành nói với Nguyên Chiến: “Ta thừa nhận ta có suy nghĩ muốn lợi dụng anh, nếu anh có thể thành công thì quá tốt, Âm Thành bọn ta diệt được một uy hiếp lớn, nếu không thể, quả thật cũng không tổn thất gì mấy.”
Nguyên Chiến bỗng nhiên cảm thấy từ sau khi ra ngoài trải sự đời, mới phát hiện tư tế nhà mình không có vô liêm sỉ lắm.
Nghiêm Mặc: “…Ê ê, đừng tưởng rằng anh không nói với tôi là tôi không biết anh nghĩ cái gì nha.”
“Í? Tôi nghĩ gì em cũng biết?” Người nào đó có chút rục rịch.
Nghiêm Mặc lập tức cảm giác được suy nghĩ của đối phương đối với mình, tức khắc rất muốn tống vào họng người này một trăm cân đậu tình dục. Gia súc chính là gia súc, đang lúc nghiêm túc như vậy mà còn có thể toát ra mấy cái suy nghĩ dâm tặc!
Mà Nguyên Chiến thì như được mở ra một cánh cửa mới, hắn quyết định từ hôm nay trở đi sẽ bù lại toàn bộ bất mãn trên phương diện nào đó suốt từng ấy năm, toàn bộ đều thông qua trí tưởng tượng để truyền đạt cho tư tế đại nhân của mình xem.
Không đợi Nghiêm Mặc thi triển bạo lực tinh thần với hắn, Nguyên Chiến đã quay sang Lam Âm nói: “Trả lời một vấn đề cuối cùng của tôi, ngoại trừ các chiến sĩ khống chế đất bị cám dỗ mà chủ động tìm đến, có phải các người cũng bắt một ít tới nuôi tên bán thú nhân kia, sau đó lấy nó để trao đổi lợi ích nào đó với bán thú nhân có đúng không?”
Hỏi ra vấn đề này, Nguyên Chiến không phải bắn tên không đích. Vật trong cơ thể bán thú nhân tạo ra cám dỗ đối với chiến sĩ khống chế đất trong phạm vi xung quanh Âm Thành chừng ba ngàn mét, xa hơn nữa thì cực kỳ yếu ớt. Mà từ trước tới nay, chiến sĩ khống chế đất rời khỏi phạm vi thế lực của mình, chủ động đến Âm Thành có được bao nhiêu người? Lại còn là chiến sĩ cấp cao.
Dù bán thú nhân có ân với Âm Thành, nhưng cũng không phải có ân với Lam Âm, thì mắc gì tam Đại Tư Tế của thần điện Âm Thành lại muốn che giấu ông ta, nuôi ông ta, còn cho ông ta ở trên tầng cao nhất, thậm chí cho phép ông ta làm mật đạo ngay trong thần điện?
Không có trao đổi lợi ích, thì sao có thể?
Lam Âm không trả lời vấn đề này, y chỉ thuật lại đề nghị của mình một lần nữa: “Anh đáp ứng ta sẽ thực hiện giao dịch này, nguyên tinh tệ ta đã thanh toán một nửa, ta hy vọng muộn nhất là tối mai…”
“Không được! Tôi không tin các người.” Nguyên Chiến quả quyết cự tuyệt.
Lam Âm nhíu mày: “Ta đã thanh toán nguyên tinh tệ, chẳng lẽ anh muốn bội ước?”
“Tôi hồi phục lại dung nhan cho công chúa các người, các người còn chưa trả thù lao cho tôi đâu.” Không đợi Lam Âm mở miệng, Nguyên Chiến đưa ra yêu cầu: “Tôi vẫn chưa muốn chết, muốn tôi đối phó với bán thú nhân kia cũng được thôi, nhưng phải chờ đến khi tư tế của tôi hồi phục, có em ấy, tôi mới hành động.”
“Không có thời gian, ông ta đã sắp rời đi cùng vương hậu Thúy Vũ.”
“Chẳng phải anh nói ông ta không thể không có được tôi sao? Không có được tôi, thì sao ông ta rời đi được?”
“Ông ta sẽ dùng sức mạnh linh hồn khống chế anh, đến lúc đó chúng ta sẽ biến thành bị động.”
“Vậy thì kéo dài thời gian đi!”
Lam Âm đi qua đi lại ba bước, tựa hồ như vừa hạ một quyết định nào đó, y dừng chân, hỏi Nguyên Chiến: “Như thế nào mới có thể khiếp tư tế của anh nhanh chóng hồi phục.”
“Năng lượng.”
“Muốn nguyên tinh cấp cao đúng không?” Lam Âm cười nhạt: “Được, ta cho anh thêm mười viên nguyên tinh tệ cấp chín vô thuộc tính. Ba ngày! Vào tối ba ngày sau, khi tiếng chim kêu đầu tiên vang lên, dù tư tế anh có hồi phục hay chưa, anh cũng phải có mặt ở tầng chín trong thần điện. Nếu không, anh và tư tế của anh sẽ trở thành tế phẩm cho ông ta, mà Âm Thành và Thổ Thành sẽ liên thủ tấn công Cửu Nguyên các anh để thu hồi tổn thất trong những ngày này, dù các anh có Chú Vu, liệu Chú Vu có bảo vệ được tất cả người Cửu Nguyên không?”
Lam Âm nói xong liền dẫn Lam Diên tiêu sái rời đi.
Nguyên Chiến xoa xoa mũi, không giận mà cười.
Lạp Mạc Linh ngồi liệt trên giường bỗng nhiên nhảy xuống.
Hai người dùng nắm tay đấm vai nhau.
Trước đó bọn họ đã thảo luận rồi, dù có thế nào cũng không thể tránh việc đối phó với bán thú nhân kia, vì để gia tăng phần thắng, cũng là vì gia tăng cơ hội sống sót, việc giúp Nghiêm Mặc nhanh chóng khôi phục đã trở thành việc vô cùng quan trọng.
Ba ngày, thêm mười viên nguyên tinh tệ cấp chín, điều kiện này tốt hơn mong muốn của bọn họ rất nhiều.
Nghiêm Mặc hấp thu năng lượng của nguyên tinh tệ cấp chín cũng đã có cảm giác rồi, chắc cần thêm bảy tám viên nữa là hắn có thể khôi phục lại đến trạng thái có thể sử dụng túi không gian.
Chỉ cần hắn có thể sử dụng túi không gian, hắn sẽ làm được rất nhiều việc.
Lam Âm không nuốt lời, đêm đó phái Lam Diên đưa tới mười viên cấp chín.
Lạp Mạc Linh cũng nỗ lực cống hiến, nhưng cậu ta khá là bần cùng, vét sạch tài sản của mình nhưng cũng chỉ mới tìm được ba viên cấp tám, mà nguyên tinh tệ dưới cấp bảy thì không có bao nhiêu tác dụng, có tính vào cũng như không.
Nguyên Chiến khinh bỉ: “Cậu thật đáng thương.”
Lạp Mạc Linh nổi đóa: “Anh cho rằng nguyên tinh tệ cấp chín có ở đầy đường à? Ngay cả phụ vương và mẫu hậu tôi cũng không có bao nhiêu đâu! Chỉ sợ toàn bộ trong thần điện cộng lại cũng sẽ không hơn một trăm viên. Ngay cả cấp tám cũng không thường thấy! Chiến sĩ cấp chín lúc bình thường toàn dùng nguyên tinh tệ cấp tám, cấp chín thì bọn họ giữ lại để bảo mạng.”
Nghiêm Mặc nhớ lại bộ dáng của Chú Vu khi nhìn thấy viên nguyên tinh cấp chín to bằng cái nắm tay, lại nghĩ tới thái độ bủn xỉn của Âm Thành đối với nguyên tinh tệ cấp chín, không khỏi nâng cao mức quý giá của nguyên tinh tệ cấp chín quý một lần nữa.
Mà sau khi có thường thức về nguyên tinh tệ, lại quay đầu nhìn đám nguyên tinh lúc trước hắn dùng một viên Phản Hồn đan để đổi với lão Sơn Tiêu, lập tức cảm thấy hình như mình kiếm bộn rồi?
Nghiêm Mặc quyết định về sau có thời gian và cơ hội nhất định phải đi thăm lão Sơn Tiêu một chút.
Chuyện ngày sau không nói nhiều, có một đống nguyên tinh tệ, tốc độ khôi phục của Nghiêm Mặc lập tức tăng mạnh tới mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Nguyên Chiến không đi đâu cả, cả ngày rúc trong phòng nhìn chằm chằm quá trình khôi phục của cái xác cháy.
Lạp Mạc Linh muốn đến chiêm ngưỡng thử nhưng bị Nguyên Chiến đánh chạy.
Chưa tới hai ngày, Nghiêm Mặc đã tiêu hao một phát tám viên nguyên tinh tệ cấp chín, rốt cuộc thì tay hắn đã có thể cử động.
Tuy rằng vẫn rất đau đớn nhưng thể tinh thần của Nghiêm Mặc vẫn trở về thân xác của mình, chờ hắn trở về, vừa khống chế cơ thể mình chưa được bao lâu thì sách hướng dẫn bịp bợm đã biến mất một khoảng thời gian liền tạch một tiếng nhảy ra.
Thông báo vang lên trong đầu làm hắn rơi lệ đầy mặt.
Sao hắn không biết trong khoảng thời gian này mình lại làm nhiều chuyện như vậy?
Những cái khác rất tốt, nhưng điểm tín ngưỡng biến thành số âm là sao?!
Tín ngưỡng còn có thể thay đổi kiểu này à?
Rốt cuộc Cửu Nguyên đã xảy ra chuyện gì?