DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Lo lắng cố sức, tốn công vô ích để bọn họ sống cuộc sống tốt nhất, nhưng kết quả thì sao?”
Ý thức Nghiêm Mặc chia làm hai nửa, một nửa chìm đắm trong vũ khúc hiến tế, một nửa thì đau đớn giãy giụa, cầu cứu người mà hắn có thể cầu cứu.

Quả Vu Vận lớn lên trong thân thể hắn, vốn nên là người đầu tiên đáp lại hắn, nhưng có vẻ như thằng nhóc này cũng say trong việc hấp thụ năng lượng khổng lồ xung quanh hắn, dù kêu gọi thế nào cũng không có chút phản ứng.

Nghiêm Mặc gấp muốn điên rồi, thân thể hắn đặc biệt, người khác nhảy đến mức này thì chắc đã chết, nhưng có lẽ hắn sẽ vẫn cứ nhảy mãi, thẳng đến khi cuộc chiến này hoàn toàn kết thúc.

Hắn không biết tiếng nói bên tai đang nói nhỏ cái gì, nhưng nếu thật sự là chúng thần chúng linh, vậy thì bọn họ cũng quá giảo hoạt rồi, bọn họ chui lỗ hổng trong lời thề của hắn, hắn nói sau khi chết hắn sẽ dùng thân thể mình để hiến tế, nhưng chúng thần chúng linh lại phát hiện hắn khó chết hơn người bình thường, nên không muốn cho hắn chiếm lợi, cố ý dẫn đường hắn, dụ dỗ hắn cộng hưởng với năng lượng trong trời đất, ép hắn làm một vài trao đổi không cần thiết.

Giống như một đứa trẻ vốn chỉ muốn bứt hai cọng cỏ dại ở chân núi chơi, nhưng Sơn Thần lại bắt nó dọn sạch cỏ trên ngọn núi đó, nếu không phải thể chất đứa trẻ này đặc biệt, thì đã sớm bị ép chết hoặc mệt chết rồi!

Giờ khắc này, Nghiêm Mặc thật sự hận chết đám chúng thần chúng linh đó, thề chờ khi thoát khỏi tình trạng này, chắc chắn sẽ đòi lại hết thiệt thòi ngày hôm nay!

Cứu tôi! Ai tới cứu tôi với!

“Mặc ——!”

A Chiến! Nghe thấy tiếng hô quen thuộc, Nghiêm Mặc mừng rỡ, động tác khiêu vũ liên tục vô cùng nhập thần cũng không tự chủ được mà thoáng khựng lại một chút.

Nhưng chỉ tạm dừng một lát mà Nguyên Chiến đã lao xuống từ bầu trời, không quan tâm năng lượng trong trời đất đang biến thành một tấm chắn, cứ vậy mà dùng thân thể lao thẳng vào lá chắn kết từ cát bụi.

“Thình!” Một tiếng trống thật lớn truyền đến từ tứ phía, điệu nhảy đã sắp kết thúc.

Nghiêm Mặc dùng một chút sức lực cuối cùng, hét to: “Tản ra!”

Năng lượng bị hắn triệu tập lại lập tức theo lời hắn mà tản ra. Đương nhiên, đây cũng là vì hắn có thể thoát khỏi trói buộc trên tinh thần, giành lại quyền khống chế thân thể và tinh thần lực của mình.

Nguyên Chiến ôm chặt lấy Nghiêm Mặc, hai người rơi xuống từ không trung. Trước khi đáp xuống đất, Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc lộn một vòng trên không, hai đầu gối nhẹ nhàng chạm đất.

“Thủ lĩnh! Là thủ lĩnh đại nhân!”

“Giết! Giết sạch kẻ địch, đừng cho chúng chạy thoát!”

Thủ lĩnh xuất hiện, chúng chiến sĩ Cửu Nguyên càng hưng phấn, đuổi theo quân địch đang như ruồi mất đầu mà chạy trốn ráo riết ở ngoại thành.

Cuộc chiến đã tiến vào hồi kết.

Tuy rằng có rất nhiều quân Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh tiến vào ngoại thành Cửu Nguyên, nhưng khi bọn hắn nghe thấy tiếng trống và dị tượng của trời đất liền như mất hết sức chiến đấu, nhưng Cửu Nguyên lại hoàn toàn tương phản.

Bên này giảm bên kia tăng, hai bộ lạc binh bại như núi đổ, khi khó khăn lắm mới chạy tới ngoại sông đào thì lại phát hiện thủ lĩnh của bọn họ đã bị kẻ khác chặt đầu, cắm trên lối đi giữa sông!

Khi có người đầu tiên vứt vũ khí, ở bờ sông rất nhanh đã có giáo mác rơi đầy đất.

Chiến sĩ Cửu Nguyên hoan hô, tia máu trong mắt Tranh cũng chậm rãi rút đi, anh lau sạch máu tươi trên mặt, trầm tĩnh hạ lệnh: “Kẻ nào chống cự liền giết! Còn lại thì trói chặt, nhốt vào thủy lao!”

Nguyên Chiến đứng trên tường thành thấy chiến sự đã dừng, liền dời tầm mắt lên người Nghiêm Mặc.

Diện mạo Nghiêm Mặc vẫn chưa khôi phục, sách hướng dẫn trừng phạt hắn 350 ngày thì đó chính là 350 ngày, không thể xóa bỏ. Hắn bị trừng phạt vào đầu thu năm ngoái, là lúc lũ cua trong ruộng cỏ bồng béo mập nhất năm, mà bây giờ chỉ mới đầu hạ.

Nghiêm Mặc thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng kỳ lạ là thân thể hắn lại chứa đầy năng lượng.

“Anh tỉnh rồi.” Nghiêm Mặc nằm trong lòng người đàn ông nọ, vô lực mở mắt ra: “Anh ngủ nhiều thật đấy, thiếu chút nữa mệt chết tôi.”

Nguyên Chiến bế hắn, nâng đầu hắn lên, cúi mặt cọ cọ trán hắn, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện vừa rồi là sao?”

“À, bị thần bịp một vố.”

“Thần gì?”

“Tôi nào biết. Thôi, anh cũng đâu thể đánh nhau với thần chứ.” Nghiêm Mặc có một suy đoán với cái gọi là thần linh, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể nói ra, hắn phải chứng thực đã.

“Đại nhân, thủ lĩnh đại nhân.” Đại Hà dẫn Đinh Ninh và Đinh Phi đứng dậy đi tới, vẻ mặt khi nhìn Nghiêm Mặc càng thêm kính sợ so với ngày thường.

Ngay cả Đinh Phi thân với Nghiêm Mặc nhất cũng không dám nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Nguyên Chiến nói với Đại Hà: “Đi nói cho các đoàn trưởng, bao gồm cả những người có chức trách khác, bảo bọn họ tới phòng nghị sự gặp tôi, anh tự mình đi gọi, không được thiếu bất cứ ai.”

“Nhưng bây giờ…” Đại Hà do dự.

“Bây giờ hay muộn chút nữa thì có gì khác nhau?” Nguyên Chiến lạnh mặt.

Đại Hà nhìn về phía Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc khẽ gật đầu với anh, lúc này Đại Hà mới lĩnh mệnh rời đi, trước khi đi còn dặn Đinh Ninh và Đinh Phi không được rời khỏi tư tế đại nhân ba bước.

Nguyên Chiến chẳng những không tức giận việc Đại Hà chỉ nghe lời Nghiêm Mặc, mà ngược lại còn rất vừa lòng, hắn đi xuống tường thành, nhìn thấy các chiến sĩ khác trong đội hộ vệ chạy như bay đến cũng không đuổi bọn họ đi.

Trên đường, con dân Cửu Nguyên thấy thủ lĩnh ôm tư tế đại nhân đi nhanh tới liền nhao nhao quỳ xuống, thật lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên.

Nghiêm Mặc cảm thấy bầu không khí này có hơi quái dị, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng đi an ủi bọn họ, hắn vẫn rất để ý việc điểm tín ngưỡng biến thành số âm. Lo lắng cố sức, tốn công vô ích để bọn họ sống cuộc sống tốt nhất, thậm chí còn huỷ đi chế độ chiếm hữu nô lệ, lập ra một vài quy định có lẽ bọn họ không hiểu nhưng vẫn tuyệt đối có lợi cho bọn họ, còn cố hết sức đối xử với mọi người một cách công bằng công chính, nhưng kết quả thì sao?

Nghiêm Mặc cũng biết việc thành lập một thế lực không hề dễ dàng, nhất là khi hắn tương đương với một loại tín ngưỡng nào đó của bộ lạc.

Khi mọi người gặp sự cố mới đi cầu thần bái phật, bạn thỏa mãn họ, họ sẽ thờ phụng bạn, nhưng một khi bọn họ gặp phải chuyện bất công hoặc cuộc sống khốn khổ, sẽ có bao nhiêu người mắng trời mắng phật?

Lúc trước chẳng phải hắn cũng nhịn không được mà chửi ầm lên với ông trời vì Đô Đô sinh bệnh mà chết sao?

Nhưng hiểu thì hiểu, bất bình vẫn sẽ bất bình, dù có nói thế nào, Nghiêm Mặc hắn cũng giống như những người này, đều là những kẻ phàm nhân. Hắn không phải người chí công vô tư hay thiện lương nhân đạo, người khác đối xử tồi tệ với hắn, hắn không trả thù đã là may rồi.

Trong sảnh nghị sự lúc này, các chiến sĩ đoàn và các bộ khác, phàm là người có thể cử động đều đã tới, thậm chí Bộ Nga còn kêu người dùng cáng nâng mình qua.

Nghiêm Mặc nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế đá được trải một tấm đệm thật to thật dày, vẻ mặt đầy mỏi mệt.

Nguyên Chiến bệ vệ ngồi trên một chiếc ghế đá khác bên cạnh, thấy người đến đông đủ liền trực tiếp nói: “Ô Thần, mọi chuyện từ sau khi tôi và tư tế đại nhân rời đi, nhóc thuật lại những gì quan trọng cho tôi nghe.”

Trên người Ô Thần có không ít vết thương, nó được Diệp Tinh dìu đứng dậy, giọng nói tuy không cao, nhưng vẫn nhấn mạnh những trọng điểm rõ ràng: “Mãi cho đến khi các tộc người lùn rời đi hết, bộ lạc đều rất yên ổn. Đầu xuân, tụi con bắt đầu khai khẩn đất hoang dựa theo những gì tư tế đại nhân dặn, trồng lúa, gieo củ cải, rau hẹ, sơn tra, trúc, vân vân. Người chăn nuôi phụ trách chăn thả, người huấn luyện ngựa đi tìm tộc ngựa sừng để giao dịch và đưa ngựa sừng trong bộ lạc đi lai giống…”

“Ngày 26 tháng 4 theo lịch Vấn Thiên, bộ lạc Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh đánh lén doanh trại ở cửa khẩu sông lớn. Sau đó bộ lạc ta và quân địch đại chiến trên thảo nguyên, nhưng quân đối phương quá nhiều, lại có phản đồ dẫn bọn chúng đi đường vòng tránh được bẫy rập và chỗ các chiến sĩ mai phục, ngày 15 tháng 5, quân địch đột nhiên tập kết ngoài ngoại thành, các đoàn trưởng bắt đầu triệu tập chiến lực chuẩn bị nghênh đón, những người già trẻ yếu ớt không có sức chiến đấu không muốn chạy trốn, đều làm những chuyện trong khả năng của mình.”

“Ngày 17, chiến sĩ bộ lạc chiến đấu với quân địch, doanh trại ở ngoại thành bắc và cửa địa đạo cho những người già yếu và trẻ con trú ẩn bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, bởi vì nhân thủ cứu hoả trong thành không đủ, Tranh đoàn phái quân đoàn hai do Sa Lang phụ trách phòng thủ ở thành bắc đến cứu hoả, Sa Lang liền phát hiện ra một số phản đồ. Nhưng bọn phản đồ lấy nhóm người già yếu và trẻ em ra uy hiếp, khiến Sa Lang đoàn trưởng đành phải thả bọn chúng đi, vốn dĩ Sa Lang đoàn trưởng không muốn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà một bộ phận các chiến sĩ thủ thành lại nhận được tin thân nhân của mình bị bắt cóc, yêu cầu nhất định phải cứu được thân nhân của mình. Nhưng đúng lúc đó quân địch tấn công vào khu vực hẹp nhất của ngoại sông đào, tìm ra cách đả thông lối đi.”

Nghe đến đó, vẻ mặt của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều không tốt, tình huống lúc ấy chỉ nghe Ô Thần kể thôi cũng đủ biết các đoàn trưởng khó xử thế nào.

“Bởi vì số người bị bắt cóc khá nhiều, mà thân nhân của những người đó lại bị phân tán trong các đoàn, Tranh đoàn bất đắc dĩ hạ lệnh, chỉ đành để bọn phản đồ rời đi. Chúng còn yêu cầu sửa lại đường thông ra ngoại sông đào, Tranh đoàn giả vờ đáp ứng, khi chúng đi được một nửa liền nhờ các chiến sĩ tộc Người Cá và chiến sĩ khống chế đất phối hợp với nhau, dìm chúng vào ngoại sông đào và cứu những người bị bắt cóc. Nhưng cũng vì mọi người bận cứu người và đối phó với lũ phản đồ, quân địch mới tìm được cơ hội dùng cây bắc cầu ngang sông, cho một nhóm chiến sĩ thần huyết xông qua sông.”

Ô Thần nói tới đây, liền thở dài như ông cụ non: “Ngày đó các chiến sĩ đoàn lại xảy ra chuyện, không biết là ai âm thầm truyền ra tin đồn, nói Tranh đoàn vì đối phó với lũ phản đồ mà giết hết con tin bị bắt cóc.”

Nguyên Chiến cắt ngang lời Ô Thần, sắc mặt âm trầm hỏi: “Nội loạn ngoại nhiễu, nên quân địch mới đánh vào được?”

Ô Thần lắc đầu: “Có tộc Người Cá hỗ trợ, quân địch chạy vào không nhiều, nhưng Tranh đoàn và các thủ lĩnh cùng chiến sĩ thủ lĩnh tộc Người Cá thương lượng với nhau xong thì quyết định tương kế tựu kế, để quân địch tiến vào, lợi dụng đường sông để đánh úp bọn chúng, giết chết từng nhóm một. Nhưng mà… nhân tâm đã quá mức lung lay, chính chúng ta đã rối loạn trước rồi, nếu không phải thủ lĩnh ngài và tư tế đại nhân trở về đúng lúc, có lẽ đã…”

Ô Thần cắn môi.

Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn Tranh: “Có gì cần bổ sung không?”

Tranh tiến lên trước một bước: “Có. Trước mắt, ở cửa khẩu sông lớn có tộc Người Cá canh chừng, ngăn cản quân địch phía sau. Nhưng Ma Nhĩ Càn lợi dụng Thần Sông của bọn họ mà kéo rất nhiều mãnh thú trong nước tới, nghe nói tộc Người Cá đối phó rất cố sức.”

“Ở phụ cận cửa khẩu còn có bao nhiêu quân địch?”

“Theo như Mãnh đoàn tra xét thì bên kia sông đã có quân địch tập kết, chúng ta giết được không dưới bốn ngàn người, nhưng bọn chúng vẫn cứ vận chuyển chiến lực cuồn cuộn không ngừng. Mặt khác, chúng ta bị quân phản đồ bán đứng, bọn chúng đã phát hiện ra hồ nước mặn nên phái một chi đội do chiến sĩ thần huyết dẫn đầu tiến tới đó canh giữ. Văn Sinh phát hiện bất thường nên đúng lúc bảo mọi người chạy vào địa đạo trốn đi rồi lấp cửa địa đạo lại, nhưng Văn Sinh cản phía sau bị trọng thương rồi bị bắt, Đại Sơn phụ trách lương thảo ở hậu cần không nghe theo mệnh lệnh, lén đi cứu người cũng bị bắt được.”

Nguyên Chiến tức giận tới mức phì cười: “Được lắm! Phản đồ đã tìm ra hết chưa? Có bao nhiêu? Là kẻ nào?”

Tranh bình tĩnh báo cáo: “Bọn phản đồ có xen lẫn trong ba trăm dã nhân mà lúc trước bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức đưa tới, bọn chúng cũng không phải dã nhân, mà vẫn luôn lén lút tìm hiểu các bí mật của bộ lạc ta. Trong ba trăm dã nhân này có kẻ làm phản đến từ Tam Thành, ngoài ra cũng có người Cửu Nguyên tham dự, đầu sỏ là Linh Cẩu của tộc Tức Nhưỡng, Phì Khuyển của tộc Hắc Nguyên, Mục Đại Căn của tộc A Ô và Hắc Hương tộc Diêm Sơn, và hơn ba mươi kẻ tham dự trong đó.”

Tranh căm hận bọn phản đồ cùng cực, nên nhớ kỹ tên của hơn ba mươi người đó bao gồm cả đám ‘dã nhân’ Tam Thành của Đóa Phỉ, lần lượt đọc ra hết.

Nghiêm Mặc nghe xong cái danh sách này, đối chiếu với trí nhớ của mình một chút, hắn phát hiện một hiện tượng làm hắn thực không biết phải nói gì. Không nói đến gian tế mà Đóa Phỉ đưa vào, đại bộ phận trong bọn phản đồ này không có chín phần thì cũng trên năm phần đều là người Cửu Nguyên.

Có điều, sao tên của chúng lại nghe quen tai vậy?

Nguyên Chiến đang định hạ lệnh cho người dẫn bọn phản đồ còn sống tới đây, thì Nghiêm Mặc đột nhiên mở miệng: “Nguyên nhân?”

Giọng Nghiêm Mặc không lớn, nhưng hắn vừa mở miệng, toàn bộ đại sảnh lập tức lặng yên, tất cả mọi người cùng nhìn về phía hắn.

Khiếp sợ mà vũ khúc hiến tế mang lại cho mọi người vẫn chưa tan đi, hiện giờ ánh mắt của người Cửu Nguyên nhìn đến Nghiêm Mặc cơ hồ giống như thần sống vậy, chỉ cảm thấy nhìn hắn nhiều thêm một cái cũng là một loại bất kính, mà các thủ lĩnh đoàn được cảm nhận nguồn năng lượng thần kỳ của vũ khúc hiến tế lại càng thêm sùng bái và kính sợ. Người không biết không sợ, đã biết rồi thì đương nhiên sẽ sợ người có thể mang đến loại sức mạnh này.

“Sao không ai nói gì? Là lũ phản đồ đó không chịu nói ra nguyên nhân phản bội, hay mọi người còn chưa kịp thẩm vấn chúng?” Nghiêm Mặc uể oải hỏi.

“Hồi bẩm tư tế đại nhân, bọn tôi đã thẩm vấn rồi.” Tranh kính cẩn trả lời: “Phần lớn những kẻ này bất mãn với quy tắc của Cửu Nguyên, có vài kẻ còn từng bị phạt vì vi phạm quy tắc.”

Nghiêm Mặc nghe Tranh nhắc lại cuối cùng cũng nhớ ra, tên Linh Cẩu kia chẳng phải là một trong năm người lúc trước cưỡng hiếp những người phụ nữ mới tới, rồi bị hắn trừng phạt ngay trước mặt mọi người và đuổi khỏi Cửu Nguyên đó sao?

Tiếc là lúc trước đuổi quá nhiều người ra ngoại thành, năm người này lại giảo hoạt, không rời khỏi Cửu Nguyên mà lén chui vào ngoại thành ở, sau lại làm bộ như không có việc gì mà tiếp tục gia nhập chiến đội.

Tranh báo tên ra, trong người năm đó có ba kẻ phản bội.

Mặt khác, Phì Khuyển là cái gã chuyên phụ trách mổ xẻ thức ăn lúc còn ở Nguyên Tế, hình như gã ta có tật xấu thích ăn thịt người, từng bị người báo lên, còn bị Băng đích thân tới xử phạt.

Về phần tên Mục Đại Căn của tộc A Ô, ông ta là tên khốn đã ngủ với con gái mình mà còn cảm thấy có lý, nghe cái tên ông ta tự lấy cho mình* liền biết ông ta là thứ người gì! Sau đó hắn nghe nói ông ta còn chạy tới quấy rầy con gái mình Tiểu Thụ và Tiểu Tiểu Thụ, bị con trai ông ta Mục Lâm đánh cho một trận, Băng cũng đã phạt ông ta đi làm cu li một thời gian, nhưng kết quả lao động cải tạo hiển nhiên không thành công.

(*Mục Đại Căn: Đại Căn ý chỉ bộ phận sinh dục có kích cỡ lớn.)

Còn về Hắc Hương, nhỏ này chắc là thân mang xú danh, tự cảm thấy ở Cửu Nguyên không nổi nữa, liền phản lại Cửu Nguyên, cuối cùng còn muốn trả thù Cửu Nguyên và Nghiêm Mặc hắn một phen!

Bọn phản đồ khác thì hoặc nhiều hoặc ít cũng từng vi phạm quy định, hoặc là bất mãn với chế độ một vợ một chồng và không có chế độ chiếm hữu nô lệ, tóm lại đều là lũ người ương bướng cứng đầu, cố chấp với xã hội cũ!

Bình luận

Truyện đang đọc