DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Nguyên Chiến chỉ lấy tư tế đại nhân nhà mình làm niềm vui, người ta phong hỏa hí chư hầu, hắn thì cho người khắc phiến đá.”
 Kỳ Hạo không hổ là người có thể sống sót sau khi giao phối với Thiên Ngô, lúc nhìn thấy hình dáng kinh dị đáng sợ của Sơn Tiêu mà vẫn bình tĩnh không sợ.

Thẳng đến khi Sơn Tiêu nhếch môi nhìn gã, cầm cánh tay gã lên, ‘răng rắc’ một tiếng!

Kỳ Hạo đơ ra một giây, ngay sau đó đau quằn quại, kêu gào thảm thiết, vẻ mặt còn như không thể tin nổi.

“A ——! Nó là thứ gì? Tụi mày… không muốn thuyền sao?” Kỳ Hạo đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, cánh tay của gã bị bẻ gãy, lúc con quái vật một chân kia cắn cánh tay gã còn dùng răng nanh xé mất một miếng thịt của gã.

“Ái chà!” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt không sao hết mà xin lỗi: “Nó không phải người Cửu Nguyên chúng tôi, nó là chủ nhân của cánh rừng này, tựa như Thuỷ Thần Thiên Ngô của các anh vậy, nó là thần hộ vệ của nơi đây, hết thảy sinh vật trong khu rừng này đều phải nghe lệnh nó.”

Ngay sau đó hắn lại làm bộ vô cùng đau đớn nói: “Tôi nói này, sao đang yên đang lành anh đòi phóng hỏa đốt rừng thế? Anh biết không, người của bọn tôi đang đánh với con dân của nó, vừa nãy bỏ anh lại chính là vì nguyên nhân này, ai ngờ đâu lúc bọn tôi chiến đấu với chúng, thì người của anh ở bên kia lại chuẩn bị phóng hỏa, các động vật trong rừng thấy rồi nói cho nó biết, thế nên, nó không đánh với bọn tôi nữa, nhất quyết phải tìm anh tính sổ.”

Kỳ Hạo chỉ cảm thấy cánh tay mình càng đau hơn! Có một vài từ ngữ mà Nghiêm Mặc nói là lần đầu tiên gã nghe đến, nhưng bởi vì năng lực đặc thù của Nghiêm Mặc, gã hoàn toàn có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, cũng vì có thể hiểu nên gã mới càng tức, thiếu chút phải hộc máu.

Theo như Nghiêm Mặc nói, gã chẳng những giải vây giúp kẻ thù của mình, mà còn xui xẻo tới mức dẫn họa lên người mình luôn?

Sơn Tiêu vừa mới ăn một miếng thịt của gã đột nhiên gầm rú một tiếng, há mồm phun ra một cái phụt.

Nước miếng tanh hôi cộng thêm một ít cặn thức ăn phun hết lên mặt Kỳ Hạo.

Vẻ mặt Kỳ Hạo quả thực khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trong bốn người ở đây, chỉ có Nghiêm Mặc là hiểu tiếng gầm rú phẫn nộ của Sơn Tiêu, nó nói gã Kỳ Hạo và người Ma Nhĩ Càn về sau không bao giờ được phép đến gần khu rừng này, nếu không thì nó sẽ ăn gã.

Nghiêm Mặc không có phiên dịch, gã Kỳ Hạo đương nhiên không hiểu Sơn Tiêu đang gầm rú cái gì, gã muốn trốn, nhưng cả người bị ghim đầy kim châm làm gã không cách nào trốn được.

Sơn Tiêu thấy Kỳ Hạo bị cắn gãy tay rồi mà còn cứng đầu như vậy, đừng nói dẫn người cút khỏi đây, mà ngay cả động cũng không thèm động một chút, thế là Sơn Tiêu càng thêm phẫn nộ, cặp mắt to như mắt trâu đảo qua, không thèm cánh tay chẳng có bao nhiêu thịt nữa, thò móng vuốt tới đùi phải Kỳ Hạo, há ra cái mồm đỏ như cái bồn máu.

“Không ——!”

“Răng rắc!”

Sơn Tiêu cắn gãy chân gã còn chưa tính, trông dáng vẻ như rất muốn xé luôn cái đùi phải của gã.

“Dừng lại! Dừng lại! A a a!” Kỳ Hạo hoàn toàn không thể làm gì con quái vật ngang ngược vô lý lại còn ngôn ngữ không thông này, chỉ có thể điên cuồng hô to.

Nguyên Chiến thì đứng một bên lạnh lùng nhìn.

Nghiêm Mặc thấy Sơn Tiêu hành gã cũng tàm tạm rồi, liền lớn mật đè lại một cánh tay của Sơn Tiêu: “Khoan đã! Đừng giết gã! Nếu anh xé một chân của gã, hắn chắc chắn sẽ phải chết.” Chủ yếu là hắn không muốn lao lực phẫu thuật cứu Kỳ Hạo.

Sơn Tiêu thở phì phì, nó cũng không tính giết chết tên nhân loại này, chỉ muốn đe dọa cho hả giận mà thôi.

Nghiêm Mặc trộm nhìn thân dưới của Kỳ Hạo, phát hiện gã vậy mà cũng anh dũng đó chứ, bị uy hiếp và tra tấn như thế mà còn không tiểu ra quần, có lẽ người này thả ở Ma Nhĩ Càn một thời gian thì chắc sẽ mang đến cho Cửu Nguyên rất nhiều phiền toái đây.

Từ việc gã muốn vượt lên trước Kỳ Nguyên và cam nguyện vứt bỏ hận thù khi bị làm cho mất mặt, rồi muốn thành lập mối giao dịch muối đỏ ngầm với thành Cửu Nguyên, chứng tỏ người này không lỗ mãng hay não rỗng tuếch như những gì gã bày ra bên ngoài, tuy cũng không quá thông minh, nhưng người như vậy mới mang đến đả kích lớn nhất cho người trong nhà, bởi vì người trong nhà ‘hiểu’ gã nhất, trái lại sẽ không đề phòng gã.

Kỳ Hạo tuyệt đối không phải kẻ mà một chức chiến sĩ thủ lĩnh hay tù trường là có thể thỏa mãn được, thả gã về, xem gã và Kỳ Nguyên cùng tù trưởng cha gã tranh đấu cũng rất hay ho. Nếu thật sự giết gã, sẽ càng khiến Ma Nhĩ Càn có lý do để tấn công Cửu Nguyên.

Lại nói, hắn còn đang trông mong gã mang tới cho hắn nhiều thuyền và Toàn Quy một chút.

Kỳ Hạo thấy con quái vật kia thật sự buông móng vuốt ra chứ không tóm đùi gã vặn tới vặn lui nữa, vẻ mặt lại như không thể tin được: “Nó nghe lời mày? Nó nghe lời mày?!”

Sơn Tiêu tru một tiếng, nó sao có thể nghe lời nhân loại! Bực mình! Nó lại xách Kỳ Hạo lên đập xuống đất.

“Bịch!” Bụi đất bay lên, mặt đất không quá cứng bị đập ra một cái hố cạn.

Nghiêm Mặc rút tay về, làm người đứng xem mà hắn cũng thấy đau dùm cho Kỳ Hạo.

Kỳ Hạo ngay cả kêu cũng kêu không được, gã bị đập hôn mê, càng tệ hơn là, vì cú này mà không ít kim châm trên người gã chui thật sâu vào trong thịt, có vài cây còn bị gãy hoặc rớt xuống. Mà cánh tay và cánh chân bị cắn gãy của gã thì càng khỏi phải nói ……

Nguyên Chiến chậc chậc hai tiếng.

Sơn Tiêu giơ Kỳ Hạo lên còn muốn đập phát nữa những Nghiêm Mặc vội vươn tay ngăn cản, lần này ngăn cản là thiệt lòng, bởi vì nếu không ngăn cản, Kỳ Hạo chắc chắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà hôn mê.

“Sơn Thần đại nhân! Hạ thủ lưu tình!” Nghiêm Mặc ngăn Sơn Tiêu lại, ‘cướp lấy’ Kỳ Hạo, để gã trên đất tát bốp bốp hai cái: “Dậy dậy? Đừng có xỉu! Anh là chiến sĩ cấp sáu đúng không? Đừng có yếu đuối thế!”

Kỳ Hạo bị Nghiêm Mặc tát tỉnh, gã chỉ cảm thấy cả người mình đau như muốn nát ra, còn chưa nói gì thì đã gào lên thảm thiết trước.

Nghiêm Mặc dùng kim đâm đâm gã: “Tay và chân có còn muốn nữa không?”

Kỳ Hạo nghĩ thầm, nhảm nhí, đương nhiên muốn, có ai lại muốn làm kẻ tàn phế!

“Anh biết tôi là tư tế, trình độ chữa thương của tôi cũng không tệ lắm, ít nhất thì tốt hơn Tự Thủy đại nhân của các anh nhiều, tôi mà ra tay, thì tay và chân anh chẳng những có thể nối lại, mà sau này cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.”

Kỳ Hạo không tin, nhưng lúc này gã chỉ có thể dựa vào Nghiêm Mặc: “Cứu tôi! Tôi sẽ không… quên ân tình của cậu!”

Nghiêm Mặc chỉ chờ những lời này: “Vậy anh muốn báo đáp ân tình của tôi như thế nào?”

Kỳ Hạo tức giận trừng hắn.

Nghiêm Mặc chỉ hàm hậu cười: “Không nghĩ ra được? Như vầy đi, tôi rất dễ nói chuyện, cũng không cần anh phải bán mình làm nô để báo đáp tôi, một cánh tay mười con thuyền mười con Toàn Quy, một cẳng chân hai mươi…”

“Không!” Kỳ Hạo không đợi Nghiêm Mặc nói xong đã rống lên: “Tôi không thể lấy nhiều thuyền và Toàn Quy như vậy!”

“Grào!” Sơn Tiêu thấy Kỳ Hạo bị nó đập mà còn có thể rống lớn tiếng như thế liền nổi giận, nhân loại này phải đập thêm vài phát nữa mới có thể ngoan ngoãn, liền vươn tay muốn tóm người!

“Đừng! Không ——!” Kỳ Hạo thấy Sơn Tiêu lại thò móng vuốt đến liền điên cuồng hô to, gã không thể không kêu lên với cậu thiếu niên có tướng mạo hàm hậu này: “Tôi đồng ý đưa thuyền cho cậu, nhưng tôi thật sự không thể kiếm được ba mươi chiếc! Nhiều lắm chỉ là mười chiếc! Thuyền và Toàn Quy đều do Kỳ Nguyên quản, tôi chỉ có thể dùng nhiều nhất là mười chiếc! Nếu nhiều hơn nữa thì bọn hắn sẽ phát hiện! Nếu cậu mang tôi ra để uy hiếp cha tôi, thì cậu đừng hòng lấy được thứ gì!”

Nghiêm Mặc đã từng thấy thuyền của Ma Nhĩ Càn, hắn không đánh chủ ý lên thuyền gỗ của Ma Nhĩ Càn, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên đối với chuyện này, vì phương pháp làm thuyền không tính là khó.

Mấy cái thuyền này, kỳ thật trong mắt Nghiêm Mặc chỉ là ba cái thuyền gỗ được cột lại với nhau thành dãy thuyền dài, thuyền được làm từ thân cây ra, có điều bọn họ dùng những loại cây thô to, mấy loại cây đó chắc cũng chỉ có thể tìm được ở cái thời đại này thôi, một cây là có thể tạo ra được một con thuyền chở tầm mười người.

Như vậy, cột nhiều thuyền lại với nhau thì có thể chở được ba mươi người, đằng trước sẽ có một con Toàn Quy kéo thuyền.

Nghiêm Mặc không thèm thuyền gỗ của người ta, nhưng hắn thèm Toàn Quy, hắn cũng có thể chặt cây làm bè gỗ, nhưng đi ngược dòng mà không có buồm cũng không có bánh lái, chỉ dựa vào sức người chèo thì chẳng những tốn thời gian, tốn sức, mà lại còn nguy hiểm.

Nếu người Ma Nhĩ Càn có thể tự do hành tẩu trên sông, vậy ngoại trừ sự phù hộ của Thuỷ Thần, nguyên nhân chính vẫn là dựa vào bọn Toàn Quy, cái Nghiêm Mặc muốn là Toàn Quy.

“Được, mười con thì mười con. Còn đám cốt khí nguyền rủa thì coi như là quà mà các anh bồi thường cho Cửu Nguyên chúng tôi vì đã vô lễ đi.” Không chỉ cốt khí, mà Nghiêm Mặc còn định gom luôn thuyền và Toàn Quy về nhà không trả, Kỳ Hạo có thể tới Cửu Nguyên cướp à? Dù sao bọn họ cũng không tính qua lại hữu hảo với Ma Nhĩ Càn nữa.

“Này, tỉnh coi, đừng có xỉu. Tôi đã giải quyết xong vấn đề của mình, sau đây là yêu cầu của Sơn Thần đại nhân.”

Nghiêm Mặc vốn muốn mượn Sơn Tiêu để dọa Kỳ Hạo và Ma Nhĩ Càn, nhưng Sơn Tiêu có thể nghe hiểu lới hắn nói, mà hắn còn có một kiêng kỵ khác trong lòng, lời đến bên miệng liền đổi: “Vị Sơn Thần đại nhân này muốn tôi chuyển lời cho anh, anh ta không muốn nhìn thấy người Ma Nhĩ Càn đến gần khu rừng này, nếu lần sau để anh ta nhìn thấy các anh, anh ta sẽ không để kẻ nào sống sót trở ra.”

Sơn Tiêu đúng lúc mà trừng Kỳ Hạo một cái.

Nghiêm Mặc nhìn Kỳ Hạo sợ thì sợ nhưng lại giấu vẻ hung ác trong đáy mắt, liền bỏ thêm một câu: “Anh ta cũng không sợ anh phóng hỏa, lửa không thiêu chết được Sơn Thần đại nhân, nếu anh phóng hỏa, anh ta sẽ dẫn con dân của mình đi giết Ma Nhĩ Càn, xé xác mỗi một người các anh ra thành mảnh nhỏ. Có lẽ Thuỷ Thần có thể bảo vệ các anh, nhưng trừ phi các anh sống được trong nước, bằng không thì các anh sẽ không bao giờ chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Sơn Thần đại nhân.”

Sơn Tiêu rất là hài lòng với cái chú thích này của Nghiêm Mặc, vươn móng vuốt ra vỗ vỗ vai hắn như người.

Nghiêm Mặc bị nó vỗ cho nhe răng trợn mắt, lực tay của anh Sơn Tiêu này mạnh quá mức rồi, chẳng trách vừa rồi nó chỉ là làm bộ mà Kỳ Hạo liền đau như đùi thật sự bị người ta vặn đứt vậy.

Nguyên Chiến cười nhạo Nghiêm Mặc, căn bản không thèm ra tay cứu hắn.

Nghiêm Mặc giơ ngón giữa với Nguyên Chiến.

“À, còn một điều quên nói, Sơn Thần đại nhân rất bất mãn với hành vi của các anh, nên đã xé xác chừng hơn phân nửa nhân thủ của anh, có một ít đào tẩu được, anh trở về có thể xem đây là lý do để nói với cha anh, bảo rằng Sơn Thần đại nhân đã rất niệm tình rồi, nếu không thì ngay cả anh cũng không thể trở về.”

Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, đây có lẽ là dáng vẻ chân thật nhất của Kỳ Hạo, huống chi cái mạng nhỏ của gã cũng đã ở trong tay người khác.

Kỳ Hạo và Cửu Nguyên ký tên lên hiệp ước bất bình đẳng đầu tiên, trên phiến đá viết rõ ba điều:

Thứ nhất, Kỳ Hạo của Ma Nhĩ Càn đưa cốt khí Vấn Thiên làm lễ vật tặng cho Cửu Nguyên, lấy làm vật tượng trưng cho mối quan hệ hữu hảo của hai bộ lạc.

Thứ hai, cung cấp mười chiếc thuyền và mười con Toàn Quy cho Cửu Nguyên.

Thứ ba, lấy rừng Vượn Đỏ ở gần biên giới Ma Nhĩ Càn làm giới hạn, Kỳ Hạo của Ma Nhĩ Càn đáp ứng về sau sẽ không dẫn người bước vào rừng Vượn Đỏ.

Kỳ Hạo không rõ, đồng ý miệng là được rồi, vì sao cứ nhất quyết phải viết trên một phiến đá, còn phải ấn dấu tay.

Sau đó, Kỳ Hạo ở lại bìa rừng dưỡng thương, dùng phương pháp đưa tin chỉ Ma Nhĩ Càn mới có để gọi thủ hạ, Thải Thạch mạng lớn không chết, lúc nhìn thấy Kỳ Hạo thì thiếu chút nữa mắt hổ rơi lệ, bỏ lại con trai của tù trưởng, sau khi trở về hắn đừng hòng có trái cây ngon để ăn.

Nghe nói Kỳ Hạo muốn đưa mười chiếc thuyền và mười con Toàn Quy mả gã tàng tư ra, tuy hắn tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, trong bộ lạc, Kỳ Hạo xem hắn như tâm phúc, đương nhiên lấy lệnh của Kỳ Hạo làm đầu.

Nguyên Chiến cũng tò mò vì sao phải lãng phí một phiến đá như vậy, nếu Kỳ Hạo không làm theo, hắn sẽ ép thủ hạ của gã đi làm để cứu gã.

Nghiêm Mặc cười thần bí, cẩn thận cất phiến đá vào túi không gian: “Bây giờ Kỳ Hạo chỉ là con trai của tù trưởng Ma Nhĩ Càn, chờ khi gã biến thành tù trưởng thì giá trị của phiến đá sẽ không chỉ là vậy. Hiện giờ không cần dùng đến, về sau tới lúc cãi cọ anh sẽ biết phiến đá này có ích lợi gì.”

Nguyên Chiến biết Nghiêm Mặc không bao giờ làm chuyện vô dụng, thấy hắn xem trọng phiến đá đó như thế, liền ghi nhớ trong đầu: Ừm, về sau khi đánh lộn với ai, phải bắt bên thua viết lên phiến đá, thu thập nhiều nhiều một chút, Mặc nhất định sẽ rất vui.

Nghiêm Mặc làm vậy chỉ vì muốn lai lịch của cốt khí và Toàn Quy có thể quang minh chính đại, cũng thuận tiện bịt miệng sách hướng dẫn. Ít bữa sau hắn mới phát hiện, giá trị của điều thứ ba mới là lớn nhất!

Nguyên Chiến chỉ lấy tư tế đại nhân nhà mình làm niềm vui, người ta phong hỏa hí chư hầu, hắn thì cho người khắc phiến đá.

Hai người hoàn toàn không ngờ chỉ một trò chơi lập khế ước như vậy sẽ mang đến bao nhiêu biến hóa cho thế giới này, vì vậy mà thế hệ đời sau đều gọi đây là giai đoạn mở ra tấm màn cho thời đại khế ước đá.

Bình luận

Truyện đang đọc