DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Thủ lĩnh đại nhân như sợ tư tế đại nhân thiệt thòi hay gì đó, mà hận không thể lấy hết tất cả những thứ tốt nhất trên gian đưa vào thần điện trên đỉnh núi.”
Gió thổi mây vần, bốn mùa lưu chuyển.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc dẫn các chiến sĩ Cửu Nguyên bắt đầu chinh chiến khắp nơi hoang dã, hai người đi đến đâu xây đường đến đó.

Đầu tiên là thảo nguyên rộng lớn ở Cửu Nguyên, từ sườn núi phía nam đến chân núi Phụ Thần phía bắc, chiến sĩ Cửu Nguyên lấy tư thái dễ như bẻ cành khô mà chiếm lĩnh vùng đất rộng một triệu km vuông này.

Tộc người lùn gia nhập liên minh Cửu Nguyên, trở thành đồng minh của Cửu Nguyên, giúp đỡ người Cửu Nguyên cùng chinh chiến các bộ lạc dã nhân quanh núi Phụ Thần.

Bởi vì tư tế đại nhân đã nghiêm khắc ra lệnh, người Cửu Nguyên không được chủ động xâm lược và tấn công người khác, để tuyên dương văn hóa Cửu Nguyên, giao hảo với các bộ tộc bộ lạc, xây dựng tình hữu nghị khắp nơi, thậm chí còn lấy danh nghĩa đưa thức ăn đưa đồ mặc để thành lập quan hệ ngoại giao với các tộc khác.

Thử nghĩ, một bộ tộc dã nhân yếu ớt chỉ với mấy chục người hoặc hơn trăm người, mùa đông ăn không đủ no, mỗi ngày đều có người chết đi, nếu vào một ngày đột nhiên thấy một bộ lạc cường đại mang theo hơn một ngàn chiến sĩ đi tới trước cửa nhà bạn, cười tủm tỉm nói chỉ cần bạn chịu gia nhập Cửu Nguyên, trở thành người Cửu Nguyên, về sau sẽ không bao giờ phải lo tới việc chịu đói, còn có nhà cửa để ở, quần áo để mặc, và được các chiến sĩ cường đại bảo hộ, thì bạn sẽ lựa chọn như thế nào?

Đương nhiên cũng có người cố chấp hoặc sợ hãi mà không chịu gia nhập, không sao cả, người Cửu Nguyên sẽ xây đường xung quanh bộ tộc đó, đi săn, nếu xung quanh bạn còn có bộ tộc khác, họ sẽ cho bạn thấy rõ sự khác nhau giữa việc gia nhập Cửu Nguyên và không gia nhập Cửu Nguyên.

Xây đường rồi, chờ khi đến mùa đông, người Cửu Nguyên sẽ đi theo đường lớn mang thức ăn sung túc và da thú tới, lại lần nữa hỏi bạn có muốn gia nhập Cửu Nguyên không, nếu đồng ý thì tốt, còn nếu bạn muốn đánh cướp, vậy càng tốt!

Các chiến sĩ Cửu Nguyên chỉ ước gì có người chủ động đánh cướp mình, bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có lý do ra tay dạy dỗ đối phương một bài học, rồi kéo quân tấn công bọn họ, biến toàn bộ thành tù binh kéo về làm cu li, đương nhiên tài sản của bộ lạc dám đánh cướp cũng sẽ bị bọn họ thuận tiện chiếm lĩnh.

Nguyên Chiến rất xấu, trước khi ‘thăm viếng hữu nghị’ hắn đều phái thám báo đi tìm hiểu thực lực của những bộ tộc đó, nếu nhỏ yếu, thì trực tiếp lôi hơn một ngàn người ra cho đối phương nhìn thấy sự cường đại của Cửu Nguyên. Nếu hơi mạnh một chút, hắn sẽ phái hơn mười hoặc hai mươi người mang theo một đống thức ăn, da thú cùng những vật phẩm quý giá khác đi qua cửa nhà người ta, dụ cho người ta chủ động đánh cướp, sau đó…

Không thể không nói thủ đoạn này thực sự rất vô liêm sỉ, nhưng cũng cực kỳ hữu dụng, đặc biệt là đối với các thế lực nhỏ yếu dưới một ngàn người.

Giai đoạn sau trên thảo nguyên lớn trong lãnh địa của Cửu Phong hầu như không có thế lực nào thành hình, đại đa số đều là những bộ tộc dã nhân giống tộc A Ô lúc trước, có vài bộ tộc lớn một chút thì nhiều nhất cũng chỉ ba bốn trăm người.

Cửu Nguyên cần dân cư, Nguyên Chiến ngoại trừ thành lập đồn quân ở những đoạn đường quan trọng, những người khác chỉ cần đồng ý là hắn liền đưa tất cả về Cửu Nguyên.

Thu phục xong vùng lãnh địa của Cửu Phong, Nguyên Chiến bắt đầu nhắm vào vùng đất nằm phía đông nơi này, và phía nam khu rừng đen.

Nơi đó có tộc Trệ, tộc Người Rắn, tộc Bái Nhật, tộc Hách Lạp, tộc Hồng Hồ…

Vì để dễ bề công chiếm nó, Nguyên Chiến bắt đầu làm đường quanh hồ Thanh Uyên tới khu rừng đen, con đường này xây dựa theo đường đi mà bộ lạc Nguyên Tế di chuyển đến Cửu Nguyên lúc trước, đó cũng là lộ tuyến do Nghiêm Mặc cung cấp.

Đường đi kéo dài từ hồ Thanh Uyên đến khu rừng đen, trong khoảng thời gian làm đường Nghiêm Mặc có đến thăm lão Tát Mã tộc Phong, hỏi những vấn đề mà hắn gặp phải và những vấn đến mà Chú Vu với Ngu Vu không thể cũng như không chịu nói cho hắn biết.

Lão Tát Mã gặp Nghiêm Mặc rất vui vẻ, hai người hàn huyên rất nhiều điều, sau đó Nghiêm Mặc đại diện Cửu Nguyên viết một đá khế ước sẽ không bao giờ xâm phạm khu rừng đen của tộc Phong, và tỏ rõ nếu có người Cửu Nguyên đi nhầm vào khu rừng đen hơn ba trăm mét hoặc chủ động tấn công và làm hại tộc Phong, thì tùy tộc Phong xử lí.

Phiến đá khế ước này được khắc lên tấm bia dựng trước lối ra vào phía tây khu rừng đen.

Tát Mã tộc Phong thấy Nghiêm Mặc thẳng thắn như thế, cũng hào phóng tỏ vẻ, tộc Phong sẽ không gia nhập Cửu Nguyên, nhưng cũng sẽ không chủ động xâm phạm Cửu Nguyên, tộc Phong bọn họ căn bản không muốn rời khỏi khu rừng đen, nhưng nếu có người muốn băng qua khu rừng đen để tấn công Cửu Nguyên, thì tộc Phong sẽ ngăn cản chúng và truyền tin cho Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến rất hài lòng với khế ước này, tuy rất đáng tiếc khi tộc Phong không trở thành đồng minh của Cửu Nguyên, nhưng tộc Phong đã đồng ý với bọn họ sẽ không cho kẻ địch của Cửu Nguyên băng qua khu rừng đen, điều này có nghĩa là cả khu rừng đen đã trở thành lá chắn của Cửu Nguyên. Xuất phát từ tâm lý giao hảo, Nguyên Chiến gạt Nghiêm Mặc, lén tặng không ít chiến sĩ thủ lĩnh tàn nhẫn của tộc Trệ cho tộc Phong làm chất dinh dưỡng trong hố hài nhi.

Với thực lực của Nguyên Chiến và chỉnh thể Cửu Nguyên hiện giờ, khi gặp lại tộc Trệ, họ chỉ cảm thấy như người lớn vật lộn với trẻ con.

Nguyên Chiến thường áp dụng hình thức dụ chiến với các bộ tộc tham lam, tàn nhẫn. Trước tiên đưa thức ăn cho vài bộ tộc nhỏ yếu quanh đó, bày ra vẻ giàu có của mình, nhưng giấu đi giá trị vũ lực thật sự.

Kẻ đầu tiên mắc mưu chính là tộc Trệ với lòng tham không đáy.

Tộc Trệ thế tới hung mãnh, nhưng sụp đổ cũng chỉ trong một ngày một đêm.

Tộc Hồng Hồ nhận được tin, là người đầu tiên chạy tới chủ động gia nhập, các bộ tộc nhỏ yếu cũng chọn chủ động gia nhập Cửu Nguyên. Lúc này quan niệm địa bàn và chủng tộc vẫn chưa quá mạnh, rất nhiều bộ tộc nhỏ yếu chỉ cần đối phương có thể đảm bảo thức ăn đầy đủ và không xem bọn họ như nô lệ, còn có thể giữ vu giả của bọn họ lại, thì bọn họ không hề bài xích việc gia nhập một bộ lạc lớn, thậm chí còn rất nguyện ý.

Nữ tộc trưởng tộc Bái Nhật rất thông minh, cô ta phát hiện ra việc Cửu Nguyên quật khởi đã là thế không thể đỡ, hơn nữa thực lực của bọn họ còn thua Cửu Nguyên quá xa, lại nghe nói gia nhập Cửu Nguyên sẽ có được phương pháp huấn luyện nâng cao năng lực thần huyết, không đợi Cửu Nguyên chủ động hỏi, bọn họ đã dẫn theo tộc Hách Lạp cùng tám bộ tộc phụ thuộc xin gia nhập Cửu Nguyên.

Tộc Người Rắn trú trong sơn cốc có thể điều khiển rắn độc mới đầu không muốn gia nhập Cửu Nguyên lắm, vì môi trường sống và năng lực đặc biệt của bọn họ, nên cuộc sống bọn họ không quá khốn khổ, nhưng khi thấy tộc Người Rắn nửa người nửa rắn xuất hiện trước mặt, nhánh nhân loại nhỏ của tộc Người Rắn này lập tức tỏ vẻ thần phục.

Sau khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thương lượng xong, cả hai cho Hào dẫn một ngàn chiến sĩ ở lại vùng đất tên là Hắc Sâm Nguyên thành lập một tòa thành mới, để quản lý và sát nhập các bộ tộc lớn nhỏ trên mảnh đất này.

Mà tộc Bái Nhật và những tộc có lực uy hiếp tương đối đều được đưa về Cửu Nguyên, tiếp nhận khóa giáo dục mà Nghiêm Mặc gọi là công cuộc tẩy não.

Bởi vì có đủ loại áp lực thúc ép, cứ một ngày Cửu Nguyên thay đổi một dạng, hiện giờ, Cửu Nguyên đã rất khác biệt so với năm năm trước.

Trước tiên nói về thành Cửu Nguyên, tường ở nội ngoại thành đã xây xong, dù là độ cao hay độ dày vẫn khó có thể công phá, độ kiên cố thậm chí còn gấp đôi khi trước.

Dân cư Cửu Nguyên cũng nhanh chóng gia tăng, vốn ở ngoại thành không thấy có bao nhiêu người, hiện giờ đã lập nên vài con phố buôn bán, ngoại thành đã rộn ràng tiếng người, rất náo nhiệt.

Ngoài ngoại sông đào xuất hiện rất nhiều thôn trang, ruộng đồng ngang dọc, các loại cây ăn quả, cây nông nghiệp trồng đầy trong ruộng. Nhìn ra xa, ở đó có trại chăn nuôi chiến thú và thú cưỡi, còn có trại chăn nuôi thú giết thịt và các loại gia súc.

Cơ cấu quyền lực trong nội thành đã hoàn thiện, trường học được xây xong, dân cư ở nội thành từ năm năm trước đã không gia tăng nữa, mà trường học thì lại không ngừng xây thêm.

Trường học có hai cái, nằm ở phía nam và bắc trong nội thành, phía nam được gọi là trường quân đội Cửu Nguyên, chỉ có người Cửu Nguyên mới được vào, bên trong thực hiện chế độ quản lý quân sự, mười tám tuổi mới được nhập học, nội dung học tập đương nhiên khác với trường còn lại.

Trường học ở phía Bắc được gọi là học viện Chiến Mặc, yêu cầu ở đầu vào của học viện đối với người Cửu Nguyên rất thấp, bất cứ thân phận, chủng tộc, tuổi tác nào, chỉ cần muốn nhập học là có thể vào, hơn nữa còn miễn học phí cho người Cửu Nguyên, bên trong ngoại trừ lớp dành cho trẻ em dưới năm tuổi, tổng cộng chia làm mười hai cấp, từ cấp bốn bắt đầu chia chuyên ngành học.

Học viện Chiến Mặc cũng nhận học sinh của các bộ tộc bộ lạc khác và chúng thành khác, cũng không có yêu cầu đầu vào, nhưng tuổi phải từ bảy trở lên, và cần trả học phí.

Mà dù là người Cửu Nguyên hay học sinh của tộc khác, chỉ cần học chăm, đều có khả năng nhận được học bổng, học bổng chẳng những là học phí, mà phí ăn phí ở còn được miễn, ngoài ra, dựa vào cấp bậc võ lực và thần huyết của học sinh, mỗi năm cung cấp từ năm đến hai mươi viên nguyên tinh tệ dùng cho việc tu luyện.

Không giống như bên ngoài thường hay ghép cấp bậc võ lực và thần huyết của chiến sĩ vào cùng, ở Cửu Nguyên, mọi người quen việc tách cấp bậc võ lực và thần huyết ra, bởi vì thần điện Cửu Nguyên truyền ra phép huấn luyện chiến sĩ mới, phá bỏ khó khăn khi thăng cấp của các chiến sĩ võ lực đã lên tới cấp năm.

Hiện giờ, ở Cửu Nguyên, các chiến sĩ không thể kích phát năng lực thần huyết đều có thể luyện võ lực, nếu luyện tốt, vẫn sẽ đánh cho chiến sĩ thần huyết thành cái đầu heo.

Mà chiến sĩ thần huyết thông thường dưới cấp ba đều rất yếu kém, từ cấp bốn mới bắt đầu tính là có năng lực tấn công và phòng thủ.

Một cậu thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt hàm hậu ngẩng đầu nhìn thành nam Cửu Nguyên, nơi đó có một dãy núi mới mọc, trên núi là rừng trúc xanh tươi, ở đỉnh núi có một tòa thần điện nguy nga tráng lệ.

Vốn dĩ nơi này không có núi, dãy núi cao ngất kia đương nhiên là do thủ lĩnh Cửu Nguyên tự tay tạo ra.

Thủ lĩnh đại nhân tốn năm năm, mỗi khi không có việc gì liền chạy tới đây để phát tiết số năng lượng đầy ắp muốn phun trào trong cơ thể mình.

Năm năm, hắn khiến vùng đất này mọc lên một dãy núi đỉnh nhọn.

Dãy núi chạy từ rừng rậm phía đông hồ nước mặn, đi ngang qua hồ nước mặn, cắt hồ nước mặn ra làm hai, rồi kéo dài đến khu rừng phía tây.

Khu đất bị chia ra được gọi là thánh địa, bên trong có sào huyệt của Cửu Phong Côn Bằng mặt người, có nhà Thiết Bối Long, có tộc Anh Chiêu – tiểu đệ của Cửu Phong đại nhân, mà trên đỉnh núi cao nhất của dãy núi là thần điện, nơi ở của tư tế – người mà dân chúng Cửu Nguyên sùng bái nhất.

Đỉnh núi của thần điện thoạt nhìn rất nhọn, nhưng kỳ thật phần lớn là đất bằng, thủ lĩnh đại nhân lấy đất đai màu mỡ từ bên ngoài đắp lên để trồng một lượng cây lớn, sau đó cho người đào một cái hồ trên đỉnh núi, tóm lại, thủ lĩnh đại nhân như sợ tư tế đại nhân thiệt thòi hay gì đó, mà hận không thể lấy hết tất cả những thứ tốt nhất trên gian đưa vào thần điện trên đỉnh núi.

Cậu thiếu niên hàm hậu gãi gãi má, mỗi lần nhìn đến dãy núi cao ngất này là lại thấy mệt. Xây chi cho cao, mỗi lần lên đó đều phải khổ sở bò leo, tuy có thể cưỡi Anh Chiêu, nhưng gió trên núi rất lớn, ngồi Anh Chiêu cũng không thoải mái lắm.

Thật sự không muốn trở về tòa thần điện trống trải, nhàm chán và xa hoa đó nữa, cậu thiếu niên chuyển bước, đổi hướng khác mà đi, đi vào trung tâm thành.

Vì phòng hờ người trong thành nhận ra mình, cậu thiếu niên đội một cái nón vành rộng, trong thành có không ít người đội nón, phần lớn đều là các hộ nhà nông thời gian làm việc bên ngoài nhiều hơn trong nhà, mùa hè ở Cửu Nguyên nắng rất gắt, từ khi nón vành rộng được làm ra, nó liền phổ biến khắp thành Cửu Nguyên.

Tới cửa nội thành, thủ vệ ở cửa thành không bắt hắn đưa ra chứng nhận thân phận gì, ngoại thành Cửu Nguyên đã được canh chừng chặt chẽ, ban ngày không cấm người khác lui tới, chỉ cần nhìn không giống như người xấu hoặc là đội ngũ cỡ lớn thì thủ vệ ở cửa thành sẽ không ngăn cản.

Người ra vào nội thành có không ít, lúc cậu thiếu niên đi qua đám người liền nghe thấy vài thiếu nam thiếu nữ tuổi xấp xỉ hắn thì thầm với nhau.

“Mấy cậu nghe tin gì chưa? Âm Thành – Cửu Đại Thượng Thành phái sứ giả tới, nghe nói người đến là công chúa của bọn họ!”

“A, tớ cũng nghe nói, có người thấy vị công chúa điện hạ kia rồi, nói là cô ta trông rất xinh đẹp.”

“Các cậu nói xem, vị công chúa này tới đây làm gì?”

“Không biết.”

“Có khi nào muốn gả cho thủ lĩnh của chúng ta không? Giống như thành Lạch Trời và thành La Khước lúc trước cũng cho công chúa tới đòi liên hôn với chúng ta?”

Cậu thiếu niên nghe đến đó liền sờ sờ mũi. Nguyên Chiến rất lợi hại, nên giờ người theo dõi hắn rất nhiều, khi bọn họ tạm thời chưa muốn khai chiến với Cửu Nguyên, thì các thế lực lớn ở phụ cận đều lấy liên hôn làm chủ, trên cơ bản đều ôm mong mỏi thành lập quan hệ với Cửu Nguyên, muốn chui vào Cửu Nguyên thăm dò tỉ mỉ rồi tính tiếp. Đương nhiên, điều làm những thế lực này cảm thấy hứng thú nhất chính là muối đỏ và phép huấn luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc