DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Cậu ấy hận tao, lấy năng lực của cậu ấy, thậm chí có thể giết được tao, nhưng cậu ấy không ra tay, vì sao?”
Nghiêm Mặc cảm thấy mình bận tới sắp điên rồi.

Diệp Tinh và Tát Vũ phát hiện vào sáng sớm và chạng vạng Ô Thần đi theo tư tế và thủ lĩnh cùng luyện phép huấn luyện sơ cấp, thế là chúng nó lăn lộn khóc la om sòm cầu xin tư tế đại nhân, nói cũng muốn được học.

Nghiêm Mặc cảm thấy tính tình hai đứa này không tốt lắm, nên tạm thời không muốn dạy tụi nó.

Nhưng hai đứa kia không biết làm sao mà ép hỏi Ô Thần được, khi biết Ô Thần đã trở thành đệ tử chân chính của Nghiêm Mặc, mà sau khi hiểu ra đệ tử và học trò khác nhau như thế nào, hai đứa chúng nó như điên rồi, không khóc nữa, mà quỳ gối trước cửa lều hắn giữa trời tuyết không chịu đứng dậy.

Nghiêm Mặc thiếu chút nữa tức chết!

Nếu không phải hắn phát hiện ra sớm, thì chân hai thằng nhãi này chắc tàn phế cả rồi!

Bất đắc dĩ, Nghiêm Mặc chẳng những phải trị thương cho tụi nó, mà còn phải bồi dưỡng thân thể cho tụi nó, vì bảo đảm an toàn, còn kêu Đóa Phỉ sang trị liệu cho hai thằng nhãi này một lần.

“Ô Thần đã qua được khảo nghiệm của anh, mới trở thành đệ tử của anh, hai đứa muốn trở thành đệ tử của anh cũng phải qua được khảo nghiệm.” Nghiêm Mặc kéo dài thời gian.

Bây giờ hắn thật sự rất bận, cô người cá tên Nặc Mã kia không biết là do có thiên phú về việc dệt vải, hay do thông minh xuất chúng, mà ngay cả máy dệt cũng chưa làm ra, thế nhưng cô lại mày mò ra được guồng quay tơ.

Nặc Mã là một cô gái rất thành thật, bởi vì cọng lông vũ kia, cứ thế trực tiếp đưa guồng quay tơ cho hắn, còn dạy hết cho hắn biết guồng quay tơ làm như thế nào, sử dụng ra sao.

Guồng quay tơ của người cá được tạo ra từ thứ xương cốt nào đó, Nghiêm Mặc hỏi dò Nặc Mã mớ xương cốt đó làm thế nào để chế tạo thành công cụ. Nhưng Nặc Mã không nói rõ, chỉ nói đây là bí mật của tộc, ngoại trừ tộc vu và thủ lĩnh, những người cá khác đều không thể nói cho bất luận kẻ nào.

Nghiêm Mặc nghe thế liền không hỏi nữa, kết cấu guồng quay tơ đó rất đơn giản, dùng gỗ làm cũng dễ thôi.

Để đền bù cho cô gái tốt bụng này, cũng vì để cổ vũ cho cô làm ra máy dệt, Nghiêm Mặc đưa cho cô một túi muối, còn chia cho cô một nửa số quả phỉ rang đến giờ vẫn chưa ăn hết mà mình cực kỳ trân quý, mặt khác, còn đãi cô một bữa tiệc cá nướng lớn.

Nặc Mã vui muốn chết, lập tức hứa hẹn rằng nếu cô có làm ra máy dệt thì sẽ nói với hắn ngay.

Có guồng quay tơ, việc chế tác ra lượng lớn chỉ gai đã không còn là vấn đề. Trong khoảng thời gian này Nghiêm Mặc bận rộn chỉ huy người đốn củi, bào chế vật liệu gỗ, dùng gỗ làm theo guồng quay tơ mẫu đã có sẵn, sau đó dạy cách sử dụng guồng quay tơ cho người khác.

Mà Nguyên Chiến trong khoảng thời gian này không biết có phải do sử dụng năng lực nhiều quá không? Hay do bệnh cũ tái phát vì thân thể nhiễm lạnh, mà cứ kêu than đau này đau kia, người ngợm cũng thường xuyên xuất hiện không ít vết thương do đánh nhau với người cá. Làm hắn tốn rất nhiều thời gian để điều trị thân thể cho Nguyên Chiến, mà thảo dược trên tay hắn đã không còn bao nhiêu, hắn phải bớt thời giờ ra ngoài xem xem có thứ gì có thể thay thế hay không.

Cả công việc dạy học lũ trẻ nữa, con nít đương nhiên sẽ có lúc cãi nhau đánh nhau linh tinh, quậy ra chuyện lớn đương nhiên sẽ đi tìm hắn kể khổ hoặc xin hắn đi hòa giải.

Đó, nhiều chuyện như vậy, hắn bận đến độ không có thời gian lên mấy hòn đảo nhỏ trong hồ đi dạo, nào còn thời gian dạy đệ tử chứ, ấy đã là đa số thời gian có Ô Thần cũng phụ giúp cho hắn rồi.

Nhưng hai đứa Diệp Tinh và Tát Vũ đều quyết tâm muốn trở thành đệ tử của Nghiêm Mặc, nghe Nghiêm Mặc nói phải qua được khảo nghiệm, vội liều mạng gật đầu, thề thốt nhất định sẽ hoàn thành khảo nghiệm.

Bất đắc dĩ, Nghiêm Mặc đành phải sắp xếp hai bài tập khá khó cho tụi nó.



Mãnh hà hơi vào hai tay rồi xoa mạnh, chân cũng ra sức dậm dậm, trời lạnh quá.

Nhìn người nào đó bên cạnh lại đứng bất động như núi, Mãnh có chút ghen ghét, có năng lực thật tốt mà, ngay cả giá rét cũng có thể ngó lơ.

“Yên lặng chút đi, mày cứ ở đây dậm chân, dã thú cách năm dặm chắc chạy trốn hết rồi.” Nguyên Chiến vẫn không hề nhúc nhích mà mai phục trên nền tuyết.

Mãnh ngồi xổm xuống: “Lũ hươu càng ngày càng giảo hoạt, sao chúng ta không lên núi đá bắt sơn dương? Chắc còn nhiều mà.”

“Mặc nói không thể chỉ bắt mãi một loại dã thú, hơn nữa lần trước bắt nhiều lắm rồi, nếu đi nữa, chỉ sợ đàn sơn dương đó sẽ chuyển nơi định cư.”

“Mày học được từ Mặc rất nhiều ngôn ngữ của Tổ Thần.” Mãnh nói thầm: “Vì sao Tổ Thần không làm mùa đông biến mất chứ?”

“Đây là khảo nghiệm của thần dành cho chúng ta.” Nguyên Chiến ra hiệu bảo Mãnh im lặng.

Mãnh nhanh chóng nằm sấp xuống.

Một con hươu bào béo mập ló đầu ra từ trong rừng cây, có lẽ cảm thấy bên ngoài không có nguy hiểm. Một lát sau, con hươu kia chạy vài bước ra ngoài, sau đó như phát hiện ra thức ăn ngon, liền cúi đầu liếm một cái trên mặt đất, liếm xong vội ngẩng đầu nhìn xung quanh như đang cố tình tìm kiếm cái gì đó.

Trong rừng cây lại chui ra mấy con hươu bào nữa, hết con này tới con khác, một quần thể nhỏ ước chừng có hơn mười con hươu xuất hiện.

Lũ hươu ấy cũng giống như con đầu tiên, vừa ra tới liền tìm kiếm cái gì đó.

Đàn hươu dần dần tụ lại ở một khoảng đất trống, tuyết chỗ kia tựa hồ không giống những nơi khác, có chút đỏ.

Nhìn kỹ, còn có thể thấy những điểm hồng hồng đỏ đỏ kéo dài từ rừng cây đến chỗ đó thành một con đường. Chẳng qua con đường tuyết đỏ ấy không rộng lắm, lũ hươu vừa liếm một cái liền không còn.

Đột nhiên, khu đất có mớ tuyết đỏ kia sụp xuống, hơn mười con hươu cùng rơi vào trong hố.

Đúng lúc này, cách chỗ bị sụp chừng ba mươi mét, một tảng tuyết lớn bị xốc lên, hơn hai mươi dũng sĩ mặc áo da thú nhảy ra từ bên dưới.

Mãnh dẫn đầu vọt lên.

Không có ai phát ra tiếng quát tháo, nơi này cách rừng cây quá gần, bọn họ không muốn làm kinh động đến lũ mãnh thú trong rừng.

Các dũng sĩ hưng phấn đến mức cánh mũi phình to, giơ cao thanh giáo phóng vào lũ hươu trong hố.

“Đừng giết hết, để lại vài con sống về lấy máu.” Nguyên Chiến đi lướt qua các dũng sĩ, trực tiếp nhảy vào cái hố hình vuông kia.

Lũ hươu phát ra tiếng kêu thảm thiết, xô đẩy nhau trong hố muốn chạy trốn.

Nguyên Chiến bắt lấy một con hươu đực, rạch một đường trên cổ nó, không đợi máu phun ra, hắn đã kề miệng vào uống từng ngụm máu tươi nóng hổi.

Mắt thấy lũ hươu trong hố một số bị giết chết, một số bị đánh bất tỉnh, Nguyên Chiến không động tay động chân gì nhưng hố sâu lại lần nữa trở thành đất bằng, lũ hươu và hắn từ đáy hố được đưa lên mặt tuyết.

Các dũng sĩ thấy chỉ đi săn một lần mà đã có nhiều con mồi như vậy, nhịn không được phát ra tiếng hoan hô nho nhỏ. Có thủ lĩnh đại nhân ở đây, bọn họ săn thú dễ dàng hơn rất nhiều, thu hoạch lại lớn, hơn nữa có rất ít người bị thương, người chết thì cho đến bây giờ chưa có một ai.

Lòng kính nể của các dũng sĩ đối với Nguyên Chiến là vô hạn, càng cảm thấy việc mình có thể đến đây là do thần thương mình, nếu không sao bọn họ có thể may mắn được chiến sĩ của thần và tư tế của Tổ Thần phù hộ chứ?

Nguyên Chiến lau đi vệt máu tràn ra ở khóe miệng, vung tay lên với các dũng sĩ.

Mãnh và các dũng sĩ cùng xông lên phía trước, những con hươu bị giết bọn họ lấy máu uống tại chỗ.

Nguyên Chiến đứng ở phụ cận cảnh giác, tuy rằng miệng vết thương để giữa mùa đông rất nhanh sẽ không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn phải canh chừng lũ mãnh thú có khứu giác nhạy bén trong rừng cây và khu bìa rừng ngửi thấy liền mon men tới gần.

Các dũng sĩ hành động rất nhanh, sau khi uống máu bổ sung thể lực và nhiệt lượng, lập tức kéo lũ hươu đã chết lên tấm ván gỗ, con còn sống thì cột bốn chân, lại thêm một đợt thu hoạch lớn!

Trên đường mang theo con mồi về, Mãnh tới gần Nguyên Chiến, trên môi và cằm cậu vẫn còn mang theo vết máu, nhưng cậu không mở miệng nói gì.

Nguyên Chiến nhìn cậu: “Có phải hôm nay mày muốn nói gì với tao không?”

Mãnh chà chà tay, tựa hồ đang do dự xem nên nói như thế nào, sau đó cậu cắn răng, mở miệng: “Mặc đồng ý với Đóa Phỉ sẽ không để cô ta làm nô lệ của tao, nhưng cô ta phải tự nuôi sống mình.”

“Mày muốn cô ta tiếp tục làm nô lệ của mày?”

“Không phải. Cô ta không làm nô lệ thì vẫn có thể làm người của tao.” Mãnh ăn ngay nói thật: “Tao chỉ cảm thấy, có phải Mặc quá… nghiêm khắc với Đóa Phỉ rồi không? Lúc trước tao không biết, sau mới phát hiện Đóa Phỉ chẳng những phải tự nuôi mình, mà còn phải làm việc.”

“Tất cả mọi người trong bộ lạc đều phải làm việc.” Nguyên Chiến mặt không chút cảm xúc nói.

“Tao biết. Tao chỉ muốn nói, Đóa Phỉ trị liệu cho người khác cũng đã rất cố sức rồi, mỗi khi trị liệu cho một người đều cần thời gian khôi phục lại, mà Mặc còn không để mọi người đưa thức ăn cho cô ta, nếu không có tao, chắc cô ta đã chết đói.”

Mãnh rất thẳng thắn: “Tao biết bất kỳ tư tế nào cũng không thích tư tế của bộ tộc khác, nhưng Đóa Phỉ hiền lành tốt bụng, giống như Mặc hồi đó vậy, chỉ muốn giúp mọi người, năng lực trị liệu của cô ta đối với chúng ta cũng rất hữu dụng, mày có thể nói với Mặc không? Bảo cậu ấy đừng căm thù Đóa Phỉ như vậy.”

“Căm thù?” Nguyên Chiến nhếch miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn: “Nhị Mãnh, tao hỏi mày, nếu Đóa Phỉ hiện tại không ở chỗ này, mà là ở bộ lạc cũ, nếu lão tư tế Thu Thực phát hiện cô ta có năng lực trị liệu, mày nói xem cô ta sẽ có kết cục gì?”

Sắc mặt Mãnh lập tức biến đổi, lão tư tế nhất định sẽ rọc da lóc xương Đóa Phỉ, dùng máu thịt và hài cốt của cô ta chế thuốc.

“Cho dù chúng ta có bảo vệ cô ta, giống như khi chúng ta cùng che giấu cho Mặc lúc trước, vậy có phải cô ta sẽ giống Mặc khi ấy, ngoan ngoãn làm nô lệ của chúng ta?”

“Ừm.” Mãnh xoa xoa mặt.

“Vậy thì đáng lý ra, ngày thường cô ta ngoại trừ trị liệu thương tật cho chúng ta, còn phải làm hết thảy những gì mà nô lệ phải làm, càng phải cẩn thận để không cho kẻ khác phát hiện ra năng lực của mình, có đúng không?”

“Đúng.” Mãnh nuốt nước miếng.

“Thứ trên người cô ta, dù là quần áo hay tinh thạch, đều không thể giữ lại, có đúng không?”

“Ừm.” Mãnh bắt đầu có chút co quắp.

“Thế bây giờ cô ta thì sao? Mày có biết, sau khi cô ta bày ra năng lực trị liệu của mình, tao đã rất muốn giết cô ta không? Nhưng Mặc, người mà mày nói là căm thù con nhỏ đó lại bảo tao đừng giết nó.”

Mãnh đảo mắt, ngó trái ngó phải, không dám nhìn thẳng vào Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến không tha cho cậu, cười khẩy: “Nếu đầu óc mày không mắc kẹt trong cái mông của cô ả, vậy hẳn là mày biết mục đích của ả khi bày ra năng lực trị liệu của mình trước mặt người A Ô. Nếu không có Mặc, không có Sơn Thần Cửu Phong, những người A Ô đầu óc đơn giản đó chắc đã sớm xem ả là sứ giả của thần rồi!”

“Đừng nói với tao mày không biết hành vi đó của ả có nghĩa gì.” Nguyên Chiến đột nhiên cao giọng: “Cô ả khiêu chiến chúng ta! Khiêu chiến tao, Mặc, và mày! Mà ả hoàn toàn quên mất cái mạng của ả là do ai cứu về, chắc là ả cảm thấy mình có năng lực trị liệu, người khác cứu ả là đương nhiên, mà ả không hề nghĩ tới, nếu không có tao, ả đã sớm chết cóng ở nơi hoang vu nào đó rồi!”

Mặt Mãnh đỏ bừng giữa trời lạnh.

“Mặc không muốn làm nô lệ, tao vẫn ngủ với cậu ấy. Cậu ấy hận tao, lấy năng lực của cậu ấy, thậm chí có thể giết được tao, nhưng cậu ấy không ra tay, vì sao? Bởi vì cậu ấy cảm thấy cậu ấy nợ tao một mạng! Mặc đã như thế, mà con nhỏ đó thì sao? Tao dám dùng năng lực của mình đánh cuộc với mày rằng, chỉ cần ả vừa đắc thế, ả nhất định sẽ giết tao và mày!”

Nguyên Chiến cười lạnh.

“Ả chạy đi tìm Mặc bảo rằng không muốn làm nô lệ của mày nữa, bởi vì ả có thể trị liệu. Mà Mặc chẳng những biết trị liệu, cậu ấy còn có thể dạy cho người khác trị liệu như thế nào, cậu ấy còn hiểu biết nhiều hơn cô ta, một trăm tên tư tế cộng lại cũng không bằng một mình cậu ấy! Nếu không phải Mặc, nếu đổi lại là một tư tế khác có năng lực lợi hại như vậy, thì một ả đàn bà không biết từ đâu chui ra dám khiêu chiến quyền lực của mình, lại còn không tôn trọng mình như thế, vậy ả đàn bà đó có thể tồn tại ư?”

Mãnh cúi gằm đầu, thật muốn nói cái gì đó nhưng không nói được.

“Nhưng Mặc chẳng những đồng ý cho cô ta không làm nô lệ, ngày thường chỉ cần trị liệu cho người khác là được, thậm chí còn cung cấp lều cho cô ta ở.” Nguyên Chiến hung hăng trừng Mãnh: “Cho dù là Mặc, mỗi ngày cậu ấy đều phải làm nhiều việc như vậy, ngày thường đi ra ngoài còn nhớ rõ phải tìm củi hoặc những thứ có thể ăn được để mang về, rồi cả nướng thịt, nấu canh, nhóm lửa, quét tước, may vá, có cái gì mà cậu ấy không làm? Còn con đàn bà của mày thì sao?”

Vẻ mặt Mãnh đầy khẩn cầu, muốn xin Nguyên Chiến đừng nói gì nữa.

“Con đàn bà của mày ỷ vào chút năng lực trị liệu ấy, chẳng những không chịu làm việc mà mọi người đều phải làm, còn muốn bắt người khác hầu hạ mình.” Nguyên Chiến khinh bỉ Mãnh: “Ả là cái thứ gì! Mày nói cho ả biết, còn dám lắm mồm với mày, không lo làm việc, tao sẽ xé mồm ả ra! Cái bộ lạc này không phải nơi mà ả muốn làm gì thì làm! Mày cũng thế đấy, nếu để tao biết mày bị con đàn bà đó mê hoặc tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc, coi chừng tao giết mày!”

Mãnh khóc: “Lão đại, đánh em đi! Em sai rồi!”

Nguyên Chiến không khách khí, đứng giữa đường hung hăng đánh cho Mãnh một trận.

Mãnh bị đánh cho gào khóc oa oa, nhưng không dám đánh trả lại.

Dũng sĩ tộc A Ô thấy thủ lĩnh đột nhiên đánh chiến sĩ Mãnh, liền giật nảy mình, sau đó lại thấy chiến sĩ Mãnh vừa chịu đòn vừa cầu xin tha thứ, còn luôn miệng gào thét ‘tao sai rồi, đừng nói cho Mặc biết’, các dũng sĩ mới yên tâm hơn chút, sau đó ánh mắt nhìn Mãnh đều thay đổi.

Đừng bảo là chiến sĩ Mãnh vi phạm vào một trong chín quy tắc nha!

Ặc, ngay cả Mãnh phạm sai lầm cũng bị thủ lĩnh đại nhân đánh thành như vậy, còn không dám để tư tế đại nhân biết. Về sau bọn họ nếu có ai dám vi phạm, vậy sẽ càng…

Chúng dũng sĩ đồng thời rùng mình một cái, thề trong lòng khi về nhà nhất định phải bắt bọn Ô Thần giải thích lại nội dung chín quy tắc cho rõ ràng mới được, để không ‘lỡ’ vi phạm vào.

Khi Nguyên Chiến mang một thân hàn khí xốc mành cửa lều lên tiến vào, Nghiêm Mặc đang vui trong đau đớn.

Lần trước ban bố chín quy tắc, đêm đó hắn rất chờ mong sách hướng dẫn giảm điểm cho mình, nhưng sách hướng dẫn lại không có chút phản ứng nào.

Nghiêm Mặc lúc ấy cảm thấy thật quái lạ, chẳng lẽ ban bố luật pháp căn bản để thay đổi cuộc sống sinh hoạt của người nguyên thủy không thể giảm điểm cặn bã?

Vì không để sách hướng dẫn mang tới phiền toái cho mình, hắn còn đặc biệt chú ý không thêm vào quy tắc những thứ như là ‘tư tế vĩ đại nhất’, ‘bất kỳ ai cũng đều phải nghe theo những gì tư tế nói’ vân vân.

Cho nên lúc ấy không thấy sách hướng dẫn giảm điểm cho mình, hắn rất thất vọng. Chín quy tắc đó hắn tốn rất nhiều tế bào não mới nghĩ ra được, thật đáng tiếc.

Không nghĩ tới, kinh hỉ lại đến vào hôm nay, hơn nữa còn là một kinh hỉ lớn!

—— Chín quy tắc kẻ lưu đày đưa ra đã có hiệu quả đối với cách sinh tồn của nhân loại, -9000 điểm cặn bã.

—— Chú ý: Quy tắc là lợi ích kéo dài, mai sau mỗi khi bộ lạc tăng một người, kẻ lưu đày sẽ được giảm 1 điểm.

“Yes!!!” Nghiêm Mặc phấn khởi giơ nắm tay lên rồi kéo xuống.

Chín ngàn điểm! Có chín ngàn điểm, thì điểm số được giảm bởi những khái niệm về thành trì mà trước đó đưa ra, hay chỉ đạo xây sông đào bảo vệ thành, dạy học sinh, cứu người, đặt tên và giao hảo với tộc Người Cá, đều trở thành những con số nhỏ bé.

Nghiêm Mặc suy đoán nguyên nhân vì sao tới hôm nay sách hướng dẫn mới giảm điểm cho hắn, rất có thể mấu chốt nằm ở bốn chữ ‘đã có hiệu quả’.

Bất luận một quy tắc gì, khi ban bố, mặc kệ là vào thời điểm nào, đều không thể thấy hiệu quả nhanh như vậy, cần có một đoạn thời gian mới có thể tiếp thu, tới hôm nay sách hướng dẫn mới giảm điểm cho hắn, có phải chứng tỏ người dân trong bộ lạc đã bắt đầu thật sự tiếp thu và nhìn thẳng vào chín quy tắc đó hay không?

Mà câu sau của sách hướng dẫn càng chứng tỏ điều đó, cũng là điều khiến Nghiêm Mặc vui đến mức hận không thể chạy ra ôm tấm bia đá hôn một trận.

Từ nay về sau, mục tiêu của hắn là gia tăng dân cư cho bộ lạc!

Kỳ thật, dù sách hướng dẫn không thêm vào điểm này, hắn cũng muốn gia tăng số dân cho bộ lạc, chứ một bộ lạc mà chỉ có sáu mươi bốn người thì ngay cả gọi là bộ tộc cũng không xứng, Đóa Phỉ tạm thời không tính.

Nghiêm Mặc hít sâu một hơi rồi thở ra, sách hướng dẫn vẫn chưa nói, hắn đang chờ mong phần thưởng khi vượt qua mười ngàn điểm.

Mà từ trước đến nay sách hướng dẫn không hề keo kiệt đối với việc này, rất nhanh sau đó đã cho hắn niềm vui to lớn thứ hai.

—— Chúc mừng kẻ lưu đày đã giảm giá trị cặn bã hơn 10.000 điểm, hiện tại tổng cộng giảm được 14.762 điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, phần thưởng có hai loại, xin chọn một trong hai.

Phần thưởng thứ nhất, mở rộng tính năng cho túi thảo dược với công năng giữ tươi, có thể chứa chủng loại vật phẩm không hạn định, dung tích 100 mét khối. Chú ý: Ngoại trừ vật chết, thực vật và sinh vật nguyên sinh thái, không kiến nghị chứa cơ thể sống.

Phần thưởng thứ hai, thuật châm. Chú ý: Dao hai lưỡi, người luyện tập cẩn thận.

Xin chọn phần thưởng trong vòng năm giây, nếu không thể quyết định, có thể chọn sau, sau khi quyết định mời đến danh sách khen thưởng lĩnh.

Thuật châm?

Nghiêm Mặc cơ hồ chỉ liếc mắt một cái đã bị phần thưởng này hấp dẫn.

Chắc cái thuật châm này sẽ không dạy hắn đi thêu thùa đâu ha?

Lời chú ý của sách hướng dẫn dành cho thuật châm cũng đầy mùi bịp bợm như phép huấn luyện sơ cấp vậy, chỉ có một câu: Dao hai lưỡi, người luyện tập cẩn thận. Hoàn toàn không còn gì khác.

Có điều, cũng may là có phép huấn luyện sơ cấp làm gương trước, hơn nữa câu ‘dao hai lưỡi’ kia, cho thấy thuật châm này rất có khả năng vừa có thể cứu người vừa có thể hại người, dùng như thế nào còn phụ thuộc vào người sử dụng.

Nghiêm Mặc nhìn phần thưởng thứ nhất, kỳ thật cái này cũng rất hấp dẫn, mở thêm tính năng của túi thảo dược, nhưng so với lòng bức thiết muốn có được giá trị vũ lực cao của hắn mà nói, hắn không chút do dự chọn thuật châm.

Thuật châm vừa có trong tay, Nghiêm Mặc liền biết mình đã chọn đúng.

Nhìn mặt ngoài, đây là một quyển sách dạy châm cứu trị liệu cơ thể người.

Nhưng sơ đồ huyệt vị kinh mạch và thuật châm được diễn giải rõ ràng và tỉ mỉ hơn những gì hắn đã học, còn có rất nhiều sơ đồ kinh mạch mà hắn chưa thấy bao giờ.

Quyển sách thuật châm này không chỉ quý giá ở chỗ đó, mà nó còn nêu rất kỹ càng và tỉ mỉ những thủ pháp châm cứu hữu hiệu cho đủ loại thương bệnh.

Điều càng khiến Nghiêm Mặc vui sướng là, quyển thuật châm này còn giải thích nguyên lý châm cứu rất rõ ràng, chỉ cần hiểu được nguyên lý, học thuộc tất cả sơ đồ huyệt vị và kinh mạch mới lạ trong sách, cộng thêm kiến thức cơ bản của hắn, liền không cần nhìn hướng dẫn và thủ pháp châm cứu nữa, hắn hoàn toàn có thể dựa vào kim châm mà định đoạt sinh tử.

Nghiêm Mặc vội vàng lật ra trang sau, có lẽ sách hướng dẫn biết bản lĩnh y học của hắn như thế nào, nên không cấm hắn xem những trang sau.

Nội dung trong đó, ngón tay đang lướt trên trang giấy của Nghiêm Mặc dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào một sơ đồ cơ thể người, rơi vào trầm mặc thật lâu.

Dao hai lưỡi, có lẽ đây mới chính là hai lưỡi của nó đi?

Thì ra phỏng đoán của hắn đúng, cái gọi là năng lực huyết mạch thật sự tồn tại trong cơ thể người, hơn nữa còn có thể dùng phương pháp thích hợp để đánh thức nó.

Lúc trước, bởi vì thân thể Nguyên Chiến vẫn còn di chứng sau khi bị thương, nên năng lực cũng bị hạn chế, sau khi được hắn trị liệu một thời gian, năng lực của đối phương mới bắt đầu trưởng thành một cách bình thường.

Mà lúc ấy, Nguyên Chiến có thể khỏi hẳn, kỳ thật là do may mắn chiếm phần nhiều, hắn thậm chí còn không biết vì sao lại có thể chữa khỏi cho năng lực của Nguyên Chiến nữa, cũng không biết mấu chốt trong quá trị liệu lại cái gì.

Hiện tại, quyển thuật châm này đã giải thích hết thảy cho hắn, đồng thời còn mở ra cho hắn một cánh cửa y học mới…

Tay phải lại phát sáng, Nghiêm Mặc mất tập trung nhìn lướt qua.

Vừa nhìn, bao nhiêu khát khao, mộng tưởng, vui sướng cùng kích động của hắn bỗng chốc bị đá lên chín tầng mây!

—— Kẻ lưu đày đưa ra ý tưởng xây thành và tham dự quá trình xây dựng, dựa vào thống kê, hành động trên đã làm thiệt hại đến môi trường sống của nhiều sinh vật trong đất, phạm vi là 36 km vuông, tính nghiêm trọng tương đối, +360 điểm cặn bã.

—— Kẻ lưu đày tăng giá trị cặn bã một lần hơn một trăm điểm, nhận một trừng phạt nặng. Nội dung trừng phạt: Dùng tâm lãnh hội đau khổ của những sinh vật sống trong đất khi nó không thể chạy trốn. Thi hành ngay tức khắc, thời gian là ba mươi sáu ngày.

Đệt mẹ! Nghiêm Mặc thống khổ gầm nhẹ.

Giảm điểm cặn bã rất vui sướng, thêm điểm cặn bã cũng ‘vui sướng’ không kém!

Hắn giúp một bên, chắc chắn sẽ hại đến một bên khác. Nhưng hắn đâu có cố ý! Vì cớ gì người được lợi là đám người nguyên thủy đó, mà người gánh hết xui xẻo lại là hắn?

Mà ‘không thể chạy trốn’ là cái quỷ gì? Còn diễn ra trong vòng ba mươi sáu ngày?

Cho nên khi Nguyên Chiến tiến vào, liền thấy vẻ mặt cậu tư tế nhỏ nhà hắn vừa giống khóc lại vừa giống cười, biểu tình vặn vẹo y như phụ nữ đến lúc sinh con.

“Sao vậy? Biết chuyện Đóa Phỉ tìm Mãnh gây sự?” Nguyên Chiến dùng bàn tay lạnh như băng sờ lên má Nghiêm Mặc, trước khi Nghiêm Mặc rút kim đâm hắn, hắn liền nhanh chóng rút tay lại đi đến bên lò sưởi thêm củi, thuận tiện uống một ly nước ấm.

“Hừ! Đóa Phỉ tìm Mãnh lắm mồm chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?” Nghiêm Mặc liếc mắt trừng người nào đó đang cười cợt, hắn đã sớm đoán ra trước rồi.

“Vậy cậu cũng biết cô ta trị liệu cho người A Ô là muốn lung lạc bọn họ đi?” Đừng thấy hắn ngày thường bận rộn đào sông xây tường mà không biết, chứ thật ra chuyện gì phát sinh trong bộ lạc hắn đều rõ như lòng bàn tay, những dũng sĩ A Ô cũng sẽ không giấu diếm hắn bất luận điều gì.

“Ồ? Cô ta chưa từ bỏ ý định đó nhỉ, tôi còn tưởng cô ta đã học được một bài học chứ.” Nghiêm Mặc tiếc hận: “Năng lực của cô ta rất tiện lợi, nếu cô ta có thể ngoan ngoãn làm bác sĩ, tôi sẽ hoan nghênh cô ta sống ở đây. Nhưng cô ta không nên lợi dụng năng lực của mình để thu mua nhân tâm, cô ta vốn biết rõ hành vi đó là đang khiêu khích quyền uy của chúng ta.”

“Con đàn bà đó có dã tâm.” Nguyên Chiến cởi chiếc áo giáp da bên ngoài ra, treo lên góc lều, rồi lấy một miếng thịt đông ở cửa: “Cho tôi mượn dao của cậu dùng một chút.”

Nghiêm Mặc tiện tay ném dao phẫu thuật cho hắn: “Cô ta cứ giao cho tôi.” Dù hắn không hợp làm chính trị gia, nhưng dùng kinh nghiệm sống ba mươi chín năm đầy mưa gió để đối phó với một đứa con gái non nớt được bảo hộ kỹ càng ở nơi này thì… hắn tin đó chẳng phải nan đề.

“Phiền toái thì giết đi.” Nguyên Chiến rất ủng hộ việc bóp chết nguy hiểm ngay từ khi nó chỉ mới còn trong trứng nước: “Đêm nay ăn thịt dê luộc giống lần trước đi, cậu làm nhiều nước chấm một chút.”

“Cứ vậy đi, không cần giết thì đừng giết.” Nghiêm Mặc cười, đứng dậy nói: “Nước chấm thì anh nói rồi mà, chỉ cần là về chuyện ăn uống thì anh học nhanh hơn bất kỳ…… a?”

Nguyên Chiến lập tức ngẩng đầu.

“Chân tôi… không đứng lên được.”

Bình luận

Truyện đang đọc