DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Khoan đã! Đừng giết tôi! Tôi tới đây không phải để làm kẻ địch của các cậu!”
Lần tấn công tộc Diêm Sơn này do Kỳ Hạo tự mình dẫn đội.

Kỳ Hạo nói với cha mình và tư tế rằng chuyện này là do gã gây ra, vậy nên gã muốn tự kết thúc nó.

Không có ai hoài nghi mục đích mà gã dẫn đội đi là gì, người Ma Nhĩ Càn đều biết gã là kẻ thù dai lại quan trọng sĩ diện, còn không biết mưu tính.

Kỳ Khuê lập tức phất tay đồng ý, cho gã dẫn một chiến đội ngàn người, trong đó có năm mươi người là chiến sĩ cấp năm.

Khi Kỳ Hạo thấy cha gã không chút do dự phất tay cho gã một ngàn người, gã liền thở phào một hơi.

Từ miệng tư tế, gã đã biết được huynh trưởng của gã quả thật bị cha bọn gã ra lệnh chú sát, gã biết trước kia gã để lại cho Kỳ Khuê ấn tượng rất tốt, ít nhất thì Kỳ Khuê dù có mắng gã vô dụng, thì cũng xem xét việc gã khá là nghe lời cộng với vũ lực cường đại, nên sẽ không dễ dàng giết gã.

Có đôi khi gã nghỉ, vũ lực của Kỳ Nguyên không tốt có phải cũng là phương thức tự bảo vệ mình hay không? Tựa như cách gã làm ra vẻ mình là một tên lỗ mãng, không đủ trí thông minh.

Nhưng gã không cảm thấy trí thông minh của mình thật sự không bằng Kỳ Nguyên, gã chỉ đơn độc chọn một hướng phát triển mà thôi, hơn nữa gã tự nhận hết thảy những điều mình làm không có sơ suất gì, thậm chí còn âm thầm đắc ý một chút.

Chờ khi gã mạnh hơn, chờ khi Kỳ Khuê già rồi…!

Nửa ngày trước Kỳ Hạo đã tới núi muối, gã không hề kinh ngạc khi không thấy một ai trong núi muối. Gã đã sớm biết nếu Cửu Nguyên ra tay giúp người tộc Diêm Sơn, thì sao có thể không báo tin cho họ, Cửu Nguyên có chim mặt người, chắc chắn bay nhanh hơn bọn gã.

Kỳ Hạo bảo đội ngũ chia ra làm hai, tìm kiếm dấu vết dọc theo bìa rừng, mục đích vẫn chưa đạt được, gã không tính trở về nhanh như vậy.

Nguyên Chiến định đánh úp chiến đội Ma Nhĩ Càn thì bị Nghiêm Mặc ngăn cản.

Nghiêm Mặc cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì sách hướng dẫn, bọn họ sẽ trở nên vô cùng bị động.

Tuy rằng bọn họ đã đối nghịch với Ma Nhĩ Càn, nhưng lần này Ma Nhĩ Càn đến là để tấn công tộc Diêm Sơn, chứ không phải nhắm vào Cửu Nguyên, mà sách hướng dẫn vẫn chưa tính người tộc Diêm Sơn là người Cửu Nguyên. Khi Ma Nhĩ Càn chưa chủ động tấn công Cửu Nguyên, mà Nguyên Chiến động thủ, thì cứ năm người hắn sẽ bị sách hướng dẫn cộng điểm cặn bã.

Dựa theo tin tức mà thám báo truyền lại, tuy bọn họ không biết đếm, nhưng nghe miêu tả của họ thì, lần này Ma Nhĩ Càn phái không ít hơn năm trăm chiến sĩ.

Đây là một phiền toái lớn, hắn không chỉ tự mình dạy phép huấn luyện sơ cấp cho Nguyên Chiến, Mãnh, và ba đứa học trò của hắn, về sau vì để lung lạc nhân tâm, rất có khả năng hắn lại phải tự mình dạy cho vài người, mà sát nghiệt do những người này tạo ra đều sẽ tính lên đầu hắn.

Nghiêm Mặc nhịn không được nói thầm: Sách hướng dẫn ơi sách hướng dẫn, mày có thể bịp bợm hơn chút nữa không? Ý nghĩa tồn tại của mày là muốn tao trợ giúp các sinh vật khác, làm một người tốt, nhưng tao giúp một bên, thì chắc chắn một bên khác sẽ bị tổn hại, hay thậm chí là xuất hiện kẻ địch, giống như biểu tao giúp con thỏ xử lý con sói, nếu mày cứ tính điểm cặn bã như thế, thì sao tao dám làm việc? Hay mày muốn tao đừng làm gì hết?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Nghiêm Mặc cũng biết sách hướng dẫn hy vọng hắn có thể tìm được một điểm cân bằng, mày có thể bảo vệ con thỏ, nhưng cũng phải suy xét đến tình trạng sinh tồn của sói.

Nhưng loại chuyện đó nói thì dễ, chứ bắt tay vào làm thì ngay cả thánh cũng chưa chắc đã làm được.

“Cậu đang lầm bầm cái gì vậy?” Nguyên Chiến hỏi hắn.

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không có gì, Ma Nhĩ Càn chưa phải kẻ địch chính thức của chúng ta, nếu chúng ta tập kích bất ngờ, khiến bọn họ rơi vào tình trạng thương vong quá nặng, thì chúng ta sẽ trở thành bên không có lý lẽ.”

Nguyên Chiến không cần biết ai có lý ai không, nhưng tư tế của hắn lại rất để ý chuyện này, nên hắn cũng không còn cách nào khác: “Không đánh lén thì đánh chính diện, nhưng chỉ có một mình tôi sẽ không bảo hộ được mọi người. Nếu thừa dịp bọn họ không phát hiện ra chúng ta, chúng ta ra tay, thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút.”

“Tôi biết.” Nghiêm Mặc cũng vô cùng nghẹn khuất, hắn vốn là người không thể nhẫn nhịn: “Kế hoạch của tôi là anh và tôi ra mặt nói chuyện với thủ lĩnh của bọn họ trước, nếu có thể thuyết phục được bọn họ rời đi thì tốt, nhưng nếu không thể, vậy thì dụ cho bọn họ ra tay trước. Chúng ta có thể chuẩn bị bẫy rập, nếu bọn họ trở mặt, chúng ta liền dẫn bọn họ đi vào bẫy.”

“Nếu không làm như vậy, Tổ Thần sẽ trừng phạt cậu?”

“Ừ.”

Nguyên Chiến trầm tư một lát, nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch, rồi lại dặn dò đám người Thâm Cốc, tốn chút thời gian chuẩn bị bẫy rập, sau đó bảo Đại Hà dẫn một ngàn người lui tạm vào rừng, còn Thâm Cốc thì dẫn năm trăm người tiếp ứng hắn, sau đó hắn cùng Nghiêm Mặc đi tìm người Ma Nhĩ Càn.

Chiến đội của Ma Nhĩ Càn bên này.

Chiến sĩ cấp năm Thải Thạch nhanh chóng chạy về phía Kỳ Hạo, sau khi hành lễ thì thấp giọng nói: “Đại nhân, ở hướng mặt trời mọc phát hiện dấu vết cỏ cây bị giẫm đạp, người tộc Diêm Sơn đã tiến vào rừng.”

“Vậy à?” Kỳ Hạo buông túi nước xuống.

“Đại nhân, chúng ta có cần đuổi theo dấu vết không?”

“Anh nói xem, người Cửu Nguyên và một ngàn năm trăm nô lệ có vào rừng cùng tộc Diêm Sơn không?”

Thải Thạch lắc đầu: “Thám báo truyền tin về, bọn họ phát hiện ra một con đường nhỏ do đoàn người tạo ra, nhưng lại không rõ ràng lắm, bọn họ tiến vào rừng thăm dò một chút, quả thật phát hiện có nhánh cây bị bẻ gãy, và dấu vết bụi cỏ bị giẫm đạp, nhưng không giống đường của gần hai ngàn người đi qua, nếu nhiều người như vậy cùng tiến vào rừng, dấu vết để lại sẽ rõ ràng hơn nhiều.”

“Tự Thủy đại nhân từng nói, trong rừng có rất nhiều nguy hiểm, bảo chúng ta không nên tiến vào rừng.” Kỳ Hạo rất tiếc mạng.

“Vậy giờ chúng ta làm gì? Hiện tại người tộc Diêm Sơn đã trốn hết vào rừng chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha chúng như vậy? Khi trở về, tù trưởng hỏi thì…”

Kỳ Hạo dùng nhánh cây chọt chọt đống lửa, cười một nụ cười tàn nhẫn: “Chúng ta biết đường, đi đường gần, tất cả đều là chiến sĩ, chắc chắn đi nhanh hơn Cửu Nguyên, vì bọn hắn phải mang theo nhiều gánh nặng.”

“Ý ngài là một ngàn năm trăm người của Cửu Nguyên vẫn chưa tiến vào rừng?”

“Bọn hắn muốn trở về vùng đất hoang dã, đi dọc theo bờ sông là lối đi không sợ lạc đường nhất, nếu thủ lĩnh của bọn hắn không phải đồ ngu thì nhất định sẽ không cắm đầu tiến vào rừng, hơn nữa bọn hắn báo tin cho tộc Diêm Sơn cũng đã đủ để trợ giúp bọn chúng rồi, thì sao còn mang theo nhiều người như vậy tới tìm bọn chúng? Tôi cho rằng tộc Diêm Sơn sẽ nhập vào Cửu Nguyên, sau khi được báo tin thì sẽ đi theo người báo tin đến tìm Cửu Nguyên, như vậy chúng ta cũng có thể lần theo dấu vết tìm được người Cửu Nguyên, không ngờ bọn chúng lại tiến hết vào rừng, một đám ngu xuẩn!”

Thải Thạch không hỏi Kỳ Hạo vì sao nhất định phải tìm người Cửu Nguyên, mục đích của bọn họ khi tới đây không phải là giết chết người tộc Diêm Sơn sao?

Kỳ Hạo cười lạnh: “Chờ thêm một ngày nữa, nếu không đợi được người Cửu Nguyên, thì chúng ta xuất phát đến bờ sông, trước khi đi, lần theo dấu vết mà thám báo phát hiện để phóng hỏa đốt rừng!”

“A! Đại nhân?” Thải Thạch đã từng phóng hỏa đốt chỗ ở của không ít bộ tộc, nhưng phóng hỏa đốt rừng ư?

“Nơi này nằm ở biên giới bộ lạc, có đốt cũng không sao.” Chiêu này là do gã học theo Cửu Nguyên dám phóng hỏa đốt bộ lạc của mình.

Nguyên Chiến dẫn theo Nghiêm Mặc lẻn đến phụ cận nơi chiến đội Ma Nhĩ Càn đóng quân.

“Anh có thấy không? Bọn chúng đang nhặt một lượng củi lớn.” Nghiêm Mặc chọt chọt Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm doanh địa Ma Nhĩ Càn cách đó không xa, nghĩ nghĩ, sau đó biến sắc: “Bọn chúng muốn phóng hỏa đốt rừng! Đáng chết!”

Giữa các bộ lạc trên vùng đất của Nguyên Tế cũ đã sớm có luật bất thành văn, cho dù thù sâu cách mấy, cũng không được phép phóng hỏa đốt rừng, đốt đồng cỏ, nếu ai làm như vậy thì sẽ bị các bộ lạc sống trên mảnh đất đó liên thủ lại tấn công.

Nghiêm Mặc cũng rất đau đầu đối với việc này: “Tuy bây giờ là cuối mùa xuân, trong rừng đầy nước, nhưng nếu cố ý đốt thì dù không có chất dẫn cháy cũng có thể khiến khu rừng bắt lửa lớn. Chúng ta không thể để bọn chúng làm vậy! Bắt thủ lĩnh bọn chúng đi!”

Nguyên Chiến vỗ vai hắn, bảo hắn chờ ở chỗ này, sau đó thân thể chìm vào trong đất.

Kỳ Hạo đang ngồi bên đống lửa nhồm nhoàm ăn thịt, Thải Thạch và các chiến sĩ thủ lĩnh khác thì đang bẩm báo cho gã nghe tin tức mà thám báo truyền về cùng với tình hình chuẩn bị củi đốt.

“Tám thám báo đầu tiên lần theo dấu vết tiến vào rừng vẫn chưa trở về. Nhóm tám người thứ hai đi vào, sau một lúc thì trở ra, nói tộc Diêm Sơn động tay động chân bên trong, rất nhiều hướng có dấu vết người đi qua, tộc Diêm Sơn còn đặt bẫy rập.”

“Bọn tộc Diêm Sơn thật giảo hoạt! Phóng hỏa đốt chết mẹ nó!”

“Đúng vậy, đây là ý hay của Kỳ Hạo đại nhân, chúng ta không nên tiến vào rừng, trực tiếp phóng hỏa thiêu chết chúng là được!”

Kỳ Hạo đắc ý, nhưng lại bày ra vẻ mặt như gã đã sớm ngờ tới: “Chờ đến sáng mai, khi rời đi thì chúng ta hẵng cho người đốt lửa, nhớ bảo bọn họ chú ý hướng gió, đừng có để lửa lan qua bên này.”

“Vâng.”

Một tên thủ lĩnh nói đùa: “Nói không chừng chờ khi chúng ta quay lại, có thể nhặt được một đống thịt dã thú được nướng chín đấy, có thể kêu đám nô lệ trong bộ lạc đến khiêng thịt về, như vậy năm nay có cái ăn rồi.”

“Ha ha!” Các chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng cười to theo, Thải Thạch thấy tâm tình Kỳ Hạo đang tốt, thử hỏi một câu: “Đại nhân, nghe nói sứ giả Tam Thành muốn lựa chọn vài chiến sĩ trong bộ lạc tới Tam Thành? Ngài có biết sẽ chọn ai không?”

Kỳ Hạo liếc mắt nhìn Thải Thạch: “Sao? Anh cũng muốn tới Tam Thành?”

Thải Thạch pha trò: “Đại nhân ngài ở đâu, tôi ở đó! Là do tôi nghe nói sứ giả Tam Thành có vẻ như muốn dẫn Kỳ Nguyên đại nhân đi cùng …”

Sắc mặt Kỳ Hạo biến đổi: “Anh nghe ai nói?”

Thải Thạch liếm liếm môi, hạ thấp giọng: “Nhỏ em út của tôi được phái đi hầu hạ sứ giả đại nhân, sứ giả đại nhân rất thích nó, nói rất nhiều chuyện với nó.”

Các chiến sĩ thủ lĩnh khác nghe nói sứ giả Tam Thành muốn chọn chiến sĩ tới Tam Thành, trong lòng cũng rục rịch, cả bọn lên tinh thần. Lúc trước bộ lạc cũng từng có chiến sĩ được sứ giả chọn đi, tuy những chiến sĩ đó đều không trở về, nhưng không biết nghe được tin đồn từ đâu, mà những chiến sĩ đó sau khi tới Tam Thành đều trở thành chiến sĩ thần huyết từ cấp sáu trở lên!

“Sứ giả đại nhân có muốn chọn cũng sẽ chọn những người thức tỉnh năng lực thần huyết từ lúc còn nhỏ, năng lực thần huyết càng cao, tuổi càng nhỏ, càng dễ được lựa chọn, các anh đừng có mơ mộng.” Kỳ Hạo cười nhạo. Chiến sĩ thần huyết quý tới cỡ nào? Tuy trước mắt bộ lạc chỉ có một vài chiến sĩ thần huyết thôi, nhưng phần lớn đều đợi lên tới cấp năm mới thức tỉnh, có mấy người năng lực thần huyết chỉ quanh quẩn ở cấp một cấp hai suốt bao nhiêu năm trời. Ngay cả gã, thân là chiến sĩ cấp sáu, mà năng lực thần huyết cũng chỉ mới cấp hai!

Năng lực thần huyết của cha gã rất có thể đã đạt tới cấp ba hoặc cao hơn, từ sau khi bọn họ học được cách che giấu hình xăm trên mặt chiến sĩ của Tam Thành thì không còn ai biết năng lực thần huyết của Kỳ Khuê bây giờ rốt cuộc là cấp mấy.

Còn có Kỳ Nguyên, tất cả mọi người đều biết tên đó không có giá trị vũ lực cao, nhưng theo như gã biết, Kỳ Nguyên cũng đã lên tới cấp sáu, một chiến sĩ cấp sáu, nếu thức tỉnh năng lực thần huyết rồi, giá trị vũ lực sẽ yếu chỗ nào chứ? Hiện giờ ngay cả sứ giả Tam Thành cũng nhìn trúng tên đó, muốn mang tên đó đến Tam Thành, hừ, vũ lực thấp? Lừa ai vậy?!

Thải Thạch thấy vẻ mặt Kỳ Hạo không tốt, liền vội vàng trấn an: “Đại nhân, ngài và sứ giả đại nhân vẫn luôn vui vẻ ở cùng, tôi thấy hình như hắn cũng rất muốn dẫn ngài đến Tam Thành, nếu ngài đến Tam Thành, thì đừng quên dẫn theo tôi nha.”

Kỳ Hạo nhịn không được mà cười tự đắc, lần này đúng là quan hệ giữa gã với sứ giả không tồi, nếu được dẫn đến Tam Thành thì thật tốt, còn nếu không… Kỳ Nguyên đi rồi, gã cũng có lợi, nhưng chỉ sợ sau này Kỳ Nguyên sẽ trở nên lợi hại hơn rồi trở về tranh đoạt vị trí tù trường Ma Nhĩ Càn với gã.

Thật khó để quyết định mà, nên tới Tam Thành để nâng cao năng lực, hay ở lại Ma Nhĩ Càn lật đổ cha gã đây?

“Đại nhân!”

“Kỳ Hạo đại nhân!”

Thải Thạch và các thủ lĩnh khác đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, Kỳ Hạo mới vừa rồi còn ngồi trước mặt bọn hắn uống nước ăn thịt nói chuyện thì đột nhiên chìm vào trong đất, biến mất tăm!

Không nói đến doanh địa Ma Nhĩ Càn hỗn loạn như thế nào, chỉ nói tới nơi khác.

Kỳ Hạo không ngờ rằng mình đang yên đang lành thì cảnh vật trước mắt đột nhiên tối sầm xuống, sau đó thân thể bị bọc trong một quả cầu đất cứng chắc, gã có muốn phản kích thì cũng không có cơ hội phản kích.

Nhưng gã không phải đồ ngu, lập tức nghĩ đến nguyên do xảy ra biến cố.

Kỳ Hạo há mồm muốn la lên thì ăn một miệng bùn, gã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, gã không muốn mình cứ chết đi như vậy!

Kỳ Hạo ra sức quơ quào tứ chi, cánh tay biến thành roi trở nên bén nhọn, đâm thủng quả cầu đất đang giam cầm mình.

Nhưng quả cầu đất vừa mới nổ tung, thì lại có một quả cầu khác bao lấy gã. Lần này kẻ bắt gã không còn khách khí nữa, dùng chuôi đao nện lên gáy gã, gã liền hôn mê bất tỉnh.

Chờ khi Kỳ Hạo tỉnh lại lần nữa, liền thấy cậu thiếu niên ngồi đối diện cầm cái gì đó trong tay, khúc xạ ánh sáng lóe lên giữa những ngón tay cậu ta.

“Phì, phì! Mày làm gì tao?” Kỳ Hạo phun bùn đất trong miệng ra, câu đầu tiên nói chính là chất vấn cậu thiếu niên, vừa rồi gã thoáng nhìn thấy tay cậu ta rời khỏi mặt mình.

Cậu thiếu niên mỉm cười: “Phong bế năng lực của anh, thuận tiện giúp anh tỉnh lại ấy mà.” Cảm ơn kết quả nghiên cứu về năng lực thần huyết mà hắn tìm ra được, còn có nhiều người Cửu Nguyên để hắn thử tay nghề, nên bây giờ hắn có thể tìm được huyệt vị để phong bế dị năng.

Kỳ Hạo không tin, thử biến cánh tay thành roi, nhưng lại không có chút phản ứng nào, liền sợ tới mức cúi đầu, kết quả phát hiện ra trên thân mình bị ghim một đống kim.

“Tốt nhất là đừng có động vào những cây kim đó.” Cậu thiếu niên cảnh cáo: “Anh rút bừa, làm cho năng lực hoàn toàn bị phế bỏ thì đừng có trách tôi.”

Kỳ Hạo không dám động vào, thậm chí gã còn không dám tùy tiện cử động thân thể. Nếu đổi lại là kẻ khác thì gã sẽ không tin lời đối phương, nhưng người trước mặt gã chính là Cốt Khí Sư, còn là tư tế thần bí có thể giải trừ lời nguyền viễn cổ, lợi hại hơn cả Tự Thủy đại nhân!

Lúc ấy rõ ràng gã thấy người này rơi vào trong nước, gã cho rằng người này hoặc là đã bị giáo ghim chết, hoặc là đã chết đuối, hoặc là bị Thuỷ Thần đại nhân ăn thịt, nhưng không ngờ, người ta ngay cả một miếng da cũng không tróc!

Nguyên Chiến đi vòng ra đằng trước, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Mặc, cười ‘thân thiện’ với Kỳ Hạo.

Kỳ Hạo cảm thấy mình như gặp phải một con rắn độc: “Khoan đã! Đừng giết tôi! Tôi tới đây không phải để làm kẻ địch của các cậu! Kỳ Nguyên có thể đáp ứng các cậu cái gì, thì tôi cũng có thể đáp ứng các cậu cái đó, nếu các cậu còn cần nô lệ, tôi có thể giao dịch với các cậu!”

Nguyên Chiến thấy đối phương không thích vẻ thân thiện của mình, liền thu nụ cười lại: “Mày có thể cung cấp thuyền?”

“…Có thể. Hơn nữa tôi có thể thề sẽ không truy bắt các cậu! Tôi có thể hợp tác với các cậu giống Kỳ Nguyên!”

Nghiêm Mặc cảm thấy buồn cười, người này tới lúc nào rồi mà còn cảm thấy mình đang ở vị trí thượng phong chứ? Lại còn thề sẽ không truy bắt bọn họ? Có gan thì truy tới Cửu Nguyên thử xem!

Sau một hồi giao lưu ‘gian nan’ với Kỳ Hạo, hai người Nghiêm Mặc cuối cùng cũng hiểu rõ ý gã.

Gã dẫn đội tiến vào là vì muốn theo dõi tộc Diêm Sơn để tìm tới bọn họ, hy vọng thành lập quan hệ hợp tác hữu hảo với bọn họ một lần nữa, để gã thay thế Kỳ Nguyên, giao dịch muối đỏ với Cửu Nguyên, giao dịch cả cốt khí thì càng tốt.

“Cha tôi bây giờ đã rất hận các cậu. Kỳ Nguyên cũng không dám làm trái lời ông ta, nếu về sau các cậu còn muốn dùng muối đỏ để giao dịch nô lệ thì không thể tìm đến Kỳ Nguyên nữa, nhưng tôi có thể giúp các cậu. Không cần các cậu đưa muối đỏ đến tận Ma Nhĩ Càn, tôi có thể cho thuyền lên thượng du sông lớn giao dịch với các cậu, như vậy các cậu cũng không cần lo lắng cha tôi sẽ phá hỏng mối giao dịch giữa chúng ta.”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều rất cạn lời, giọng điệu gã ta cứ như chỉ cần gã nói như vậy thì bọn họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà đồng ý.

“Suy nghĩ của anh không tồi, nhưng anh dựa vào cái gì mà cho rằng anh đưa ra đề nghị thì chúng tôi sẽ đồng ý?” Nghiêm Mặc tốt tính cười: “So với Kỳ Nguyên, anh lại có thể cung cấp được thứ tốt gì?”

Kỳ Hạo cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, tụi mày quậy banh Ma Nhĩ Càn bọn tao, hiện giờ con trai tù trưởng là tao đây đích thân tới nói đồng ý lén lút qua lại với tụi mày, chẳng lẽ tụi mày không cảm thấy may mắn và vinh hạnh à?

“Các cậu bắt tôi, lại không ra tay với đội quân của tôi, hẳn là không muốn trở mặt với Ma Nhĩ Càn. Nếu các cậu giết tôi, cha tôi nhất định sẽ biết là do các cậu ra tay! Trừ vị chiến sĩ thần huyết cấp cao này ra, trên mảnh đất này không ai có thể dễ dàng giết chết tôi như vậy, hơn nữa thủ hạ của tôi đều thấy tôi chìm vào trong đất, bọn họ nhất định sẽ biết là cậu làm.”

Nguyên Chiến nhàn nhạt nói: “Cho dù cha mày có biết thì sao chứ? Mày cũng đã nói, Ma Nhĩ Càn và Cửu Nguyên vốn đã là quan hệ đối địch.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa có nợ máu thật sự! Nếu cậu giết tôi, cha tôi và Thuỷ Thần đại nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu, dù đường xá có xa xôi, bọn họ nhất định cũng sẽ báo thù cho tôi! Chẳng lẽ các cậu muốn bị nhiều bộ lạc liên thủ lại tấn công?”

Kỳ Hạo đã dùng hết trí tuệ tích lũy từ thuở cha sanh mẹ đẻ ra để mà thuyết phục, tiếp tục nói: “Nhưng nếu các cậu giữ tôi lại, tuy các cậu không thể tham gia phiên chợ của Ma Nhĩ Càn nữa, nhưng Ma Nhĩ Càn sẽ không ôm mối thù liều chết với các cậu, các cậu cũng có thể tiếp tục dùng muối đỏ để giao dịch với chúng tôi. Nếu, nếu các cậu tha cho tôi, dùng chiến hồn thề về sau chỉ giao dịch muối đỏ với Ma Nhĩ Càn, thì tôi có thể nghĩ cách lấy cho các cậu vài chiếc thuyền và Toàn Quy để kéo. Đúng rồi, mấy cái cốt khí vốn thuộc về Ma Nhĩ Càn, tôi cũng không đòi nữa.”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không thèm quan tâm tới lời đe dọa của Kỳ Hạo, nhưng hai người đều rất động tâm đối với câu cuối cùng của gã, gã có thể cung cấp thuyền và Toàn Quy.

Nếu không phải thật sự không còn cách nào, thì sao bọn họ lại đi xây bộ lạc mới khi mà Cửu Nguyên chưa ổn định chứ?

Nghiêm Mặc đưa mắt hỏi Nguyên Chiến: Anh thấy sao?

Nguyên Chiến sờ sờ mớ râu lởm chởm trên cằm, chìa tay mượn con dao nhỏ của Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc tức giận quăng con dao phẫu thuật mà sách hướng dẫn tặng hắn cho Nguyên Chiến, hắn rõ ràng đã làm một thanh cốt đao nhỏ để tên đó cạo râu, mà không bao giờ xài, ngày nào cũng đòi mượn của hắn, cái này là tật xấu!

Nguyên Chiến chụp lấy dao phẫu thuật, không dùng nó để cạo râu, mà lại chỉ nó vào Kỳ Hạo: “Nếu mày quan trọng như vậy, thì bắt mày rồi thương lượng với cha mày sẽ đổi được bao nhiêu thuyền và Toàn Quy đây?”

Kỳ Hạo không muốn để cha gã biết dự định của gã, càng không muốn các tộc nhân nhìn thấy cảnh tượng ngu ngốc khi bị bắt của mình, lập tức thành thật trả lời: “Nếu cậu giết tôi, cha tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi. Nhưng nếu cậu mang tôi đi thương lượng với cha tôi để đổi thuyền và Toàn Quy, thì một khúc gỗ ông ta cũng sẽ không cho các cậu đâu, chỉ cần biết tôi mà chết, thì sẽ tới tìm các câu để báo thù.”

“Mày có thể cung cấp bao nhiêu thuyền, bao nhiêu con Toàn Quy?”

“Nhiều nhất là năm, nhiều nữa sẽ bị phát hiện.” Kỳ Hạo sợ hai người họ chê ít, vội vàng bổ sung thêm: “Mỗi chiếc thuyền có thể vận chuyển được chừng ba mươi người, các cậu có thể đóng quân ở bờ sông, đi săn ở phụ cận, tôi sẽ không nói chuyện này cho bộ lạc, vận chuyển mấy lần, chưa đến mùa đông, các cậu sẽ vận chuyển người xong.”

Nghiêm Mặc tính toán, một ngàn năm trăm người cộng thêm người Diêm Sơn, ước chừng chỉ mất mười hai lần qua lại là có thể đưa hết đến Cửu Nguyên, nếu Kỳ Hạo có thể tin được, đó cũng là một biện pháp.

Kỳ Hạo quan sát vẻ mặt của hai người: “Có điều… tôi dùng thuyền thì phải cần lý do, hơn nữa tôi cũng không thể dùng thuyền đưa các cậu về không, tôi không cần nhiều lắm, chỉ cần mỗi lần tới Cửu Nguyên các cậu, các cậu có thể đưa một thuyền muối đỏ cho tôi là được.”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía Kỳ Hạo, cái gã này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra vậy? Lúc trước sợ bọn họ giết gã, bây giờ thì bắt đầu đặt điều kiện với bọn họ? Còn đòi hai mươi thuyền muối đỏ? Hoang đường!

“Kiệt ——! Mặc, các cậu đâu rồi? Mau tới! Có rất nhiều quái hai chân mọc lông! Quái hai chân không có lông đánh không lại chúng nó! Còn có con lợi hại hơn nữa! Kiệt ——!” Trong rừng truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của Cửu Phong.

Nghiêm Mặc đứng bật dậy, một ngàn người tiến vào rừng rậm đã xảy ra chuyện?!

Bình luận

Truyện đang đọc