DỊ THẾ LƯU ĐÀY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn



“Anh tưởng tôi đang hôn anh hả?”
Nguyên Chiến không cho Đại Hà đi theo, bảo anh ta báo chuyện hắn và Nghiêm Mặc nghe được vài âm thanh kỳ quái nên đi ra ngoài cho Hào và Tranh, Đại Hà mang theo một ít lo lắng nhận lệnh rời đi.

Nghiêm Mặc không phản đối, lúc này không cần quá nhiều nhân thủ, mà ngược lại, chỉ có hai người hắn và Nguyên Chiến đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn, thoát thân cũng dễ hơn. Lam Điệp muốn đi cùng, nhưng bị Nghiêm Mặc bắt đi chăm sóc vợ anh ta còn đang ở cữ, tuy phụ nữ nơi này không có ở cữ, các cô vừa sinh xong đã dám tắm nước lạnh, đi trong gió.

Rất kỳ lạ, từ đáy lòng hắn vẫn luôn phản cảm một vài hành vi và suy nghĩ nào đó của Nguyên Chiến, nhưng vẫn thật sự tin tưởng Nguyên Chiến, tỷ như bây giờ hắn không nói gì với Nguyên Chiến, cũng không mở miệng yêu cầu Nguyên Chiến phải đi cùng, nhưng hắn biết Nguyên Chiến sẽ đi theo mình, cùng tiến vào khu rừng.

Nghiêm Mặc không nói cho Nguyên Chiến thứ quả trong bụng mình đang chỉ phương hướng, hắn chỉ cầm lấy cây đuốc rồi đi.

Đàn ong vệ dẫn đầu mở đường.

Nguyên Chiến thì tuần tra tới tới lui lui ở gần phụ cận Nghiêm Mặc, không cố định vị trí. Thấy Nghiêm Mặc đi được một chốc thì lại dừng, như đang điều chỉnh phương hướng, hắn cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, chỉ cho rằng Nghiêm Mặc đang đi theo tiếng ca mà mình không nghe được.

Dần dần, hai người đi qua dòng suối, tiến vào mảnh rừng u ám.

Nghiêm Mặc đi vào rừng chừng trăm bước rồi hạ tốc độ lại, Nguyên Chiến cũng không tuần tra ở phụ cận nữa, mà xuất hiện bên cạnh hắn.

Cây cối trở nên dày đặc, tán cây rậm rạp đến lạ thường, thậm chí chúng còn che khuất hoàn toàn ánh sáng từ bầu trời, điều này làm khu rừng càng thêm u ám, ngay cả ánh sáng của đuốc cũng như bị hắc ám cắn nuốt vậy, chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông dưới chân.

Đời trước, Nghiêm Mặc vì tìm thuốc và một ít phương pháp phối thuốc của dân địa phương mà cũng từng vào rừng, nơi đó là thế giới mà không có người dẫn đường thì sẽ không cách nào sinh tồn được, nhưng khu rừng rậm rạp nhất mà hắn từng đi qua cũng không có khoảng cách giữa cây và cây chặt chẽ như thế này, đặc biệt là khi bọn họ chỉ mới tiến vào rừng chưa được bao lâu.

Có lẽ đã rất lâu rồi không có người tới. Cây cối tùy ý sinh trưởng tạo nên kết quả như vầy.

Nhưng Nghiêm Mặc cứ cảm thấy thật bất thường, cây cối mọc quá mức dày đặc, hơn nữa còn cành quấn cành, rễ cây nổi lên trên mặt đất, đừng nói tới con người, ngay động vật cũng không dễ đi được bên trong, có vài chỗ, bọn họ phải dùng tay kéo mớ cành xum xuê quấn lấy nhau ra thành một cái lỗ để chui mới đi tiếp được.

Hơn nữa, vì sao không có tiếng chim kêu? Thậm chí ngay cả tiếng của côn trùng cũng nghe xa xôi đến vậy, tiếng ca cũng đã biến mất…

Nguyên Chiến giữ chặt lấy tay hắn: “Chỗ này không đúng, tôi nhớ rõ ban ngày khi tới đây không có nhiều cây như vậy, tôi vẫn luôn đi ở đầu gió, từ đầu gió đi sâu vào trong mới thấy nhiều cây, mà nơi này vẫn chưa tới đầu gió.”

Nghiêm Mặc giơ đuốc lên, một nhánh dây mây trên đỉnh đầu hắn như bị gió thổi qua, đung đưa lệch khỏi quỹ đạo cây đuốc.

Nhưng trong rừng hoàn toàn không có gió.

Nghiêm Mặc cúi đầu, đôi mắt quét quanh đám cây càng ngày càng dày đặc: “Anh có không cảm thấy đám cây ấy giống như một bức tường không?”

“Có người đang thao túng đám cây này?” Vẻ mặt Nguyên Chiến không có chút kinh ngạc nào.

“Anh nói ban ngày khi anh đi qua nơi này không có nhiều cây như vậy?”

“Không có.” Nguyên Chiến rất chắc chắn.

“Vậy bây giờ chúng nó hiện tại ở đây, anh cho rằng vì nguyên nhân gì?”

“Chúng ta làm kinh động đến… chiến sĩ năng lực nào đó? Bọn họ không muốn chúng ta đi vào?”

“Chiến sĩ năng lực ư?” Nghiêm Mặc chuyển động cây đuốc, cố ý mà lại như vô tình quẹt qua cành cây.

“Cẩn thận!” Nguyên Chiến đột nhiên ôm chặt lấy Nghiêm Mặc rồi lăn một vòng, sau đó hoàn toàn chìm vào trong đất.

Cây đuốc rớt xuống, hơn mười nhánh cây vọt đến vị trí mà Nghiêm Mặc đã đứng, chúng không cuốn được người liền rút trở về, trong đó có một nhánh cuốn lấy cây đuốc trên mặt đất, dùng sức vung mạnh, cây đuốc vụt đi tạo ra một vệt sáng rồi rơi vào một vũng nước nhỏ, tắt lịm.

Khu rừng lại khôi phục vẻ an tĩnh như ban đầu, nhưng dưới nền đất lúc này lại rất náo nhiệt.

Vô số rễ cây trong lòng đất đuổi theo hai người, vì tránh né đám rễ cây đó, Nguyên Chiến một tay ôm lấy Nghiêm Mặc không ngừng đào sâu xuống lòng đất.

“Cây cối không có đất sẽ không thể sống, nếu anh dùng năng lực tốt, đám cây đó sẽ không có cách nào bắt được anh.” Nghiêm Mặc cố gắng động não nghĩ cách đối phó với đám cây. Vì sự an toàn của ong vệ, hắn đã bảo đàn ong rời khỏi hắn, vào sâu trong rừng tìm hiểu trước.

Nguyên Chiến vừa dùng gai đất đối phó với rễ cây, vừa nghiền ngẫm những gì Nghiêm Mặc nói.

“Nếu anh có thể khiến mặt đất cứng lại, thì rễ cây sẽ bị giam cầm, chúng sẽ không thể động đậy. Nếu anh có thể tách đất ra khỏi cây hoàn toàn, làm chúng nó không thể cắm rễ, chúng nó sẽ ngã xuống. Còn nữa, anh có thể thay đổi thành phần đất, làm cây cối không cách nào sinh trưởng và hấp thu chất dinh dưỡng.”

“Mười mấy hai mươi cây thì còn được, nhưng nơi này quá nhiều cây.” Nguyên Chiến được tư tế đại nhân của mình gợi ý, trong đầu dần hiện lên điều gì đó, hắn đúng lúc bắt lấy, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phương pháp cụ thể.

“Uy hiếp! Lúc cần thiết, thì dù chỉ là uy hiếp cũng có thể có tác dụng.” Bây giờ Nghiêm Mặc có thể dựa vào phòng thí nghiệm chế ra một ít chất độc hoá học để Nguyên Chiến rắc vào trong đất, điều đó có thể tạo ra hiệu quả sát thương trên diện rộng, theo cách phán xét của sách hướng dẫn, những cái cây đó tấn công bọn họ, thì hắn sử dụng tuyệt chiêu ngoan độc cũng sẽ không bị trừng phạt, nhưng không biết vì sao, hắn lại không muốn dùng phương pháp như vậy.

Nghiêm Mặc ôm bụng, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ như thứ trong bụng cũng đang ảnh hưởng đến hắn, nó không muốn hắn làm hại đám cây, cho nên dù đám cây đang đuổi giết bọn họ, ý nghĩ muốn giết chết chúng trong hắn cũng không nhiều.

“Rễ cây bên dưới ít hơn một chút, chúng ta xuống sâu thêm chút nữa, đi hướng nào?” Nguyên Chiến hỏi.

Nghiêm Mặc vẽ phương hướng trên mu bàn tay hắn, trong lòng đất tối om om, hắn hoàn toàn không thấy gì hết, chỉ có thể lần mò.

Hai người càng xuống sâu, mặt Nghiêm Mặc càng đỏ, hắn há to miệng muốn hô hấp, nhưng lại không hít được bao nhiêu oxi, trong không gian nhỏ hẹp, hắn lại lần nữa nhớ tới cảm giác khi bị Nguyên Chiến chôn sống, mà lúc này nhớ tới chỉ làm tình huống của hắn càng thêm nghiêm trọng.

“Tôi… không thở được.” Nghiêm Mặc cố gắng nói ra mấy chữ trong bóng tối.

Trán Nguyên Chiến đã đổ mồ hôi, trong lòng đất hắn vẫn có thể thở như bình thường, nhưng hắn quên mất Nghiêm Mặc thì không thể. Tựa như hắn có thể phân biệt phương hướng trong lòng đất, có thể ‘thấy rõ’ cảnh vật xung quanh, nhưng Nghiêm Mặc thì không.

Lần trước hắn mang mấy người chạy trong lòng đất, hắn có chú ý đến việc tạo lỗ thông khí. Nhưng nơi này quá nhiều cây, rễ cây lại quá dài và chằng chịt, chỉ cần hắn mở một lỗ thông khí, thì chúng sẽ men theo lỗ hỡ tìm được bọn họ.

“Anh, anh có thể thở?” Nghiêm Mặc ôm lấy yết hầu mình.

“Có thể.” Nguyên Chiến đang định mạo hiểm tạo một lỗ thông khí, chờ khi Nghiêm Mặc thở đủ thì lấp lại.

“Dùng miệng hít sâu một hơi, giữ trong miệng đừng nuốt vào bụng, cũng đừng thở ra khỏi mũi. Mau!”

Nghiêm Mặc nói rất nhanh, Nguyên Chiến không kịp suy nghĩ đã làm theo những gì hắn nói.

Ngay khi hắn giữ hơi trong miệng, tư tế đại nhân của hắn đột nhiên một tay tóm lấy cằm hắn, một tay ôm đầu hắn kéo xuống, còn tư tế của hắn thì ngẩng đầu, dùng môi lấp kín môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hai cánh môi hắn, sau đó hít sâu một hơi.

Đi! Nghiêm Mặc đẩy hai cánh tay đang ôm chặt mình theo bản năng của Nguyên Chiến, thúc giục hắn mau chạy đi, bọn họ phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Thẳng đến khi môi Nghiêm Mặc rời khỏi rồi đẩy mình ra, Nguyên Chiến vẫn không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có điều hắn rất thích cảm giác tư tế của hắn dùng môi và lưỡi liếm môi hắn, hắn muốn nữa, vì thế liền cúi đầu, nhưng miệng mới chạm vào mặt đối phương đã bị một tát tát bay.

Tôi là đang thở, anh tưởng tôi đang hôn anh hả? Nhanh lên đi cái tên gia súc này! Nghiêm Mặc mắng to trong lòng.

“Sao cậu không nói lời nào hết vậy? Mặc?”

Vì bố mày sắp ngạt thở chết rồi!

Đi được vài bước, Nghiêm Mặc lại ngẩng đầu, Nguyên Chiến nhanh trí lập tức há mồm hít một ngụm lớn rồi cúi đầu.

Nghiêm Mặc: “…” Thật bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhận lấy đợt tiếp tế oxi này.

Bây giờ Nguyên Chiến đã hoàn toàn quên vụ mở lỗ thông khí, ừm, dù hắn không quên thì cũng không định nói cho Mặc biết.

Lúc sau, vì tránh né đợt tập kích của rễ cây, Nguyên Chiến mang Nghiêm Mặc xuống sâu hơn nữa, cơ hồ cứ đi vài bước là phải dừng lại tiếp oxi cho tư tế đại nhân của hắn.

Môi Mặc rất mềm, hơi khô, nhưng dán lên rất thoải mái, người nào đó còn ngẫu nhiên tìm được vài cơ hội cắn hai cái, tuy hắn cũng vì thế mà ăn hai cây kim đau thốn nách.

Nghiêm Mặc cảm thấy loại tình huống này không thể cứ tiếp tục nữa, bây giờ không chỉ thiếu oxi, hắn đã bắt đầu cảm thấy áp lực của đất đè lên người mình, không biết bọn họ đã xuống sâu bao nhiêu rồi, thậm chí hắn còn cảm thấy mình gặp phải ảo giác.

Nghiêm Mặc tự bắt mạch cho mình, mười giây sau, ra sức đánh tên Nguyên Chiến đang nghiện hôn, dùng tay vẽ trên lưng hắn mũi tên chỉa lên, ý nói muốn đi ra ngoài.

Không biết Nguyên Chiến có thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, cúi đầu lại muốn tiếp oxi cho hắn.

Nghiêm Mặc không muốn nhận cũng phải nhận, mới hít xong hơi này, hắn lập tức hét lớn: “Đi ra ngoài! Mau!”

Cuối cùng Nguyên Chiến cũng không đánh mất bản năng chiến sĩ của mình, hắn có thể cảm nhận được trong giọng nói Nghiêm Mặc mang theo vẻ cấp bách và nôn nóng, hơn nữa, bất tri bất giác hình như hắn đã đột phá giới hạn sâu nhất của mình dưới lòng đất rồi, ngay cả hắn lúc này cũng cảm thấy việc đào đất trở nên thật khó khăn.

Thứ quả trong bụng Nghiêm Mặc vào lúc này lại cực kỳ hoạt bát, tựa như nó thích loại độ sâu và áp lực này, nó vui sướng di chuyển từ chỗ này qua chỗ kia dưới rốn Nghiêm Mặc, chốc chốc còn đỉnh lên tạo cảm giác tồn tại.

“Ba ơi…”

Ai đó? Nghiêm Mặc cảm thấy mình đã hỏi ra tiếng.

“Ba ơi, con ở đây…”

Đô Đô?

Nghiêm Mặc bước một bước, chung quanh đều là sương mù, cây cối biến mất, mọi thứ biến mất, phía trước chỉ có tiếng con trai truyền đến dẫn đường cho hắn.

“Vút!” Có thứ gì đó chạy sượt qua người hắn, phát ra tiếng cười gai góc.

“Ai đó?” Nghiêm Mặc nắm chặt dao giải phẫu.

“Hì hì, nó là của ta.” Giọng nói vờn quanh trong sương mù.

“Mày là ai?” Nghiêm Mặc cẩn thận hỏi.

“Cậu thật sự không biết ta là ai sao? Suy nghĩ một chút đi, cẩn thận suy nghĩ một chút…” Trong giọng nói kia tựa hồ có một thứ sức mạnh quỷ dị nào đó, dụ dỗ Nghiêm Mặc tưởng niệm lại.

Trong phòng thí nghiệm, hắn đang khắc khẩu với ai đó, hắn phát ra tiếng cười lạnh đầy châm chọc với người nọ, hắn lấy t*ng trùng của chính mình, hắn chọn…

“Ba ơi, cứu con! Đưa con ra ngoài!”

Nghiêm Mặc đột nhiên bừng tỉnh từ trong hồi ức: “Đô Đô!”

“Ba ơi! Cứu con!”

“Đô Đô! Con đang ở đâu?” Nghiêm Mặc chạy như điên trong màn sương mù.

Lạch bạch! Có thứ gì đó chạy theo bên cạnh hắn, còn phát ra tiếng cười the thé bên tai hắn: “Nó là của ta, của ta, cậu sẽ tìm không được nó, sẽ không tìm được!”

“Ở đây có quái vật, ba ơi, mau cứu con, con sắp bị nó ăn…”

“Không ——! Đô Đô!” Nghiêm Mặc hô to, miệng đột nhiên bị người bịt lại.

“Ngô ngô!” Nghiêm Mặc liều mạng giãy giụa, đầu óc không hề nghĩ ngợi, trở tay vung một dao, hung hăng đâm vào thân thể đối phương.

“A!” Có người kêu rên một tiếng, còn mắng một câu thô tục, nhưng cánh tay ôm lấy hắn vẫn không buông ra, thậm chí còn ôm chặt hơn, trói giữ tứ chi hắn.

Nghiêm Mặc đang định xoay con dao trong tay, lấy mạng đối phương.

“Mặc, tỉnh tỉnh! Là tôi.”

Một trận gió lạnh thổi tới, tay Nghiêm Mặc đột nhiên dừng lại, hắn tỉnh.

Nguyên Chiến thấy hắn không giãy giụa nữa, chậm rãi thả lỏng.

Bọn họ ra tới đây, nơi này là một mảnh đất trống không lớn mấy, mặt đất tựa hồ có chút kỳ quái, khá cứng, giống như đá tảng.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, hắn không chỉ cảm nhận được gió, mà hắn còn thấy cả sao trời.

“Tư tế đại nhân của tôi, tôi sẽ không chết đi?” Nguyên Chiến ôm lấy vết thương của mình, môi run rẩy, hắn quá không đề phòng tư tế của mình rồi.

Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn miệng vết thương của hắn, cũng may, sau khi hắn nhận ra người đang ôm mình là ai đã kịp khống chế bản năng muốn xoay chuôi dao, cũng không rút dao phẫu thuật ra.

“Tạm thời sẽ không, có điều có chút phiền toái.” Nghiêm Mặc thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn xem, nhát này đâm chuẩn cỡ nào, hắn hoàn toàn dựa vào trực giác để tìm điểm yếu, và không hề tìm lầm.

“Phiền toái thế nào?” Sắc mặt Nguyên Chiến có chút tái nhợt, có điều vẻ mặt lại rất bình tĩnh, tựa hồ như hắn cực kỳ tin tưởng tư tế đại nhân của mình sẽ không để mình chết đi như vậy.

“Tôi không còn năng lực chúc phúc sinh mệnh nữa, muốn chữa khỏi vết thương này của anh sẽ tương đối khó.” Nếu mang người này vào phòng thí nghiệm, hắn chắc chắn có thể cứu được, nhưng có nên mang người nào vào không?

“Tôi mà chết, là tôi mang cậu theo luôn.” Nguyên Chiến làm vẻ mặt hung ác nhìn Nghiêm Mặc, hắn nói được thì làm được.

“Ờ.” Nghiêm Mặc ra vẻ không sao cả, xoa xoa mặt: “Đúng rồi, vừa rồi tôi làm sao vậy? Nè, con dao đó anh tốt nhất là đừng động vào, bây giờ anh cứ ở yên đi, đừng nhúc nhích.”

Động tác của Nguyên Chiến ngừng lại, ngón tay chậm rãi rời khỏi chuôi dao: “Không phải vừa rồi, là một hồi lâu.”

Nguyên Chiến giơ tay, Nghiêm Mặc không trốn.

Nguyên Chiến cười dữ tợn, ngón tay đan vào trong tóc hắn, xoa xoa đầu hắn: “Tóc cậu ướt hết ráo. Lúc dưới lòng đất cậu kêu xong câu cuối liền ngất xỉu.”

Xỉu? Vậy những thứ hắn nghe thấy, những thứ hắn nhìn thấy…

Nghiêm Mặc ôm bụng: “Nghe đi, lại là tiếng ca đó!”

Lần này Nguyên Chiến cũng nghe thấy, hai người cùng nhìn về phía bên trái đằng trước.

Mà xung quanh, đám cây cối rậm rạp bao vây bọn họ, trong bóng đêm như có thứ gì đó trốn sau đám cây im lặng quan sát họ.

“Anh đã làm gì? Vì sao những cái cây không tấn công chúng ta nữa? Khu đất cứng này là anh làm ra?” Nghiêm Mặc thấp giọng hỏi, đợi một chốc mà không nghe thấy tiếng Nguyên Chiến trả lời, liền lấy làm lạ quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi lại.

Nguyên Chiến bỗng giơ tay hung hăng cho mình một cái tát, âm thanh vang dội làm Nghiêm Mặc cũng phải hoảng sợ. Cái tát quá mạnh gây ra chấn động, làm vết dao đâm chảy máu.

Nghiêm Mặc nhíu mày, hắn không muốn người này chết.

“Tiếng ca đó!” Trong mắt Nguyên Chiến ánh lên vẻ tàn nhẫn, không để ý tới việc dao giải phẫu trên người mình có lệch vị trí hay không, kéo Nghiêm Mặc ra phía sau, hung ác trừng mắt về rừng cây bên trái phía trước: “Tôi biết vì sao bọn Băng lại mất tích rồi!”

“Vì sao?” Nghiêm Mặc rũ mắt xuống, động tác làm theo bản năng của con người là thứ không thể giả bộ hay đánh lừa, mà người này còn vừa mới bị hắn thọc cho một dao.

“Bởi vì…”

“Phập!” Một âm thanh rất nhỏ vang lên, mới đầu hai người không để ý lắm, thẳng đến khi Nguyên Chiến cảm thấy cánh tay mình như bị cái gì đó đâm vào.

Nguyên Chiến cúi đầu, nâng tay rút thứ đang cắm trên cánh tay mình ra, đó là một chiếc lá thông với một đầu nhọn hoắc, trông qua như một chiếc gai nhỏ màu đen: “Thứ này…”

Nguyên Chiến còn chưa dứt lời, hai mắt đã nhắm lại, thân thể ngã xuống đất.

Nghiêm Mặc vội đỡ lấy hắn, để vết thương của hắn không trực tiếp va chạm với mặt đất.

“Xem đi, kỳ thật giết anh hoàn toàn không khó khăn gì, anh không thể vĩnh viễn ở trong trạng thái phòng thủ không chút sơ hở.” Nghiêm Mặc cúi xem xét thân thể Nguyên Chiến, lẩm bẩm: “Thay đổi phương thức tấn công. Đám cây đó thật thông minh, biết anh lợi hại, biết anh có tính uy hiếp lớn, liền giải quyết anh trước. Có điều vì sao chúng nó không tấn công tôi?”

Nghiêm Mặc nửa quỳ trên mặt đất ôm lấy Nguyên Chiến, ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh.

Xào xạc, xào xạc.

Tiếng gió thổi qua rừng cây, có thứ gì đó chậm rãi đi ra từ khu rừng bên trái phía trước

Bình luận

Truyện đang đọc