*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nhân tâm trong thành đã lung lay dữ dội, chỉ cần một chút kích thích nữa thôi thì lòng người sẽ tan rã.”
Chú Vu nói được thì làm được, giải trừ lời nguyền cho toàn bộ Thổ Thành, về phần người hiện giờ không có ở Thổ Thành, thực xin lỗi, chỉ có thể chờ lần sau ông lão tới Thổ Thành rồi lại nói.
Băng là một tên có tâm địa độc ác, lập tức kiến nghị Chú Vu: “Giải xong rồi nguyền thêm một lần đi.”
Chú Vu và Nghiêm Mặc cùng cười ha hả, bọn họ đều có chủ ý này, nhưng Nghiêm Mặc thấy sách hướng dẫn nhắc nhở, phát hiện sau khi Chú Vu giải trừ lời nguyền cho người Thổ Thành, hắn cũng được giảm giá trị cặn bã, xem như gián tiếp cứu người.
Vậy là như hắn đã lường trước, quả nhiên sách hướng dẫn không phân biệt địch ta, chỉ cần hắn cứu người và làm việc tốt thì sẽ giảm điểm cho hắn. Đây là mục đích mà hắn xin Chú Vu giải trừ lời nguyền để trao đổi người của hai tộc Hắc Thủy và Đa Nạp.
Mục đích còn lại là: “Chúng ta phụng dưỡng Tổ Thần, Tổ Thần không cho phép chúng ta chèn ép hay tàn sát tộc khác mà không có lý do, mặt khác, khi làm gì chúng ta đều phải để lại một đường sống. Sư phụ và các anh đại náo Thổ Thành, lý do là vì bọn họ mưu hại tôi với A Chiến, nhưng hôm nay tôi với A Chiến vẫn còn khỏe mạnh, mà lời nguyền của người Thổ Thành chưa giải, nếu bọn họ không biết xấu hổ, chuyện này sẽ là lý do để Thổ Thành liên hợp với thế lực khác và tấn công chúng ta.
Hôm nay chúng ta giải trừ lời nguyền cho Thổ Thành, thì ân oán hai bên coi như tính xong. Nhưng Thổ Thành phải chịu thiệt lớn, bọn họ sẽ cam tâm cho qua sao? Một khi bọn họ không cam tâm, muốn trả thù Cửu Nguyên chúng ta, vậy khi truy cứu tới lý do xâm lược, chúng ta sẽ là bên chiếm lý. Các anh bây giờ vẫn chưa hiểu rõ việc chiếm lý quan trọng cỡ nào, nhưng về sau các anh sẽ hiểu.”
Mặt khác, bây giờ Nghiêm Mặc cũng không muốn đối đầu trực diện với Thổ Thành, Cửu Nguyên còn quá yếu, cần thời gian để trưởng thành.
Chú Vu đã thành tinh, đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong lời hắn nói, cho nên ông chỉ giải trừ lời nguyền rồi thôi.
Đám người Băng nghe Nghiêm Mặc giải thích xong, cũng coi như học được một khóa, không phải bọn họ không biết suy nghĩ, chỉ là họ thiếu kinh nghiệm, nghĩ không sâu bằng Nghiêm Mặc.
Hai con Cốt Điểu bay lên trời, tộc Anh Chiêu theo phía sau.
Hai con Cốt Điểu do Nghiêm Mặc và Chú Vu điều khiển, lúc hai tộc Hắc Thủy với Đa Nạp được tiến vào Cốt Điểu mà hưng phấn cả buổi, Nghiêm Mặc thương lượng với bọn họ, vì khả năng chở người của Cốt Điểu có hạn, mà bọn họ đã rời khỏi Cửu Nguyên quá lâu, cần nhanh chóng trở về để ổn định nhân tâm, thuận tiện để hai tộc xem xem Cửu Nguyên trông ra sao, nếu thấy thích, thì lại phái Cốt Điểu chở cả tộc bọn họ đến.
Hắc Thủy Doanh Thạch và tộc trưởng Đa Nạp thấy Mặc vu người ta vì mình mà suy xét cẩn thận đến thế, làm sao có thể không đáp ứng.
Cưỡi Cốt Điểu trở về Cửu Nguyên, dù bay suốt chặng đường không ngừng nghỉ, thì với tốc độ tối đa 80 km mỗi giờ của Cốt Điểu, 2660 km cũng cần tới gần 34 giờ. Cốt Điểu chỉ cần có nguyên tinh là có thể bay một thời gian dài, nhưng người điều khiển lại cần nghỉ ngơi, dù điều khiển Cốt Điểu không tốn quá nhiều tinh thần lực, nhưng điều khiển một quảng thời gian dài thì cũng không ai chịu nổi.
Vì thế, nhóm người lúc chậm lúc nhanh, tốn hơn ba ngày mới tới được Cửu Nguyên.
Trong ba ngày này, Nghiêm Mặc không hề lãng phí, lúc nghỉ ngơi hắn hỏi Chú Vu các vấn đề về việc nguyền rủa, rồi kể cho Chú Vu nghe những gì hắn đã trải qua trong khoảng thời gian ở Âm Thành này. Hắn cần Chú Vu dùng kinh nghiệm phong phú của mình để giúp hắn phân tích điểm lợi và hại cùng với thái độ của Âm Thành.
Chú Vu kiểm tra cho Nguyên Chiến xong, suy đoán cũng không khác của Nghiêm Mặc là mấy, rất có thể tên này đang tiêu hóa một nguồn năng lượng cường đại nào đó, nên mới rơi vào trạng thái hôn mê để tự bảo vệ cơ thể.
“Ta nói chứ, sao cái tên Lạp Mạc Linh này lại nghe quen quen, hóa ra là thằng nhóc năm đó thức tỉnh năng lực ngôn linh. Nó lén chạy ra đúng không?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Vâng, có vẻ như cậu ta không được hoan nghênh ở Âm Thành.”
“Đó là bởi vì không có người dẫn đường cho nó! Cũng không biết tên Lam Âm kia nghĩ cái gì, một năng lực cường đại và đáng quý như vậy hắn lại không lo bồi dưỡng, mà để mặc nó thích làm gì thì làm, khiến Âm Thành lúc ấy có rất nhiều người đều ghét thằng nhóc kia.” Chú Vu hừ hừ: “Trên người hắn có không ít bí mật, ngoại trừ lão tư tế Thổ Thành mà bọn hắn giấu trong thần điện, thì huyết thống của vương thất và tam Đại Tư Tế trong thần điện Âm Thành cũng có vấn đề.”
“Lạp Mạc Linh nói cậu ta là con cháu đời sau của tộc Thiện Ngôn? Còn nói năng lực của cậu ta có thể dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ?”
Chú Vu cười khặc khặc, không lập tức trả lời mà liếc mắt nhìn đồ đệ mình, cười giả tạo hỏi: “Ta biết bây có thể nghe hiểu tiếng Cửu Phong, hơn nữa ta còn nhìn thấy bây nói chuyện với đám thú mỏ dài và Anh Chiêu, bây có thể đối thoại với tụi nó, đúng không?”
Nghiêm Mặc không chịu đáp thẳng, chỉ nói: “Tinh thần lực của con khá là đặc biệt.”
“Đặc biệt tới mức nào?”
“Sư phụ, ngài muốn hỏi cái gì?”
“Huyết mạch của tộc Thiện Ngôn có hai hệ năng lực lớn, một là câu thông với vạn vật trong thiên hạ, hai là thuật ngôn linh. Bây biết không, kỳ thật Đại Vu nguyền rủa đời đầu là người tộc Thiện Ngôn.”
Nghiêm Mặc nghĩ đến tộc Diêm Sơn nghèo túng bây giờ, cứ cảm thấy không cách nào ghép hai chủng tộc này với nhau được. Nhưng nếu hắn là người tộc Thiện Ngôn, vậy tộc Diêm Sơn tất nhiên cũng là huyết mạch tộc Thiện Ngôn. Không nói tới quá khứ của tộc Thiện Ngôn, chỉ nói việc Âm Thành và tộc Diêm Sơn đều là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, cảnh ngộ khác biệt cũng quá lớn rồi.
Nghiêm Mặc nghĩ đến đây liền có một suy đoán, có khi nào tộc Thiện Ngôn năm đó chia năng lực ra làm hai nhánh là vì để tự bảo vệ mình không?
Chú Vu không nhìn Nghiêm Mặc, nói với vẻ mặt mang chút tình cảm phức tạp tựa như đố kỵ mà lại tựa như hâm mộ: “Trong truyền thuyết, tộc Thiện Ngôn là chủng tộc thật sự có thể câu thông với thần, huyết mạch của họ là gần với thần nhất, cho nên bọn họ có thể sử dụng thứ năng lượng thuần túy nhất của trời và đất một cách trực tiếp. Thời viễn cổ, vu giả tộc Thiện Ngôn là vu giả lợi hại nhất thế gian, và cũng là người được chúng thần yêu thương nhất. Trong mộng, thần sẽ dạy cho họ vũ khúc hiến tế để câu thông với trời và đất, cho phép họ dùng nó mượn sức mạnh của chúng thần để chiến đấu. Nhưng tộc Thiện Ngôn không hiếu chiến, còn nhờ năng lực đặc biệt này mà tạo nên mối quan hệ tốt đẹp giữa các sinh vật có trí tuệ và phi sinh vật có trí tuệ trong thiên hạ.”
Trầm mặc một chốc, Chú Vu mới nói tiếp: “Mà dù bọn họ không hiếu chiến, năng lực của họ cũng đủ để các chủng tộc trí tuệ có dã tâm kiêng dè, truyền thuyết nói người đầu tiên tấn công tộc Thiện Ngôn là tộc Luyện Cốt mà bây giờ đã hoàn toàn biến mất, bởi vì tộc Luyện Cốt muốn có đầu lâu của Đại Vu các đời tộc Thiện Ngôn để làm ra thứ cốt khí lưu truyền cho đời sau.”
Nghiêm Mặc nâng tay, nhìn nhìn cái vòng cốt thừa trên cổ tay mình: “…” Thì ra thứ này được luyện chế từ đầu lâu các lão tổ tông của mình?
Tộc Luyện Cốt tấn công tộc Thiện Ngôn, kết quả là truyền thừa tộc Luyện Cốt lại bị một người mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn kế thừa, này có thể xem là nhân quả báo ứng không?
Chú Vu không nhận ra cái vòng kia có gì kỳ lạ, ông thở dài: “Tộc Luyện Cốt khởi xướng, các tộc nhân loại và phi nhân loại có dã tâm khác cũng ngo ngoe rục rịch, dù tộc Thiện Ngôn có truyền vũ khúc hiến tế của bọn họ ra ngoài để tránh họa thì cũng không cải thiện được bao nhiêu. Khi đó, tộc Thiện Ngôn còn nhờ năng lực của họ, có được quả Vu Vận mà hết thảy chủng tộc đều mơ ước! Quả Vu Vận liền trở thành mồi lửa thiêu đốt tộc Thiện Ngôn, tất cả những thế lực thòm thèm quả Vu Vận và đố kỵ với năng lực tộc Thiện Ngôn cùng liên hợp lại, tấn công tộc Thiện Ngôn, sau đó, thiên hạ không còn người tộc Thiện Ngôn nữa.”
Tim Nghiêm Mặc rụng lộp bộp trong lòng, chỉ cần là người hơi am hiểu về lịch sử một chút sẽ phát hiện, lịch sử nhân loại kỳ thật là một vòng luân hồi, năm đó tộc Thiện Ngôn vì năng lực huyết mạch của mình và quả Vu Vận mà diệt tộc, hiện giờ hắn lại thức tỉnh năng lực câu thông vạn vật, trong bụng còn có đứa con Vu Quả, mà tình huống của hắn thì không thể vứt bỏ nó, vậy kết cục của hắn, hoặc có thể nói là kết cục Cửu Nguyên, rồi sẽ như thế nào?
Lúc này Chú Vu mới nhìn về phía đồ đệ mình: “Bây nói bây khiến linh hồn bây hiện ra thực thể ở Âm Thành, chúc phúc cho Thảo Tùng, phải không?”
“…Vâng.”
“Khặc khặc!” Chú Vu cười quái dị: “Sức mạnh linh hồn của ta đã cấp chín đỉnh cấp, nhưng ta còn không thể thi triển linh hồn cụ hiện, sức mạnh linh hồn bây cấp mấy? Hay là chỉ khi bị thương, bây mới có thể khiến linh hồn mình hiện ra, bây có biết truyền thuyết nói người mang sức mạnh linh hồn cấp mười trước kia đã làm được điều này chỉ có người kế thừa huyết mạch đậm nhất của tộc vu tộc Thiện Ngôn không?”
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt với Chú Vu, bỗng nhiên cong môi cười: “Sư phụ, ngài xem, mắt nhìn người của ngài tốt tới mức nào nha? Không thu đồ đệ thì thôi, vừa thu liền thu được một đứa trâu bò!”
“Bốp!” Chú Vu liền đập một cái lên trán Nghiêm Mặc: “Trâu bò cái rắm! Lại thêm quả Vu Vận nữa thì bây cứ chờ bị thiên hạ kéo nhau phanh thây đi! Ta nghe nói quả Vu Vận đã xuất thế rồi.”
“Chưa xuất thế đâu, còn ở trong bụng con mà, con đang định đi hỏi tộc Côn Bằng mặt người một chút xem làm sao mới đẻ được thằng nhóc hư thối này ra.”
Đầu Chú Vu thiếu chút nữa chúi vào đống lửa, vội vàng luống cuống tay chân chống người dậy, tức giận trừng Nghiêm Mặc: “…Đừng có rảnh quá mà tự nguyền rủa mình!”
Chú Vu nhìn trái nhìn phải, thấp giọng mắng: “Bây nằm mơ hả? Còn muốn quả Vu Vận chui vào bụng bây? Ta chưa từng nghe nói có người nào để quả Vu Vận chui vào bụng mà còn có thể sống được, bọn họ đã sớm bị hút khô rồi! Phi phi phi! Cái thứ tà môn này có gì mà tốt, còn tự nguyền rủa mình nữa coi chừng ta đập bây!”
Nghiêm Mặc vỗ vỗ bụng, thực vô tội nói: “Sư phụ, thật mà, có muốn con kêu đồ tôn của ngài ra cho ngài nhìn không?”
“Cho ta ra ngoài! Ta muốn hút khô ổng! Dám mắng ta.” Vu Quả giận.
Nghiêm Mặc thả lỏng, để Vu Quả chui ra khỏi bụng mình. Có đám người Đinh Ninh đang thủ xung quanh, vây thành một bức tường người, hắn không lo bị người khác thấy.
Chú Vu trợn hai mắt lên, ông tận mắt nhìn thấy một cọng dây leo xanh biếc đột nhiên chui ra từ bụng đồ đệ, sau đó vọt tới trước mặt ông, đầu dây leo còn có một cái bọc nhỏ thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng cái bọc nhỏ kia lại há miệng với ông, trong miệng nhú ra một đám răng sắc nhọn, nhìn qua thật sởn tóc gáy!
Cái miệng đầy răng ấy còn truyền tinh thần lực vào đầu ông: “Lão già thúi, dám mắng ta nữa ta ăn ông luôn!”
Hai mắt Chú Vu trợn trắng, rầm một cái té xỉu.
“Sư phụ?!” Nghiêm Mặc dở khóc dở cười, ông lão này giả bộ bất tỉnh y như thật.
Chú Vu rên rỉ tỉnh lại, dây leo và cái bọc nhỏ trước mặt ông đã biến mất, ông nhìn chằm chằm bụng đồ đệ, chỉ tay vào, khiếp sợ đến tột đỉnh: “Đó là, đó là…”
Nghiêm Mặc tốt bụng trả lời: “Quả Vu Vận, đảm bảo không phải hàng giả.”
Chú Vu ré một tiếng, nhảy dựng lên bỏ chạy, vừa chạy khắp bãi đất vừa kêu gào như điên.
Mọi người đang ăn thịt và nghỉ ngơi trong sân cùng nhau nhìn về phía Chú Vu vĩ đại, tất cả đều không biết ông đang làm gì.
Đám người Đáp Đáp đã được dặn, tạm thời đừng tới gần hai vị Đại Vu, nên dù lúc này có một bụng tò mò thì cũng chỉ có thể nghẹn.
Chú Vu chạy như điên hơn mười vòng, chắc là hết chạy nổi nữa mới trở về, thở hổn hển túm lấy cổ áo Nghiêm Mặc, hỏi: “Biết nhảy vũ khúc hiến tế không?”
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Dạ không.”
Chú Vu lập tức hạ lệnh: “Học vũ khúc hiến tế cho ta, ngay bây giờ, ngay lập tức, bây phải học được trong thời gian ngắn nhất, học hết toàn bộ động tác trong vũ khúc hiến tế cho ta!”
Vũ khúc hiến tế chia làm ba loại.
Một là vũ khúc cầu phúc, hai là vũ khúc chiến đấu, ba là vũ khúc nguyền rủa.
Vũ khúc cầu phúc là toàn diện nhất, có cầu phúc cho mùa thu hoạch và mùa đi săn, có cầu phúc cho người bị thương khôi phục lại, cũng có cầu phúc cho sinh mệnh, lợi hại nhất thậm chí còn có thể khiến người chết sống lại.
Vũ khúc chiến đấu không phải do vu giả trực tiếp xông lên chiến đấu cùng mọi người, mà là câu thông với trời đất và chúng thần, mượn sức mạnh của chúng thần cho các chiến sĩ sử dụng để chiến đấu, vũ khúc này dựa theo trình độ lợi hại của tư tế, nên sức mạnh mà chiến sĩ có được khi chiến đấu sẽ khác nhau, nghe nói lợi hại nhất sẽ có thể biến những chiến sĩ có vũ lực cấp thấp thành chiến sĩ thần huyết cấp cao!
Vũ khúc chiến đấu và vũ khúc cầu phúc kết hợp lại thậm chí có thể làm chiến sĩ trở nên bất tử trong một khoảng thời gian ngắn!
Vũ khúc nguyền rủa thì ý nghĩa như tên, lấy nguyền rủa và hiến tế làm chủ.
Chú Vu nói ông am hiểu nhất là vũ khúc này, còn vũ khúc cầu phúc và chiến đấu thì không am hiểu mấy, chỉ biết cơ bản mà thôi.
Ngoài ra, vũ khúc hiến tế không chỉ là khiêu vũ, mà còn phải có các loại dược vật để hỗ trợ, đôi khi còn cần có tư tế khác phối hợp.
Tóm lại, vũ khúc hiến tế mang uy lực rất lớn, nhưng đồng thời cũng rất khó nắm giữ.
Chú Vu lại rất tin tưởng vào Nghiêm Mặc: “Bây chắc chắn là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, hiện giờ còn được quả Vu Vận nhận chủ, dù bây không có ký ức truyền thừa như các chủng tộc có trí tuệ khác, thì khi học vũ khúc hiến tế, bây cũng sẽ học dễ hơn tư tế tộc khác.”
Nghiêm Mặc lại sầu muốn chết: “Con không biết khiêu vũ.”
Chú Vu tức giận mắng: “Không biết thì học! Ta không muốn chết cùng bây đâu! Dù bây có học hết vũ khúc hiến tế thì chưa chắc đã cứu được bây và toàn bộ Cửu Nguyên, nhưng nếu bây không học hoặc học không xong, thì Cửu Nguyên và bây chỉ có nước chết nhanh hơn!”
Nghiêm Mặc lau đi nước miếng bị Chú Vu phun tung toé trên mặt, hạ quyết tâm: “Được rồi, con học!”
Vì thế, vốn định hai ngày là về đến Cửu Nguyên nhưng hành trình lại biến thành hơn ba ngày.
Với cái thân già của Nghiêm Mặc, học động tác vũ đạo vô cùng chậm, hắn đã gấp muốn chết nhưng Chú Vu còn gấp muốn chết hơn.
Lại nói tới Cửu Nguyên lúc này.
Cửu Nguyên dưới sự trợ giúp của tộc Người Cá đã cản được ba đợt tấn công.
Hiện giờ quân địch dựng trại đóng quân ở khu đất cách Cửu Nguyên không xa, kẻ địch kéo quân cuồn cuộn vọt tới Cửu Nguyên từ cửa khẩu sông lớn.
Dân cư Cửu Nguyên ít, không thể chặn giết chúng trên đường, chỉ đành phải rút vào thành vừa thủ vừa đánh.
Người cá phát hiện nhân loại muốn xâm chiếm Cửu Nguyên đang kéo tới không ngừng, sau khi thấy người cá bọn họ liền bày ra vẻ tham lam, tăng mạnh sức tấn công, tư thế như thể không hạ được Cửu Nguyên thì sẽ không quay về.
Tộc trưởng Hải Sâm không chút do dự, lập tức hạ lệnh cho một chiến đội người cá bí mật bơi theo đường sông tới cửa khẩu sông lớn, cắt đứt đường chuyển vận của quân địch ở đó.
Mới đầu tộc Người Cá còn chiếm thượng phong, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ phát hiện trong sông xuất hiện rất nhiều cá lớn dữ dằn, dẫn đầu là một đám cá mặt người tên là Xích Nhụ, ngoài ra còn có một đám cá sấu với sức chiến đấu kinh khủng.
Cùng lúc đó, bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức đứng giữa Cửu Nguyên và tộc người lùn lại kéo quân tới tấn công Cửu Nguyên, rõ ràng là cùng một giuộc với bộ lạc Hoàng Tinh và Ma Nhĩ Càn, có điều bọn họ không phái người tấn công trực diện, mà dẫn người ngăn cản lực lượng viện trợ của người lùn đang chạy tới Cửu Nguyên, đại chiến với bộ lạc người lùn.
Đồng thời, thám báo âm thầm dò xét địa hình của Cửu Nguyên cũng phát hiện ra hồ nước mặn, lập tức báo lên, các đòn công kích của hai bộ lạc dồn về Cửu Nguyên càng thêm điên cuồng.
“Nhìn thấy không? Thảo nguyên tươi tốt này! Hồ nước mặn nhìn không thấy bờ cuối này! Còn có rừng rậm, và hồ người cá, so với hồ nước mặn còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần! Người cá, người cá xinh đẹp như vậy! Nhìn người ta đi, hoang dã ở chỗ nào? Tao cảm thấy so với bộ lạc Hoàng Tinh chúng ta cũng không kém hơn bao nhiêu! Còn nói chúng ta tiến vào nơi hoang dã chỉ tổ lãng phí thức ăn, thời gian và nhân thủ! Bây giờ nhìn đi, cả đám đều cong đít mà ra sức tấn công!”
Khi nhìn thấy thành Cửu Nguyên và hiểu biết địa hình Cửu Nguyên, hai bộ lạc đố kỵ tới mức mắt đỏ ngầu!
Nơi này ‘không kém bọn họ bao nhiêu’ cái gì, rõ ràng là còn hơn cả bộ lạc bọn họ!
Tòa thành như thế này, địa bàn như thế này, sao có thể để một lũ mọi rợ chiếm cứ?
Ngu Vu nhìn màn đánh giết kịch liệt bên dưới mà không có ý ra tay.
Tộc trưởng Hải Sâm nhíu mày: “Các chiến sĩ của chúng ta hình như cũng có chút hoảng loạn.”
Ngu Vu cười lạnh: “Nhân cơ hội này, vừa hay để cho họ tôi luyện, mắc công bọn họ nghĩ rằng người cá lợi hại nhất thiên hạ.”
“Dân số của chúng ta không nhiều lắm.”
“Đây là hy sinh tất yếu. Xem đi, với sức chiến đấu như vậy thì đừng nói là so với các thế hệ người cá trước, kiểu đó sợ là trở về biển chỉ có nước bị giết sạch!”
“Cửu Nguyên cũng sắp không chống đỡ được nữa.”
“Bọn họ vốn hẳn là có thể duy trì thêm một thời gian, nhưng ai biểu trong bọn họ có phản đồ, làm liên lụy tới chúng ta! Nhân loại, hừ!” Ngu Vu cười trào phúng.
Hải Sâm tiện tay vớt một chiến sĩ tộc Người Cá sắp bị giết chết ném tới trại chữa thương, bất đắc dĩ cười khổ: “Chúng ta đã hứa với Mặc vu, cũng không thể thật sự đứng nhìn bọn họ bị diệt thành đi? Hơn nữa so với những nhân loại khác, ta tạm thời chưa muốn đổi hàng xóm.”
“Chờ một chút đã, trận này đối với người cá chúng ta là cơ hội để tôi luyện, vậy đối với Cửu Nguyên bọn họ sao lại không phải? Nếu bây giờ chúng ta cho chiến sĩ cấp cao ra tay, thì các chiến sĩ cấp thấp của chúng ta và người Cửu Nguyên sẽ không có được bao nhiêu lợi ích. Cùng lắm chỉ giúp bọn họ chết ít hơn một chút thôi, ông canh ở cửa sông đi, ta trở về đi dạo một chút coi sao.”
Bóng dáng Ngu Vu biến mất, Hải Sâm cười thầm, nghĩ: Chẳng phải anh sợ tư tế nhỏ về trở mặt với anh sao? Mới rời đi có một lát mà đã muốn chạy về.
Hải Sâm dùng năng lượng thủy để ẩn thân trên không trung, nhìn thấy có chiến sĩ tộc Người Cá nào sắp chết liền vớt người ra ném sang một bên, chỉ chốc lát sau đã ném hơn mười người.
Trận chiến diễn ra rất kịch liệt, chắc là tộc Người Cá biết có người đang giúp mình, nhưng không biết là tộc trưởng nhà mình đích thân tới xem, thấy không cần phải sợ chết, cả đám đều liều mạng chiến đấu với sinh vật dưới nước và nhân loại trên bờ.
Chúng chiến sĩ Cửu Nguyên thì thảm hơn nhiều.
Bọn họ vừa phải đối phó với bọn người đột nhiên làm phản trong thành, vừa phải đối phó với quân địch đang không ngừng tấn công bên ngoài, vội đến mức một người hận không thể xẻ ra thành mười người để dùng.
Người Cửu Nguyên bị trọng thương rất nhiều, nhưng dưới sự yểm hộ thầm lặng của vị Đại Vu nào đó, ngoại trừ bọn phản đồ, lại không một ai thiệt mạng.
Người Cửu Nguyên biết có người đang âm thầm giúp mình, nhưng sự trợ giúp ấy dù sao cũng có hạn. Sáng nay, ngoại thành bị công phá, nhưng người thầm trợ giúp bọn họ lại không ra tay tương trợ, hiện giờ, tất cả người Cửu Nguyên đều tập trung trong nội thành, mọi người đều mệt mỏi vô cùng.
Hiện giờ, trong Cửu Nguyên xuất hiện hai âm thanh, một bên theo phe chủ chiến, muốn duy trì cho đến khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc trở về. Một bên muốn rời khỏi Cửu Nguyên.
Đám người Tranh và Ô Thần đều bận tới sứt đầu mẻ trán, nhân tâm trong thành đã lung lay dữ dội, chỉ cần một chút kích thích nữa thôi thì lòng người sẽ tan rã.
Lúc đó ai nấy tự thân mà chạy trốn tứ tán, đừng nói là thủ thành, cuối cùng có bao nhiêu người sống được mới là vấn đề lớn!
“Báo cáo ——!” Một thám báo nhảy vào đại sảnh hô to: “Quân địch lần thứ hai tập kết! Có chừng hơn sáu ngàn chiến sĩ tấn công thành!”
“Báo cáo ——!” Lại có người vọt vào, nôn nóng hô to: “Có người chạy trốn! Bọn họ tìm được mật đạo rồi!”
“Báo cáo ——! Đoàn trưởng, không xong rồi! Rất nhiều người đang tranh cướp thức ăn, bọn họ đều muốn chạy trốn! Người thủ ở kho lương sắp không trụ được nữa!”
“Báo cáo ——!”
“Đủ rồi! Còn có tin xấu nào nữa nói nhanh đi!” Dù sao Ô Thần vẫn còn nhỏ, nhịn không được mà rống lên.
Nhưng người cuối cùng vọt vào lại mang vẻ mặt hưng phấn và nước mắt nước mũi đầm đìa, ngay cả nói năng cũng lắp bắp: “Báo cáo! Các đại nhân, tôi, tôi nhìn thấy Cốt Điểu! Tôi nhìn thấy Cốt Điểu!”