DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Sự tình bỗng nhiên xoay chuyển, Đường Thời nhìn tình cảnh lúc này chỉ biết là muốn xảy ra chuyện lớn.

Tiểu Tự Tại Thiên cùng Thiên Chuẩn Phù Đảo sẽ có một trận chiến sao?

Y cảm giác, sắp có chuyện xấu.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua đại điện, chỉ thấy được bóng lưng Thị Phi, cảm giác áp lực lúc trước của Đường Thời, bỗng nhiên lại biến mất, y tiếp tục nhìn về phía trước, ẩn thân trong đám người—— ước chừng trận chiến này sẽ không lan đến gần mình, dù sao ở trong mắt người khác, y cũng là một tiểu hòa thượng bình thường.

Hai người Viên Thông và Viên Cơ sắc mặt cũng trắng bệch, nhìn những Yêu tu xuất hiện ở đó, đã sợ hãi biết đại hạn rồi.

Bao nhiêu năm chưa từng có trường hợp như vậy ?

Trong ghi chép lịch sử của Tiểu Tự Tại Thiên. Rất lâu sau đó không có phát sinh chuyện lớn như thế.

Ý đồ của Đường Thời là ở trong đám người của đối phương tìm được Ân Khương, nhưng mà nhiều người như vậy, căn bản không nhìn thấy.

Những người này đi theo phía sau Bằng vương Lận Thiên, đã vây quanh toàn bộ diện phía Bắc của Tiểu Tự Tại Thiên, có đủ loại Yêu tu, hình thái nào cũng có, nhưng không có loại mà Đường Thời đã từng nhìn qua.

Miêu tộc một kẻ cũng không có...

Nói cách khác, Ân Khương và tộc nhân của nàng đều không tham dự trận chiến này sao?

Cũng có thể không phải không tham gia, mà là...Có chuyện gì xảy ra đây?

Người lúc trước đánh lén Ân Khương hình như là Ưng tộc...

Ánh mắt Đường Thời, chậm rãi lướt qua, không mang theo chút độ ấm nào. Nếu như không có nhóm người Ưng tộc kia ép, phỏng chừng mình đã có thể thuận lợi bắt được cây Tam Chu, y cùng đám Yêu tu Ưng tộc này, thù cũng thật lớn... Nếu thật sự đánh nhau, Đường Thời cảm thấy nếu ở sau lưng ném đá giấu tay*, bản thân có thể quyết tâm đến tàn nhẫn.

*Nguyên văn là "Hạ độc thủ": nghĩa là thủ đoạn, miếng đòn độc ác hại người, nên ở đây mình thay bằng ' ném đá giấu tay' luôn.

Hiện tại cứ nhìn thế cục phát triển như thế nào đã.

Có điều công phu kia chỉ trong nháy mắt, Lận Thiên đã thu trở về, đứng ở bên ngoài Tiểu Tự Tại Thiên, khoanh tay : " Nhóm lừa trọc ngốc Tiểu Tự Tại Thiên, hiện tại lập tức rời khỏi nơi này, đem địa bàn giao lại cho chúng ta, có thể tha cho các ngươi một con đường sống!"

Viên Thông hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: " Đây là khi dễ nhóm đệ tử cao tăng Tam Trọng Thiên chúng ta không thể ra tay."

" Cái gì?" Đường Thời ban đầu cảm thấy Bằng vương này tới là muốn tìm chết, nhưng Viên Thông bỗng nhiên nói một câu như vậy, cũng thật kỳ lạ.

Cao thủ đều ở Tam Trọng Thiên, hoà thượng trong Tam Trọng Thiên không ra tay, bọn họ ở phía dưới không phải chỉ có thể bị đè lên đánh sao?

Viên Cơ hít một hơi, nói tiếp: "Lúc trước từng có quy định, bởi vì Yêu tu thực lực cấp cao của Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng đã đến Đất Hoang, mà đệ tử của Tiểu Tự Tại Thiên luôn ở Tam Trọng Thiên, cũng chưa từng rời khỏi, cho nên có quy định tu sĩ trên Xuất Khiếu kỳ ở Tiểu Tự Tại Thiên không thể ra tay, đây là quy định rất nhiều năm trước. Hiện tại toàn bộ Thiên Chuẩn Phù Đảo, nghe nói tu vi cao nhất cũng là Xuất Khiếu kỳ, tu sĩ Tam Trọng Thiên chúng ta bên này không thể đánh..."

Bằng không chính là không công bằng.

Nếu thật sự để cho tu sĩ Tam Trọng Thiên bọn họ ra tay, phỏng chừng ngày đó Thiên Chuẩn Phù Đảo sẽ không an tâm mà cho người rời khỏi.

Đường Thời thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy đám hoà thượng này cổ hủ, chuyện sống chết đã đến trước mắt còn chú ý những việc này, khiến người ta không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhìn biểu tình do dự của Đường Thời, Viên Cơ cảm thấy có chút kỳ quái, " Thời Độ sư đệ, ngươi muốn nói gì sao?"

Đường Thời che dấu sờ sờ mũi, làm bộ bản thân vẫn là một tiểu hòa thượng, dáng dấp có chút sợ sệt lại kinh hoảng: "Nếu như Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo có cao thủ ra tay, vậy nhóm thượng sư chúng ta bên này có đủ đánh không?"

" Khẳng định là vậy." Viên Thông liếc mắt xem thường, "Chẳng qua..."

"Chẳng qua thực lực của nhóm Yêu tu, mặc dù chỉ là Xuất Khiếu kỳ thông thường, cũng đã ngang với tu sĩ Quy Hư kỳ, chứ đừng nói chi mỗi tộc lại có một tộc trưởng ." Một tiếng nói ồm ồm, bỗng nhiên từ phía sau bọn họ truyền đến.

Đường Thời chỉ cảm thấy thanh âm này quen thuộc, quay đầu lại vừa vặn gặp được một người quen cũ, đúng là Ấn Vô.

Ấn Vô đứng bên cạnh Ấn Hư, trên mặt hai người biểu tình cũng tương đối phức tạp.

Đường Thời cơ hồ muốn bật thốt ra hỏi bọn hắn mới vừa rồi có phải nhìn thấy Thị Phi bị phạt hay không, nhưng lập tức nhịn xuống.

Dù sao hiện tại mình đang ở trong thân xác của người khác, nếu hỏi đến nhất định chọc người ta hoài nghi.

Y không nói chuyện, chỉ nghe bọn họ nói.

Viên Thông cùng Viên Cơ đang chờ người lập tức hướng hai người Ấn Vô và Ấn Hư hành lễ, " Ấn Vô sư huynh, Ấn Hư sư huynh."

"Không cần đa lễ." Ấn Vô chỉ xoay đầu qua, mắt đầy chiến ý mà nhìn phía trước.

Không có bất luận kẻ nào đáp lại lời Lận Thiên, tựa hồ làm cho vị Bằng vương cao quý có chút mất mặt, vẻ mặt hắn vặn vẹo một chút, sau đó liền không nói nữa.

Sắc trời đã hoàn toàn sáng, ánh nắng đẹp đẽ từ phía chân trời chiếu xuống, khiến cả Tiểu Tự Tại Thiên đều bị ánh sáng rực rỡ bao phủ.

Ưng tộc, Bằng tộc, Thử tộc, Báo tộc, Vượn tộc, Hùng tộc, Hồ tộc, Khổng tước tộc, Hổ tộc...

Rất nhiều, những tu sĩ này bây giờ đều ở hình người, trong chốc lát nữa, bên ngoài Tiểu Tự Tại Thiên sẽ biến thành vườn bách thú đi?

Liên tưởng kỳ quái này làm Đường Thời hơi cong khóe môi, sắc mặt lại càng lạnh lẽo.

Lận Thiên đợi trong chốc lát, nhìn xuống dưới, trên quảng trường, Tuệ Định thiền sư chậm rãi đi ra, chắp tay với hắn: "Bằng vương hôm nay, lai giả bất thiện*."

*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không tới.

Lận Thiên nở nụ cười: " Lời vừa rồi bổn vương nói ngươi không nghe thấy sao? Con lừa ngốc, chỉ cần các ngươi cút ra ngoài, từ nay về sau Tiểu Tự Tại Thiên đổi tên thành Thiên Chuẩn Phù Đảo, trận chiến này có thể tránh khỏi."

Tuệ Định thiền sư hoàn toàn nghiêm túc, lại có vẻ không sợ hãi chút nào, hắn mỉm cười, chỉ nói: "Bằng vương nói đùa."

" Ta chưa từng nói đùa với ngươi." Lận Thiên biết hòa thượng không muốn thức thời, vung tay về phía sau, nhân tiện nói, "Các ngươi thấy đó, những hòa thượng này không chịu nhường lại địa bàn, vậy chúng ta đành phải ra tay đoạt ."

"Bằng vương ——" Tuệ Định thiền sư thanh âm bỗng nhiên cao lên, hắn nheo mắt, nhìn đối phương, đối với loại hành vi bá đạo của đối phương rất không đồng ý, " Hôm nay quý phương sở vi* đã suy xét qua minh ước ngày trước của Tiểu Tự Tại Thiên cùng Thiên Chuẩn Phù Đảo?"

*Quý phương sở vi: cụ thể là việc làm mà đối phương, đôi bên gây ra

Còn có minh ước? Đường Thời thật có chút không hiểu, đùa gì thế, hai nhà này vốn là chính tà không thể hoà hợp, Tiểu Tự Tại Thiên cùng Yêu tu ở chung tương đối hài hòa, đó là bởi vì các hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên khoan dung, thế nhưng còn có minh ước thuyết pháp —— cái này kỳ quái.

Bên trong Tiên phật yêu ma, yêu ma không thể nghi ngờ thuộc về tà đạo, theo lý thuyết là thủy hỏa bất dung*, nhưng mà Tiểu Tự Tại Thiên cùng Thiên Chuẩn Phù Đảo không khỏi cũng quá đặc biệt.

*Nước không thể dung hoà được với lửa, ý là yêu ma cùng chính đạo không thể chung một đường, không thể nào hoà hợp.

Đường Thời hỏi: " Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta sao lại có mình ước với Thiên Chuẩn Phù Đảo? Chẳng lẽ hai bên không phải cừu địch?"

Ấn Hư tinh thông phật hiệu, lúc này ngược lại biết được rất nhiều, nét ngây ngô trẻ tuổi trên mặt hắn còn chưa mất đi, chỉ nói: "Điểm này, trước kia ta cũng hỏi qua Thị Phi sư huynh, Thị Phi sư huynh nói: Hỗn Độn ban đầu mở, vạn vật mới sinh ra thời gian, thiên mở với tử, mà ích với xấu, nhân sinh với luân hồi, thiên địa lại giao hợp, vạn vật tất cả đều sinh. Thế gian bắt đầu có loài chim cùng tẩu thú. Tẩu thú lấy Kỳ lân dẫn đầu, loài chim lấy Phượng Hoàng dẫn đầu. Sau này phượng hoàng lại đến giao hợp, sinh ra Khổng Tước, đại bàng. Lúc Khổng Tước xuất thế, là ác, có thể ăn thịt người, từng nuốt Phật tổ Như Lai vào bụng. Sau đó Phật tổ đục bụng nó chui ra, sải bước linh sơn. Dục vọng tổn thương mệnh nó, chư phật khuyên giải: thương Khổng Tước như thương mẹ. Vì vậy giữ Khổng Tước lại linh sơn, phong làm Phật Mẫu Đại Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát."

*phần này là mình tự dịch luôn nên không biết có đúng hay không nữa.

Đó là một điển cố Phật giáo rất nổi danh, nhưng Đường Thời trăm triệu lần không ngờ đến Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Tiểu Tự Tại Thiên này có quan hệ.

Y sửng sốt một chút, "Nói cách khác... bộ tộc Khổng tước bên trong Yêu tu, xem như Phật mẫu, thậm chí cũng là Bồ Tát, cho nên sớm đã cùng Tiểu Tự Tại Thiên có ngọn nguồn?"

"Thị Phi sư huynh nói như thế ." Ấn Hư gật gật đầu.

Phật tổ bị Khổng Tước kia nuốt vào trong bụng, phá mà ra, lại phong Khổng tước làm Đại Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát, cũng xưng là "Phật mẫu", này thật đúng là... mẹ của Phật Như Lai sao?

Nói như vậy, Đại bàng và Khổng Tước đều là Phượng hoàng biến thành, chính là huynh đệ, Đại bàng này không chừng lại là cữu cữu của Phật Như Lai đấy.

Đường Thời trong lòng hoàn toàn câm nín, nhất thời cảm thấy Tiểu Tự Tại Thiên này kỳ thật cũng bất thường vô cùng.

"Thị Phi sư huynh thật đúng là cái gì cũng biết..."

Y cũng không biết là chê hay khen hay là ý tứ gì khác, nói một câu như vậy.

Ấn Hư nghiêm trang nói: " Thị Phi sư huynh xác thực biết được rất nhiều, nếu có một ngày ta có được một phần mười như Thị Phi sư huynh thì thật tốt."

"..." Sự sùng bái của hắn đối với Thị Phi đã đến ngưỡng mà Đường Thời không thể nào lý giải nổi.

Loại như Đường Thời tuyệt đối sẽ không đi sùng bái người nào, mặc dù nhìn thấy nhiều người xuất sắc hơn mình, y cũng tình nguyện đem đối phương nhìn thành đối thủ hoặc kẻ thù, thậm chí là người qua đường, chỉ cần không có quan hệ gì với y, sự tình toàn bộ có thể xem nhẹ. Đường Thời y sẽ không đem bất luận kẻ nào làm thần tượng, như vài vị trưởng bối bên trong Tẩy Mặc Các, Đường Thời kính trọng bọn họ là trưởng bối, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa bọn họ đặt tới vị trí mình sùng bái.

Có đôi khi Đường Thời cùng người bên ngoài nói chuyện phiếm, khi bọn họ bàn về thần tượng của mình, Đường Thời biểu tình thực bình thản, cũng không coi đây là chuyện to tát gì.

Y là trời sinh tâm cao ngất, sẽ không đặt mình ở vị trí thấp hơn người khác.

Y thừa nhận thực lực chênh lệch, cũng sẽ không để cho việc chênh lệch ấy trở thành cái cớ để mình sùng bái người ta.

Người mà Đường Thời sùng bái chỉ có một ——

Bản thân y.

Có điều tuy rằng y không đồng ý loại tình cảm này của Ấn Hư, lại có thể hiểu được, bởi vì Thị Phi... Quả thật là xuất sắc đến mức yêu cầu người khác phải liếc mắt.

Hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên, tựa hồ khác xa một thân ngạo khí đê tiện như y.

" Người Thiên Chuẩn Phù Đảo bên kia muốn làm gì?"

Ấn Vô bỗng nhiên nhăn mi lại.

Mọi người theo tiếng nhìn sang, đã thấy Lận Thiên và Tuệ Định thiền sư đàm phán vỡ tan, hắn vung tay lên, nói: " Bắt đầu từ Nhất Trọng Thiên đi, hiện tại sợ là Nhất Trọng Thiên cũng không còn mấy người?"

Lận Thiên tươi cười có vẻ ác liệt, thậm chí mang theo mùi vị tính kế, Đường Thời tưởng tượng, nếu không phải lập trường bất đồng* ( Người bất đồng chính kiến ) cơ hồ liền vỗ tay cho Lận Thiên.

Trong Nhất Trọng Thiên đã không có bao nhiêu người, đại đa số đều ở Nhị Trọng Thiên, cho nên phía dưới hình như không cái gì để phòng ngự.

Tuệ Định thiền sư cũng biết tình thế bây giờ tương đối ác liệt, hắn quay đầu lại nói: " Vũ tăng của Vũ Tăng viện ở chỗ nào?"

"Đệ tử chờ ở đây." Tất cả Vũ tăng lập tức bước ra khỏi hàng, liền đứng trước mặt Tuệ Định thiền sư, vẻ mặt ai nấy cũng đều kiên nghị.

" Lập tức phong tỏa Nhất Trọng Thiên giữa Truyền tống trận*, không cho bất luận Yêu tu nào bước lên Nhị Trọng Thiên."

*Truyền tống trận: đại khái là một loại trận pháp liên kết hai không gian lại với nhau, không quan trọng khoảng cách xa thế nào.

Nhưng mà đã muộn...

Yêu tu phía dưới, ở bên Lận Thiên đánh sâu vào Tiểu Tự Tại Thiên sau khi Nhị Trọng Thiên phòng hộ thất bại, liền lập tức đánh về phía Nhất Trọng Thiên, nhóm Yêu tu Ưng tộc có vẻ đặc biệt hung tàn, một ít Phật tu bên này đã sớm nghe được mệnh lệnh, dồn dập chuyển đến mặt trên, phía dưới Nhất Trọng Thiên cơ hồ không có ai.

Ưng tộc Vu Húc, chính là sau khi Ưng vương chết, là người có khả năng kế nhiệm vị trí Ưng vương nhất, thân hình hắn nhanh như điện, chỉ trong nháy mắt đã đến phía trước Truyền tống trận của Nhất Trọng Thiên.

Chỉ cần trong trận đại chiến này lập công, như vậy mình liền sẽ trở thành Ưng Vương kế nhiệm, đến lúc đó đoạt được Truyền thừa châu từ trong tay lão yêu bà Ân Khương kia, hắn lại sẽ trở thành Ưng vương mới.

Chỉ cần một trận chiến này!

Trong lòng Vu Húc tràn ngập huyết tinh tàn sát, hắn lấy tốc độ nhanh nhất phá tan phòng ngự của Nhất Trọng Thiên.

Khổng tước vương Khổng Linh, đứng ở phía dưới Nhất Trọng Thiên, phe phẩy chiết phiến (cây quạt) màu mè của mình, một đạo ánh sáng mạnh mẽ từ trong bắn ra, va chạm vào phòng ngự của Nhất Trọng Thiên, lúc này Vu Húc vừa vặn đến phía trước, vì vậy vọt thẳng vào, hô một tiếng "Đa tạ Khổng tước vương" .

Phía sau là Khổng Linh đứng ở giữa không trung, chiết phiến kia trên không trung bay ra một độ cong đẹp đẽ, nàng đặt chiết phiến lên môi, nhẹ giọng mỉm cười, không tiếng động nói: "Ngươi hiểu là tốt..."

Nàng quay đầu về phía tộc nhân của mình nói: "Các ngươi theo sau, trực tiếp đi từ Truyền tống trận."

Phía dưới vô số tộc nhân của tộc Khổng tước liền trực tiếp xông lên.

Khổng Linh quay về bên người Lận Thiên, ôn nhu nói: " Vu Húc ngu ngốc kia, không thông minh chút nào."

" Thông minh quá thì làm sao lợi dụng? Tộc nhân của ngươi xông lên sớm như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?"

Chim đại bàng cánh vàng và Khổng tước đều là sinh ra từ Phượng hoàng, luôn luôn cùng một mạch, cũng như tay với chân, lúc này đứng chung một chỗ nói chuyện, quả nhiên thân mật nói không nên lời.

Lận Thiên nhìn về phía Khổng Linh, ánh mắt Khổng Linh chợt lóe, lại nói: " Chúng ta không có cách nào công phá Tiểu Tự Tại Thiên, dù sao vẫn còn đệ tử của Tam Trọng Thiên, bên trong còn có Đại Thừa kỳ thậm chí là lão yêu quái Phi Thăng kỳ, khả năng thành công quá nhỏ."

"Có thể đến Nhị Trọng Thiên cũng không tồi, ngươi đã quên sự tình Thượng sư Thần Nguyên lần trước Độ kiếp thất bại rồi à? Tiểu Tự Tại Thiên bây giờ, không giống ngày xưa." Lận Thiên tựa hồ cũng biết chút chuyện, lúc nói chuyện lộ ra huyền cơ.

Tuệ Định thiền sư phía dưới biết đây là chạy trời không khỏi nắng, vẻ ngoài không biểu lộ ra cái gì, nội tâm lại sầu lo không thôi, tình huống của Tam Trọng Thiên rất không lạc quan.

Sau khi Thượng sư Thần Nguyên Độ kiếp thất bại, lại xảy ra một loạt tình huống, đến bây giờ cũng không thể giải quyết được.

Mấy vị Thượng sư đồng thời bế quan, tựa hồ trong tu hành xảy ra một vài vấn đề.

Hắn biết ở giữa có quỷ, không chừng là Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo ở sau lưng tính kế, vốn còn tính toán điều tra rõ ràng, sau khi Thị Phi đến đại lục Linh Xu, đích thật là mang về một ít tin tức, nhưng mà cũng không đủ căn cứ để giải quyết vấn

Bình luận

Truyện đang đọc