DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

[] Cẩm y: Áo gấm thêu hoa đẹp đẽ.
Nghĩa bóng: Áo quần nhà hiển quý.

Chỗ này là trường thiên nhai[1] nơi Lạc Viễn Thương đứng lúc trước, nửa mặt bức tường đột ngột nhô lên mặt đất, nếu nhìn từ chính diện sẽ giống như một cái tường cao dựng sừng sững giữa núi non Đông Sơn trùng điệp.

[1] Trường thiên nhai: vùng đất cao, dài

Đường Thời thật lâu không lên tiếng, nghênh đón một đợt gió núi thổi tới lạnh thấu xương, y híp mắt, cảm giác tất cả linh lực trong cơ thể hình như đã bị khoá lại, lúc núi hồn địa mạch kia nhập vào thân thể y đã dệt thành một cái kén, vây lấy Kim Đan ở trong, hoàn toàn kín mít, khiến Đường Thời cực kỳ không thoải mái.

Liếc mắt sang Thị Phi đứng bên cạnh, tăng y phất phơ, như muốn thuận theo gió mà bay đi.

Đứng trên trường thiên nhai này cũng như đứng trên đỉnh của ngọn núi nhỏ, cảnh sắc phong phú trong thiên hạ đều thu hết vào đáy mắt.

Đường Thời nhìn hắn một hồi, lại hỏi: "Ngươi còn không đi à?"

Ở đây thật sự rất ngại.

Bây giờ không đi cướp lại Xuy Tuyết kiếm là bởi vì hiện tại Đường Thời chưa có khả năng, không có nghĩa là về sau y sẽ không trả mối thù này. Đường Thời luôn thực hiện theo tín điều của mình, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm muộn gì y cũng trả mối thù này lại cho Thị Phi.

Thị Phi liếc y một cái, cuối cùng đi đến bên cạnh Đường Thời, nhìn y dạng chân ngồi dưới đất không ra thể thống gì thì nhíu nhíu mày, sau đó lại khom người xuống trực tiếp cởi bỏ ngoại bào của y, ném áo ngoài màu lam nhiễm máu sang một bên, Đường Thời sửng sốt nửa ngày không kịp phản ứng, nhưng y cũng không phản kháng, chỉ nhìn thôi.

Động tác của Thị Phi không mang nửa phần dục niệm, cho dù nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn cũng chỉ thấy vô cùng thanh tỉnh, Đường Thời chỉ ngồi yên nhìn Thị Phi cởi bỏ hơn nửa y phục của mình, có chút kỳ quái mà xích ra xa một chút.

Đường Thời cong môi cười, "Nếu không phải thấy ngươi là hòa thượng thì thật sự cho rằng ngươi đang động tay động chân với ta."

Y luôn là người thích trêu đùa vào lúc không nên nhất, ngón tay Thị Phi mang theo linh lực vuốt xuống gáy y, xuyên thấu qua làn da, tựa như đang thăm dò tình huống trong thân thể y. Chẳng qua sau khi Đường Thời nói ra lời kia, ngón tay Thị Phi cũng không hiểu vì sao lại ấn mạnh một cái, lưu lại một dấu hồng nhạt trên cổ Đường Thời.

Đường Thời mỉm cười, giương mắt nhìn hắn,: "Giới sân giới giận, giới kiêu giới ngạo, Thị Phi sư huynh tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn đâu."

Chẳng qua Thị Phi rũ mắt xuống, không muốn lại để ý đến y nữa, ngón tay hắn trượt từ cổ xuống vị trí đan điền ở bụng Đường Thời, cuối cùng rụt tay về.

Đường Thời nói: "Thân thể hẳn là không có tổn hại gì, nó ở trong đầu ta."

Đưa tay chỉ vào huyệt thái dương, vẻ mặt Đường Thời tối lại, linh thức của y lúc này đang bị hạn chế.

Vừa rồi trên núi Hạo Nhiên Đường Thời bỗng nhiên ngất đi là vì núi hồn địa mạch kia chui vào cơ thể, nó đấu đá kịch liệt bên trong thức hải, tạo thành một khoảng trống giữa linh thức, cái gì không biết thì là chuyện nhỏ. Chỉ là sau khi thích ứng lại còn bị khoá linh lực, Đường Thời lập tức tỉnh lại.

Nhưng khi vừa mới khôi phục ý thức thì nghe được cái gì mà Xuy Tuyết kiếm vật quy nguyên chủ.

Vật quy nguyên chủ —— câu này rất không bình thường, bỗng nhiên Đường Thời nghĩ đến đây liền không còn để ý đến bàn tay đang phủ trên trán mình nữa.

Doãn Xuy Tuyết chính là chủ nhân của Xuy Tuyết kiếm đã chết trong huyệt động dưới hắc đàm, thậm chí đã chết vài ngàn năm rồi, nhưng khi y mang trường kiếm ra ngoài, Thị Phi lại ném cho Doãn Xuy Tuyết...

Doãn Xuy Tuyết này, thật sự là Doãn Xuy Tuyết hả?

Đường Thời liếc nhìn Thị Phi một cái, vẻ mặt hắn không chút gợn sóng khiến y có hơi khó hiểu: "Chuyện của Doãn Xuy Tuyết là sao vậy?"

Thị Phi không trả lời, kim quang ôn hoà từ ngón tay hắn chảy xuôi vào trong thức hải Đường Thời thăm dò.

Thị Phi có thể cứu Đường Thời là bởi hắn biết rõ y đang gặp phải tình trạng gì, linh lực giờ chỉ còn một nửa đang vận chuyển trong kinh mạch, phần lớn linh lực đã bị khoá lại cùng với Kim Đan, cho nên lúc này thực lực của Đường Thời rất không ổn ——

Y bây giờ chỉ cần người ta sử dụng hai ngón tay cũng có thể bóp chết, nếu để y rơi vào trong tay người khác thì sợ rằng ác nhân cuồng ma Đường Thời đại danh đỉnh đỉnh phải tạm biệt toàn bộ Tu Chân giới.

"Ngươi cho rằng hắn xảy ra chuyện gì, thì là như thế."

"Trùng tu chuyển thế?" Đường Thời nói ra phỏng đoán chính xác.

Thị Phi gật đầu, rút ngón tay về, lại một lần nữa nâng bàn tay lên, phủ lên trán y. Trước mắt Đường Thời chỉ có kim quang loé sáng, nhưng nó không dừng ở đó mà là nhảy vào thức hải, khiến thức hải của y hoàn toàn rung động.

"Ngươi vậy mà tuỳ ý ra vào thức hải của ta, thật là bỉ ổi."

Dù sao thức hải cũng là nơi tương đối bí mật, tu sĩ đại năng có thể thông qua thức hải bên trong linh thể của một người để nhìn lén ký ức của họ, mặc dù Đường Thời biết Thị Phi sẽ không làm như vậy, nhưng y vẫn bắt lấy cơ hội châm chọc đối phương, đây mới phù hợp với tác phong của Đường Thời.

Thị Phi không để ý tới y, miệng lưỡi Đường Thời vĩnh viễn là phong cách này, khiến người ta hận đến mức không thể trực tiếp bôi độc cho y câm miệng.

Kim quang phủ quanh cái kén màu trắng trong thức hải, bên ngoài kén là núi hồn địa mạch kia, nó đang cuộn lên bao lấy Kim Đan Đường Thời, trở thành tầng ngăn cách giữa Kim Đan và linh lực trong kinh mạch khiến chúng không thể hoà nhập, cảnh giới cũng chỉ có thể vĩnh viễn dừng ở đây.

Người nọ thật sự là thông minh bị thông minh hại, nếu y không dứt khoát đến vậy thì núi hồn địa mạch này có thể sẽ không tìm đến.

Đường Thời nhìn qua thì thoải mái chứ miệng thì phát sầu, vẻ mặt hậm hực, "Cái này có biện pháp gì không?"

Kim quang của Thị Phi vây lấy cái kén trắng, qua một lúc lâu mới có thể chậm rãi đưa vào một ít, "Có, nhưng sẽ rất chậm."

Núi hồn địa mạch không làm thân thể Đường Thời thương tổn đã là chuyện may mắn, thứ này có rất ít linh trí, nó cũng không thể suy nghĩ như con người, mặc dù vậy nó cũng là đồ vật ngàn vạn năm, thời gian sinh trưởng còn sánh ngang với khi đại lục hình thành, có được lực lượng cường đại, cho dù Đường Thời là Kim Đan kỳ cũng không thể chống cự. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thông qua biện pháp rót Phật lực vào núi hồn địa mạch này để tinh lọc yêu tính trong nó.

Yêu tu ở Thiên Chuẩn Phù Đảo rất nhiều, đều là đồ vật trưởng thành từ tự nhiên, chẳng qua những yêu tu đó, chim bay cá nhảy hay hoa cỏ cây cối, vốn là đồ vật có sinh mệnh, không giống với núi non là thứ tồn tại không có sinh mệnh, cho nên chúng nó muốn mở linh trí tu luyện thành yêu là chuyện rất đơn giản, nhưng đồ vật vốn không có sinh mệnh nếu mở ra linh trí thì nhất định có yêu dị, gọi chung là "Yêu tính".

Yêu tính không chỉ có ở Yêu tu, những tinh linh quỷ quái hôm nay đều có cả.

Bốn đạo Tiên, Phật, Yêu, Ma là thịnh hành nhất, nhưng cũng không phải chỉ có bốn tu này, chẳng qua mấy tu còn lại pha tạp hỗn loạn, rất nhiều năm trước đây cũng không có xuất hiện tu sĩ nào tu theo con đường khác, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận nó đã thất truyền. Cho nên cả đại lục Linh Xu chỉ có bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma, nhưng kỳ thật đây chỉ là cách nói chung, cũng không có ai phủ nhận việc các tu khác có tồn tại.

Núi hồn địa mạch được gọi là "Linh", nó bám vào thức hải Đường Thời cũng xem là chuyện khó giải quyết nổi rồi. Chỉ cần nó không làm tổn thương đến Đường Thời, thì sẽ không đến nỗi nào...

"...Cần khoảng bao lâu?" Y thử điều động linh lực một chút, lại phát hiện thực lực của y hiện tại cực chẳng đã chỉ ngang với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cái đéo gì vậy? Phát hiện này khiến Đường Thời đen mặt.

Thị Phi nói: "Chậm thì nửa tháng, lâu hơn thì một tháng."

Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng nghiên cứu thứ này nên hiện giờ cũng không chắc chắc, vẫn còn cần phải quan sát núi hồn địa mạch một thời gian.

Đường Thời lặng yên trong chốc lát, lại cảm thấy ngón tay chứa Phật lực của Thị Phi tiến vào, chậm rãi tu bổ khe hở trong cái kén.

Cái kén bao phủ Kim Đan của Đường Thời, cảm giác lạnh cóng như băng, nhiệt độ cơ thể Đường Thời lúc này thấp hơn ngày thường, mà ngay cả trong thức hải cũng như đang đông lại, nhưng Phật lực của Thị Phi lại ấm vô cùng, phủ lên cái kén, nhiệt độ cũng dần ổn định.

Y nói: " Đừng lãng phí sức lực, để tự ta làm."

Linh lực của y tuy ít, nhưng lại tu luyện 《 Tâm kinh 》, cũng không phải không thể tự mình dùng Phật lực để làm ấm cơ thể.

Thị Phi không biết đang nghĩ cái gì, không muốn trả lời lại.

Vẻ mặt Đường Thời vẫn lãnh đạm trêu tức trước sau như một, Thị Phi lại không để ý đến, để mấy phần Phật lực còn lại chậm rãi chảy vào mới thu tay về, nói: "Nếu lấy bản lĩnh của ngươi, chắc tầm ba mươi lăm năm nữa."

"Nói bậy."

Đường Thời không tin, nhưng Thị Phi đã đến ngồi xếp bằng sau lưng y, bàn tay đặt lên lưng Đường Thời. Bàn tay kia dài rộng mà ấm áp, nháy mắt phủ lên lưng đó như sinh ra cảm giác khiến người ta lưu luyến.

Thị Phi trước đó cởi bỏ y phục không phải không có dụng ý, khi bàn tay hắn phủ lên thân thể Đường Thời y lại cảm thấy lớp da dưới tay như thể bị lửa thiêu, cảm giác nóng ran lan tràn khắp toàn thân, trong một lúc đã chảy mồ hôi đầm đìa.

Một giọt mồ hôi khẽ lăn xuống từ trán, kim quang trong thức hải bỗng nhiên bắt đầu khởi động, ấn tự chữ 'Vạn' vì tu luyện <Tâm Kinh> mà thành dưới đáy thức hải sáng lên, sau đó bốc cháy, linh lực trong kinh mạch như bị thiêu đốt, y cắn chặt khớp hàm, nhưng thân thể dưới bàn tay Thị Phi vẫn hơi run rẩy.

"Con mẹ nó ngươi xuống tay có thể nhẹ chút không?"

Cảm giác này đương nhiên là theo Phật lực mãnh liệt trên bàn tay Thị Phi mà tăng dần lên, Đường Thời rốt cuộc nhịn hết nổi mắng ra tiếng, sau đó lại cảm thấy nóng tiếp, còn nóng hơn lúc trước nữa.

"Bây giờ lão tử đã tin rằng ngươi đang nhập ma, đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để tính kế, quả nhiên lợi hại! Nói với ngươi có hai câu ngươi còn muốn trả thù —— a —— "

Không lời đáp lại, Đường Thời chỉ cảm thấy thức hải như bị đốt cháy, tinh thần lực của y dưới bàn tay Thị Phi biến mất sạch sành sanh, cực kỳ thống khổ, chỉ có thể khẽ cau mày, ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay nắm chặt, thiếu chút nữa đã nắm ra máu.

Sau lưng cũng chảy một tầng mồ hôi, nhưng lúc sau càng thống khổ thì mồ hôi cũng không chảy nữa, thay vào đó làn da y đều đỏ ửng, dưới cổ như có đồ vật bị thiêu nướng.

Đường Thời và Thị Phi đều biết, núi hồn địa mạch kia khi tiến vào thân thể Đường Thời đã đưa khí hàn chí vào cơ thể y, núi Hạo Nhiên vốn thuộc tính hàn, nên bây giờ thân thể y mới cảm thấy như bị bỏng, nhưng phải giải trừ hết hàn tính, để phòng ngừa khi núi hồn địa mạch vây khoá Kim Đan của Đường Thời thân thể y sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghe Đường Thời mắng mà ánh mắt Thị Phi cũng không động một cái, cảm thấy thân thể dưới tay đã khôi phục độ ấm, mặc dù có hơi lạnh nhưng đây đã là cực hạn rồi, không thể tiếp tục nữa, vì thế rút tay về.

Lúc nhiệt độ chậm rãi hạ xuống, trong phút chốc cả người Đường Thời đều là mồ hôi.

Y thở dốc vài tiếng, sau đó có chút trào phúng mà mệt mỏi giật nhẹ khóe môi, "Ta đây gọi là tự làm tự chịu à?"

Thị Phi vẫn không phản ứng như trước, Đường Thời nhất thời cảm thấy mình đang tự độc thoại, y lại hừ một tiếng, "Xem ra không phải tự làm tự chịu, mà là tự quyết định."

Trong tay Thị Phi nắm một chiếc khăn vuông đưa cho Đường Thời, cả người y đều là mồ hôi, gió trên núi thổi qua lạnh đến thấu xương, sau khi chữa trị thì tu vi của Đường Thời hiện tại chỉ bằng tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng bề ngoài vẫn là Kim Đan kỳ, cũng không biết linh lực trong cơ thể giờ đã là cái dạng gì. Đường Thời ngửa mắt nhìn, đưa tay nhận lấy, nhưng nâng lên rồi lại hạ xuống, yên lặng một lúc lâu mới nói: "Không có sức lực."

Cảm giác gà mờ này khiến y ngậm miệng.

Thị Phi lại khom người xuống giúp y lau thân thể, lại lấy y phục đặt ở một bên đưa qua, Đường Thời vừa thấy thì cau mày.

Y nói: "Bỏ cái đó đi..."

Tay chỉ túi trữ vật, đáy mắt Đường Thời mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, còn nói thêm: "Bên trong có... Chẳng qua chuyện ta muốn biết nhất bây giờ là ta đã mất đi liên hệ với Xuy Tuyết kiếm, ngươi làm bằng cách nào thế?"

Thị Phi ở ngay trước mặt Đường Thời nhìn túi trữ vật của y, trực tiếp phất tay qua đã lấy ra một bộ y phục mới, nhìn thấy khoé miệng Đường Thời đang run rẩy—— hòa thượng này rốt cuộc bản lĩnh tới cỡ nào? Đời trước ngươi cầm đao đi vạch túi người ta hả?!

"Danh kiếm có kiếm linh, không linh không thành kiếm." Thị Phi trả lời như vậy, hắn nói xong lại nửa quỳ trước người Đường Thời, giúp y mặc y phục vào.

Đường Thời suy tư một chốc, giương mắt, thấy Thị Phi không chút biểu cảm quỳ trước mặt mình, trầm tĩnh như biển sâu, mi mắt khẽ rũ xuống, môi mím nhẹ, toát ra một loại trang nghiêm của Phật gia, là cái loại khoan dung độ lượng bao trùm cả vũ trụ hồng hoang ấy. Hoà thượng như vậy, làm sao lại thành ma rồi?

Y mấp máy môi như muốn nói gì đó, chẳng qua hơi ngẩn ra, lời muốn nói nuốt ngược trở về, lúc mím môi lại không nhịn được bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Thị Phi, nói như trêu đùa: "Cho nên mặc dù ta có lấy máu nhận chủ, cũng không phải chủ nhân của thanh kiếm, là ý này à?"

Lúc này Đường Thời dĩ nhiên đã mặc ngoại bào sạch sẽ, một bộ dáng cầm thú áo mũ chỉnh tề, y mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh tanh.

Thấy lông mi Thị Phi run nhẹ thì giương mắt, cũng đồng thời thu tay về, như bản thân cái gì cũng chưa làm, nói: "Không hổ là Phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên, việc này nên nói sao nhỉ —— mượn hoa hiến phật đi..."

Xuy Tuyết kiếm kia kỳ thật Đường Thời vốn không tính độc chiếm nó, sau khi chứng kiến ảo giác thảm thiết trong hắc đàm y thậm chí còn không dám lấy mấy thanh kiếm khác, chẳng qua Xuy Tuyết kiếm có hơi đặc biệt nên cảm thấy chung quy vẫn có chút công dụng, cho nên mới cầm ra theo. Không ngờ tới dùng một chút lại cực kỳ thuận tay, nổi lên chút tâm tư, chỉ là lúc y vừa hạ quyết tâm đem giấu, Thị Phi liền ——

Người này thật sự là khắc tinh của y!

Hoà thượng trời đánh, Yêu tăng...

Thị Phi không để tâm đến hành động càn rỡ của Đường Thời, giúp y mặc xong y phục, rồi nói: "Ta đã đốt Phật lực trong thức hải của ngươi, ba ngày sau lấy Ngàn Phật hương đốt thử xem hiệu quả thế nào."

Ngàn phật hương?

Đường Thời không lên tiếng, y cảm giác chỉ cần mình nói cái gì Thị Phi cũng sẽ không chịu nghe, không thể xoay chuyển.

Sau đó Thị Phi lại lấy ra một cái lọ xinh xắn màu xanh, ánh mắt Đường Thời nhìn sang liền bị nó hấp dẫn, hình dáng này...có chút quen mắt...

"Liên( hoa sen) bình của Tiểu Tự Tại Thiên?"

Thị Phi gật đầu, ngón tay điểm nhẹ nhàng lên đáy lọ, lại như tuỳ ý xem qua, cái này gọi là " Xuyên Hoa Chỉ", là quyền chưởng có thể cải biến từ vi pháp của Tiểu Tự Tại Thiên, tài hoa của Thị Phi đã đạt đến trình độ kinh tài tuyệt diễm, hệt như y dự đoán.

Lát sau nghe được âm thanh như một cơ quan đã mở ra, lọ liên bình nháy mắt nứt thành sáu cánh hoa rũ xuống miệng bình, hình dạng như một cái đài sen.

Trên sáu cánh hoa sen nổi lên sáu viên đan dược, mỗi viên đều có hoa văn đan lên thành bốn vòng, là Đại Hoàn đan tứ phẩm.

Ngón tay thon dài của Thị Phi kẹp lấy một viên, đưa cho Đường Thời, nói: "Cũng vừa thích hợp."

Đường Thời nhìn viên đan dược kia nửa ngày, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhớ đến lúc tham gia hội đấu giá ở Tỳ Hưu Lâu đã nghe qua họ giới thiệu viên Đại Hoàn đan tam phẩm, biết thứ này có khả năng khôi phục linh lực của tu sĩ Kim Đan kỳ. Hiện giờ linh lực của y đã gần như khô càn, còn bị núi hồn địa mạch nọ gây thương tích, sau đó bị Thị Phi dày vò một trận, linh lực còn lại đích thật không còn mấy phần. Trong lòng y hoài nghi mình sẽ bởi vì hiệu quả không biết tốt hay xấu của viên Đại Hoàn đan

Bình luận

Truyện đang đọc