DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Tây Hải mênh mông tận trông không khác gì Đông Hải, nhưng nước biển lại mang một màu tím lạ thường.

Thuở xưa, từng có tư sĩ chuyên nghiên cứu nước biển của bốn vùng bi*n đ*ng Nam Tây Bắc, nhận thấy nước biển mỗi nơi mỗi khác. Ở Tây Hải, màu tím nhạt của nước biển dường như do tảo dưới đáy biển tạo thành.

Tây Hải không nổi danh như Đông Hải, người trên đại lục Linh Xu nhắc Tây Hải, thực ra chỉ nhớ đến Bồng Lai Tiên Đảo.

Chỉ có điều, Bồng Lai Tiên Đảo không phải là một hòn đảo, mà bao gồm những hòn đảo nhỏ, nhưng nơi lớn nhất chính là Bồng Lai Tiên Đảo mà thôi. Nhìn chung, Bồng Lai có mười ba hòn đảo vây xung quanh, sau đó mơ hồ hiện ra một hình thoi.

Đúng lúc này, trên biển dập dềnh tời một con thuyền lớn, chính là đội tu sĩ bình thường, cùng kết bạn đi tìm bảo vật thiên địa.

Bởi vì Tây Hải vốn là một nơi không có quy củ, cho nên thế lực đan xen, chồng lớp lẫn nhau, phía trong đa phần là tán tu, bên ngoại có cả tán tu lẫn tu sĩ bình thường. Càng thú vị hơn là nơi này còn có bốn tu sĩ của Tiên Phật Yêu Ma hay thậm chí còn có những người tu sĩ quỷ dị hơn đều tập trung ở đó.

Chu Thiên Kỳ là tu sĩ bình thường nhất trong đội người này, bị kẹp giữa bảy gã tu sĩ Kim Đan kỳ, hắn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trông đặc biệt kín đáo, ngoại trừ hắn ra, còn có bốn gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác.

Chỉ có điều, trong đám người này, bọn họ phỏng chừng là bị coi là mồi nhử.

Bảy gã tu sĩ Kim Đan kỳ này đều là Ma tu, có thể phán đoán được điều này là từ khí tức của bọn họ.

Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua bốn người bên cạnh mình, Chu Thiên Kỳ là tu sĩ  Đại Đạo Môn của Tây Sơn bốn người còn lại, có hai người là hòa thượng, nhìn trang phục kia là của Tiểu Phạm Tông, hai người khác tất nhiên không cần phải nói, chắc chắn là tu sĩ Vạn Đường Môn

Bởi vì gần Tây Hải, cho nên tình huống Tây Sơn rất giống Đông Sơn, thế lực đan xen lẫn lộn, đồng thời cũng luôn xảy ra một số chuyện như vậy —— trước kia chưa từng có.

Trong bảy người kia có một người mặc áo choàng đen, hình như tên là Thường Lâu, lúc này trong tay hắn đang cầm một chiếc la bàn, đứng ở mũi thuyền gõ gõ nó hai cái.

Một người phía sau hỏi: “Phó tôn, sóng và gió ở Tây Hải rất dị thường, Hoàng Tôn đã nói, nếu không tìm được thì chỉ cần mang người về là được rồi.”

Thường Lâu cười lạnh giễu cợt: “Sao không tìm được? Nếu ngươi sợ chết, thì về hết đi.”

Người nọ lập tức im lặng, không dám nói thêm, e sợ chọc giận Thường Lâu.

Tính tình Ma tu không tốt mấy, thậm chí là càng tu thì tính tình càng không tốt. Thật ra Thường Lâu tính khí đã tốt lắm rồi, cả hơn nửa tháng phiêu lưu trên biển, ngay cả hội Đài Tứ Phương náo nhiệt thế mà cũng chẳng đến được, Thường Lâu hơi bực dọc mà thôi.

Đại lục Linh Xu có bốn góc Thiên Ma, bốn góc Thiên Ma có bốn tôn Thiên Địa Huyền Hoàng.

Thế lực của đám Ma tu, một là ở trong Đại Hoang có hai các, hai là ở các bốn góc Thiên Ma Thiên Địa Huyền Hoàng, nhưng vẫn luôn chia thành hai phái, coi như là hai nhánh trong Ma tu. Ma tu trong Đại Hoang tuy rằng hiếu sát, nhưng có quy củ của mình, tự xưng là đã tiến hóa đến một nền văn minh cao cấp trong Ma tu—— thực tế Thường Lâu ở góc Hoàng xem, thì hạng người đó chỉ có thể tính là tu sĩ ma hóa mà thôi. Ma tu trong bốn góc Thiên Ma có thể nói là như kẻ uống máu thật sự, giết người không chớp mắt.

Hai loại Ma tu trong và ngoài Đại Hoang, là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau.

Thường Lâu là phó tôn dưới trường Hoàng tông trong bốn góc Thiên Ma, hiện tại tu vi của hắn cũng không thấp. Lần này, hắn phụng mệnh Hoàng Tôn tìm kiếm một vài thứ, nếu tìm được, có lẽ vận mệnh của các Đạo tu sẽ bị bọn chúng nắm trong tay.

Nhưng quá trình này không suôn sẻ.

Thường Lâu lúc đầu tràn đầy tự tin, nhưng thời gian vụt trôi, hắn thấy mọi thứ không đơn giản như những gì hắn tưởng, tìm mãi nơi muốn tìm chẳng ra, dùng la bàn hai ngày như đã hỏng. Vốn chỉ ra địa điểm là ở đây, thậm chí còn bắt được vài tu sĩ Đạo môn để lấy họ ra làm mồi nhử, có thể nói là mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng chẳng gió Đông ở nơi nào.

Bây giờ Thường Lâu đã hơi cáu rồi, chỉ là đang cố gắng kìm chế mà thôi.

Dọc theo đường đi vốn là có mười Ma tu Kim Đan kỳ, nhưng bởi vì gặp không ít tình hình nguy hiểm trên đường, mà đã mất bảy người. Tu sĩ của bốn góc Thiên Ma tuy nhiều, nhưng đến Kim Đan kỳ thì cũng tương đối hiếm thấy.,

Trong bốn vùng núi Tiểu Hoang, Kim Đan kỳ gần như đã chạm đỉnh Kim Tự Tháp rồi.

Kỳ thật Thường Lâu không phải Kim Đan kỳ, chẳng qua là hắn áp tu vi của mình ở Kim Đan kỳ.

Ma tu quá mạnh không được phép đi lại trong lãnh thổ của Đạo Môn, đây là quy tắc.

Ma đạo cũng từng có thỏa thuận, Ma tu ở bốn góc Thiên Ma dựa theo thỏa thuận không thể ra tay ở nơi khác, mọt khi vi phạm giao ước ban đầu quá nhiều, sẽ bị trừng phạt.

Các Đạo tu trong Đại Hoang mặc dù là tầm thường vô dụng, nhưng ở phương diện này thì rất hay so đo tính toán từng tí một.

Thường Lâu ôm lòng uất ức, cố ý sử dụng thuật thăm dò đẳng cấp cao hơn, lại sợ thu hút sự chú ý của đám tán tu Bồng Lai Tiên Đảo này.

Bồng Lai Tiên Đảo chia thành bên trong và ngoài, nói chung các cao thủ thực sự đều ở bên trong, nhưng bên ngoài không hiếm các lão quái tính cách lập dị, những người này không muốn đi vào phía trung, chẳng hiểu sao mà ở bên ngoài.

Lúc này, đoàn người Thường Lâu gần như đã đi quanh nửa vòng phía ngoài Bồng Lai Tiên Đảo.

Bọn họ vẫn quanh quẩn bên ngoài, tin tức trên la bàn cũng cho thấy, nơi bọn họ muốn tìm ở gần đây, nhưng không hề có bất kỳ tin tức nào.

“Đã đảo quanh đây ba ngày rồi, nếu không có thêm tin tức thì chỉ có thể trở về.”

Thường Lâu rốt cuộc rút ngón tay đang ấn trên la bàn, đài Tứ Phương thì không đi được mà còn ở chỗ này lãng phí thời gian.

Thật không biết khi nào đại nghiệp của các Ma tu mới có thể hoàn thành.

Nhưng chính ngay lúc này, vào khoảnh khắc ngón tay rời khỏi la bàn, một tia sáng yếu ớt đột nhiên phát ra từ một điểm trên la bàn, ngón tay Thường Lâu loáng cái cứng ngắc—— đã tìm thấy vị trí của Xu rồi!

Nhưng mà hào quang này chỉ chợt lóe rồi tắt ngúm, cách họ ba mươi sáu dặm về phía tây, bất chấp luôn, Thường Lâu vừa nghĩ, vội nói: “Tăng hết tốc lực đi, lao tới đó ngay lập tức.”

Chu Thiên Kỳ phía sau bỗng nhiên thấy tuyệt vọng, một khi tìm thấy nơi này, mấy người bọn họ cách cửa tử chẳng xa nữa.

Lập tức mấy người vùng vẫy, nhưng đã bị kìm lại, một gã Ma tu mũi diều hâu đá vào xương sườn của một tăng nhân Tiểu Phạm Tông, khiến đối phương ngã sóng soài trên mặt đất, sau đó tàn nhẫn cười mắng: “Đừng không biết điều thế, ngoan ngoãn đợi, lát sau có thể dễ dàng hơn đấy.”

Dễ dàng hơn?

Chết dễ hơn, hả?

Thuyền của họ, dần dần đi xa.

Bồng Lai có mười ba hồn đảo, bốn hòn đảo bên trong, chín hòn đào bên ngoài, gần với Tiểu Hoàng Tây sơn ở gần đại lục Linh Xu Tiểu Hoàng Tây Sơn, chính là quần đảo Đông Quan

Xung quanh các đảo Đông Quan, có một vòng đá ngầm bao quanh.

Theo lý thuyết, thuyền của người phàm đến đây là chìm, nhưng thuyền của tu sĩ không vậy. Dù sao tu sĩ có linh thức, không phải là thứ mà người phàm có thẻe so sánh được. Thế nhưng, các vùng lân cận quần đảo Đông Quan này, lại có vô số thuyền chìm và hài cốt của tu sĩ.

Những con tàu này đến từ mọi hướng, chủ yếu là tàu phía ngoài, một số ít từ các hòn đảo phía đông.

Thuyền của người bên Thiên Ma góc Hoàng, đang hướng về phía bòng đá ngầm bên ngoài quần đảo Đông Quan.

Các tu sĩ Bồng Lai thích gọi những tảng đá ngầm bên ngoài đảo Đông Quan là “Rặng Chiêu Hồn”, chỉ hút những thuyền từ bốn phương tám hướng chìm xuống đáy biển.

Đúng lúc này trong bãi đá ngầm vờn quanh, nổi lên một tảng đá ngầm đen xì cực lớn, vốn không có ai, nhưng đột nhiên ánh sáng xanh lóe ra, có một tu sĩ Đạo môn và tăng nhân bước ra.

Tăng nhân kia không sao cả, vững vàng đứng ở nơi đó, nhưng Đạo tu kia không biết vì sao ngã sấp mặt xuống biển.

Tăng nhân mặc tăng bào màu trắng trăng kia vươn tay muốn kéo hắn, nhưng lại bị Đạo tu mặc y phục màu đen nền trắng vung tay. Vì thế Đạo tu bất ngờ rơi xuống biển, cả người chìm xuống dưới.

Tăng nhân đứng trên đá ngầm cứng người một lúc rồi từ từ thu tay lại, coi như chưa làm gì cả.

Trên mặt biển sóng nổi gợn lên, nước biển vẫn trong xanh, chỉ phóng mắt ra xa hơn chút thì sẽ thấy màu tím.

Khi nhìn gần, y cho rằng nơi này vẫn là Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng chỉ cần nhìn về nơi xa, Thị Phi biết nơi này là Tây Hải.

Y ở một cách Tiểu Tự Tại Thiên xa nhất, ở phương hướng đối lập nhất.

Toàn thân Đường Thời vùi trong nước, kịch liệt sặc sụa vài ngụm nước biển mặn tanh, sau đó nhíu chặt mày trong nước.

Hắn không biết bơi, tu sĩ cùng lắm chỉ biết, tu sĩ cũng bất quá chỉ là biết quy tức.

Quy tức: là một loại kỳ thuật, dùng để che giấu hơi thở, hoặc điều hòa hơi thở.

Hắn vừa chuyển linh lực, dễ dàng đạp nước, sau đó trồi lên.

Lúc này tóc đã bị nước biển làm ướt hết, mặc dù quần áo chống thấm nước và chống cháy nhưng cũng chỉ là áo choàng thôi. Giờ cả người hắn ngâm trong nước, đã ướt như chuột lột, mái tóc đen nhánh dán vào gò má, nước rơi tí tách, vừa trồi lên y như yêu quái trên biển.

Hiện tại hắn hơi hối hận rồi, vừa rồi chỉ là muốn vùng khỏi tay Thị Phi thôi ai ngờ trước mặt là biển rộng. Giờ đến lượt hắn ăn trái đắng luôn.

Sau khi Đường Thời phản ứng lại, lập tức liền muốn đứng dậy, nhưng trong khoảnh khắc đã cảm thấy không đúng.

Dưới nước này có đồ, còn chưa đợi hắn điều chỉnh tâm tình xong cả người hắn đã bị sức lực không giải thích nổi trực tiếp kéo xuống.

Cả khuôn mặt vẫn mang nét hối hận, đã vậy còn bị chìm xuống nữa, tóc như rong biển nổi lềnh phềnh trên nước chớp mắt đã biến mất.

Thị Phi giật mình, chợt nghĩ đến truyền thuyết của vòng đá ngầm này, y đến Bồng Lai Tiên Đảo mười năm, nhưng ít khi đến chỗ này, đa phần ở bên ngoài, cũng chưa từng đụng vào nước biển dưới này. Đường Thời vô tình rơi vào, mong là đừng thật sự xảy ra tai nạn nào.

Nơi này tên là rặng Chiêu Hồn, chắc chắn phải có lý do mới gợi là

Thị Phi không nghĩ nhiều, lập tức thò tay từ phía xa thăm dò xuống đáy nước, nhưng chẳng thấy gì cả.

Đường Thời trong nháy mắt đã biệt tăm, trong lòng y sửng sốt, định rụt tay trở về, chợt thấy phía xa hình như có thuyền nhỏ nên cũng nhảy theo xuống nước.

Vì thế, tình huống vừa rồi xuất hiện trên người Đường Thời cũng xuất hiện trên người Thị Phi.

Cũng chẳng rõ là thứ gì, thoáng cái đã tiến đến và vây quanh y, kéo y xuống nước, rất nhanh Thị Phi đã chìm xuống. Y suy nghĩ một chút, không phản khác, cũng che dấu khí tức của mình.

Chỉ là lẳng lặng chìm xuống như vậy, đáy mắt đều đã nhuộm thành ánh xanh trong suốt.

Dần dần sâu xuống, cảm giác được ánh sáng kia càng ngày càng ít.

Nước biển tuy trong suốt, nhưng dày đặc cản ánh nắng, phía dưới biển sâu hoắm tối hù.

Nhưng nước biển nơi này cũng không sâu, Thị Phi chỉ bị kéo đến nơi gần đáy biển thôi.

Bên dưới có thể nhìn thấy đá ngầm dày kín như rừng rập, giờ mở mắt ra đã thấy rất nhiều thứ kéo mình đang tỏa sát, giống như sứa, vây quanh thân thể y, phun ra từng tầng vòng sáng kỳ quái. Mấy thức này hình như có tác dụng mê hoặc, nếu nín thở ngưng thần, sợ là sẽ rơi vào đường cùng.

Y chỉ giả vờ bị mê hoặc thật sự, giờ còn chưa tìm thấy Đường Thời, mà đập vào mắt là toàn bộ là đá ngầm mang hình thù kỳ quái màu đen, giống như lâu đài dưới đáy nước vậy.

Những thứ giống như sứa kia, kéo y xuyên qua đá ngầm, dường như đã đi được một đoạn đường, Thị Phi bỗng nhiên cảm giác có thứ đang kéo y lại, những con sứa kỳ quái kia tựa hồ cảm thấy kéo y không nổi nên buông hắn ra, giống như vứt lại những tu sĩ lúc trước, ném y trong mạch đá ngầm dưới đáy nước này.

Nếu là tu sĩ bình thường, bị mê hồn của vòng sáng này mê hoặc, rồi bị lôi kéo ngẫu nhiên như vậy, kẹt trong đá ngầm, chỉ sợ cuối cùng khó thoát chết.

Nhưng bây giờ, Thị Phi chỉ đảo mắt, đã thấy một bàn tay đang kéo góc áo cyar y, ở dưới ánh sáng óng ánh này, một lòng bàn tay phản chiều màu lam, chiếc nhẫn trên ngón trỏ kia vẫn còn, rõ ràng là tay của Đường Thời, khí mực trên móng tay ngưng tụ thành từng đám mây, chỉ túm lấy quần áo y, tựa hồ đang ngăn cản hành vi vừa rồi của y tiếp tục trôi về phía trước

Một tia linh thức dò xét, “Thị Phi?”

Thị Phi không có chuyện gì, chắc là Đường Thời mới vừa rồi nhìn thấy y bị những thứ kia kéo đi, tưởng y rơi vào đường cùng, Thị Phi nhẹ nhàng thả linh thức, tiếp xúc với hắn một hồi rồi nói: “Không sao.”

Đường Thời hiện tại bị kẹt ở trong khe đá ngầm, đi không nổi.

Hắn vừa mới bất ngờ, tuy rằng khôi phục rất nhanh, nhưng giờ đã bị kẹt ở chỗ này không nhúc nhích được.

Mới có thể vươn tay giữ chặt Thị Phi, cũng dựa vào bản năng cầu sinh.

Đường Thời không nhúc nhích được, chỉ rụt tay mình lại nói: “Trong bụi đá ngầm này tựa hồ có trận pháp, tạm thời ngươi đừng qua đây.”

Nói thế nào thì Đường Thời cũng là người tham gia đại chiến ở hội Tứ Phương Đài, tu vi của y của y trong bốn vùng núi Tiểu Hoang có thể nói là khó tìm đối thủ, nhưng bây giờ lại kẹt trong đá ngầm không ra được, có thể thấy trận pháp trong này không đơn giản.

Thị Phi chậm rãi vươn tay mình ra, coi như không nghe thấy lời Đường Thời.

Đường Thời nín thở, nhìn động tác của y

Bây giờ hắn bị kẹt giữa ba tảng đá ngầm, đối diện Thị Phi.

Hai người mới vừa rồi mới từ trong lối đi ở đài Tứ Phương kia, trải qua một hồi choáng váng, đã thấy biển rộng, khi đó cảm giác chóng mặt mạnh đến mức không thể cao độ.

Bây giờ Đường Thời cảm thấy có chút ghê tởm, người bố trí trận pháp này, tu vi nhất định cao hơn hắn, nếu tâm tính hắn không vững vàng the không đơn giản mà cứ thế rơi vào đường cùng. Bây giờ chẳng động đậy nổi, cũng chỉ quơ quào hai tay một chút.

Bồng Lai Tiên Đảo này quả thực là một nơi kỳ lạ, mà các đảo phía ngoài đã nguy hiểm thế này rồi, trước đây ở Đông Hải lại chẳng có chuyện như vậy.

Thị Phi vươn tay ra chậm rãi tới gần thân thể Đường Thời, còn chưa kịp chạm vào đã đụng phải thứ gì đó, một tầng sáng vòng tròn đột nhiên bắn ra từ vô số đá ngầm kia, chấn vào ngón tay Thị Phi.

Thị Phi nhướng mày, ngón tay nhanh chóng bắt quyết, với tu vi Nguyên Anh trung kỳ lúc này của y mà không thể dễ dàng giải quyết vòng sáng này, lập tức giữa các ngón tay Thị Phi đã bật máu, nhuộm nước biển màu xanh sẫm này thành màu tím nhạt. Nhưng lượng nước nước biển khổng lồ như vậy, đã hòa tan sợi máu nhàn nhạt này.

Cuối cùng đã biết vì sao không ít tu sĩ đã bỏ mạng ở đây.

Trận pháp ở đây đến Thị Phi còn cảm thấy khó đối phó, chứ đừng nói đến những người khác.

Đường Thời nhìn Thị Phi vừa rồi đối pháp với trận pháp kia giữa mảng sáng giữa hai người đã biết mọi thứ phức tạp rồi đây.

Bây giờ hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể cử động ngón tay.

Chỉ vào tảng đá ngầm sau lưng mình, ý bảo Thị Phi giải quyết đá ngầm thử xem, Thị Phi sẽ không hấp tấp như thế, y chỉ muốn biết trận pháp này rốt cuộc là thế nào, những con sứa này hành động như thế mang ý nghĩa gì, Còn vẫn đưa tay ra, cọ qua tảng đá lạnh lẽo kia, lực hút vọt tới, muốn kéo Thị Phi qua, y dừng lại, đứng sừng sững bất động, vẫn bình chân như vại dò xét tình huống trận pháp.

Đáy mắt Đường Thời hiện lên vài phần hâm mộ, tám gió chẳng động, chính là để miêu tả cảnh tượng này đi?

Thỉnh thoảng có vài con sứa bơi qua cạnh họ, nhưng lúc sau đã biến mất.

Hắn đang định hỏi tình huống, nhưng đột nhiên cảm giác được thứ gì, ngẩng đầu nhìn—— vị trí hiện tại của bọn họ ở vùng biển nông, nước biển không sâu, có thể nhìn thấy ánh sáng trên mặt biển chiếu xuống, cũng mơ hồ cảm giác được có vật đang tới, che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu một chút.

Bàn tay Thị Phi vươn về phía Đường Thời, Đường Thời chần chờ một chút, vẫn vươn tay qua, nắm lấy tay y.

Gần như cùng lúc đó, một luồng Phật lực dọc theo bàn tay Thị Phi tràn qua người hắn, sau đó ánh kim quang nhàn nhạt bao trùm toàn thân Đường Thời, khí tức bỗng nhiên liền biến mất sạch sẽ.

Nếu hiện tại có tu sĩ bên cạnh mà quét tới, chẳng cần dùng mắt thường, chỉ dùng linh thức thì sẽ chẳng thấy gì.

Trên mặt nước xảy ra một ít tình hình dị thường, Thị Phi lúc xuống nước nhìn thấy thuyền nhỏ kia, cảm nhận rõ ràng khí tức của Ma tu.

Tình huống trong Bồng Lai Tiên Đảo này nguy hiểm, cho dù là Thị Phi cũng không dám trồi lên, e sợ xảy ra sai lầm, liên lụy đến người khác.

Những người trên mặt nước, như thể không tìm thấy họ.

Lúc này tu vi của Đường Thời sớm đã không bằng Thị phi, mà giờ hắn rơi vào khốn cảnh đương nhiên sẽ nôn nóng, nhưng dù sao chẳng gấp được, hắn cảm thấy mình sẽ không chết rã ở đây nên chẳng lo lắng gì.

Phật lực ấm áp từ trên người Thị Phi truyền tới, Đường Thời thoải mái híp mắt.

Thị Phi nhìn hắn, gia tăng tốc độ truyền Phật lực qua, sau đó truyền âm nói: “Phía trên có tu sĩ Tiểu Phạm Tông, ma tu rất đông, ta lên xem, ngươi coi chừng.”

Chỉ cần không lộn xộn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Thị Phi nói, Đường Thời gật gật đầu, sau đó tự động rút tay lại, vẫy vẫy tay hắn, thoải mái bảo Thị Phi đi đi.

Trên mặt nước, thuyền của Thường Lâu vừa mới đến nơi này,vừa rồi la bàn hiện vị trí vô cùng chuẩn xác, chính là trên tảng đá ngầm này, nhưng lúc này tín hiệu đã biến mất tăm.

Thường Lâu nhíu mày thật chặt, quay đầu lại nói: “Khai huyết.”

Tu sĩ Đạo môn và Phật môn, lần đầu nghe thấy hai chữ này còn không hiểu nghĩa, nhưng Ma tu thì biết rõ.

Cái gọi là khai huyết, bình thường sẽ xuất hiện trong nghi thức tế tự, nhất là thường xảy ra nhiều nhất trong Yêu tu và Ma tu. Khai huyết, chính là tế máu.

Phương thức này, bình thường bị hai nhà Đạo và Phật xem là tội ác tà đạo, nhưng hai nhà Yêu và Ma rất coi trọng.

Lúc này, Thường Lâu ra lệnh,  thấy phía sau hai gã tu sĩ Kim Đan đi tới bắt một người ra.

Ma tu mũi diều hâu nở nụ cười “Nhìn đạo sĩ này xem đã bị dọa mềm xương luôn rồi! Ha ha ha…”

“Ha ha ha…” Đám Ma tu xung quanh cười to.

Trong tay Thường Lâu kéo la bàn trong tay, tín hiệu xấu kia đã không thấy đâu, chỉ còn vầng sáng sót lại phía trên, nhưng như vậy là đủ—— có chút vầng sáng này, cũng đủ để Thường Lâu xác nhận, chỗ kia chính là ở đây.

Trục….

Ngay tại đây.

Nghe tiếng cười sau lưng, Thường Lâu lạnh mắt, trong mắt mang theo sát y nói: “Kêu các ngươi khai huyết, không nghe à?”

Mọi người phía sau vừa rồi còn cười càn rỡ, bỗng nhiên rùng mình, lập tức biết hiện tại tâm tình phó tôn không tốt, nếu chọc giận hắn, mặc dù cùng là Ma tu ra tay cũng không mềm lòng.

Ngay lập tức, không ai dám đùa nữa.

Chu Thiên Kỳ xui xẻo bị tên mũi diều hâu tóm lây, ép sang một bên, sau đó một thanh dao đã đè bên cạnh. Một ma tu khác đã lấy ra một cái đĩa thật lớn.

Bọn chúng vặn cổ Chu Thiên Kỳ trên đĩa kia, tựa hồ là muốn nhỏ máu của Chu Thiên Kỳ vào trong đĩa này.

Tay mũi diều hâu cầm dao lên, muốn bổ một dao xuống, nào ngờ chẳng hiểu sao Thường Lâu phát điên, đột nhiên xoay người lại, đưa tay chỉ vào đao trong tay hắn, con dao kia lập tức bay lên, phóng một nơi trên không trung.

Một bóng trắng lóe lên, con dao từ trong áo choàng y lướt qua, thân hình Thị Phi rốt cục đã âm thầm hiển lộ.

Y không nói lời nào, giơ tay bổ một chưởng lạnh thấu xương về con thuyền phía dưới.

Thường Lâu cười lạnh một tiếng, “Tu sĩ Tiểu Tự Tại Thiên ra tay tàn nhẫn thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

Một khi Thị Phi đã làm thì sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì, tu vi của y đã là Nguyên Anh kỳ. Mặc dù Thường Lâu là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, hiện tại cũng không dám sử dụng tu vi Xuất Khiếu kỳ trở lên, ở Bồng Lai Tiên Đảo này kiêng kị rất nhiều, càng không dám quá kiêu ngạo.

Vốn dĩ  bọn họ chuẩn bị lặng lẽ làm việc, nào ngờ lại đụng phải tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên.

Đây không phải là người đã rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên nhiều năm trước, chẳng hiểu sao lại đến Bồng Lai Tiên Đảo, Thường Lâu suy đoán người này cũng có mục đích giống chúng, đó là tìm “Xu” —— nhưng Thường Lâu sai rồi.

Thị Phi đã sớm biết Xu ở đâu, lúc này ở đây chỉ để cứu người thôi.

Không nói Phật gia chủ trương mang lòng từ bi, nói ích kỷ một chút, Tiểu Phạm Tông có ràng buộc chặt chẽ với Tiểu Tự Tại Thiên. Nay Hoằng Giác đã vào Đại Hoang, việc sau này Thị Phi cũng đơn giản hơn chút.

Chỉ có kẻ thiển cận mới cho rằng Thị Phi là người chẳng biết tính toán.

Người thông minh, bất kể làm gì cũng thông minh, không phải không có tâm cơ, chỉ là phần lớn thời gian tâm cơ mưu đồ của bọn họ là dành cho thiên hạ và chúng sinh mà không phải vì mình.

Thị Phi đã từng chìm sâu vào trong những mâu thuẫn, phải làm thế nào để xử lý cho trọn việc ở Tiểu Tự Tại Thiên đây?

Mười năm giãy dụa, bây giờ đã sớm có kết quả rồi.

Y đã sắp đặt mọi thứ hết thảy, chỉ đợi khoảng mười năm nữa đợi câu trả lời từ Đạo môn.

Trong khoảng thời gian này, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện ba ngàn sáu trăm năm trước.

Y tới Bồng Lai Tiên Đảo đã tra ra gần hết mọi chuyện chỉ còn thiếu vài chuyện cuối nữa thôi.

Mỗi mười hai năm sẽ mở hội Tứ Phương Đài một lần, kỳ thật chính là cơ hội để mở “Xu”, cơ mà Thị Phi đâu ngờ sẽ kéo cả Đường Thời vào đâu.

Bây giờ Đường Thời còn đang ở dưới đáy biển, Thị Phi trước tiên phải giải quyết phiền toái trên này.

Một chưởng bổ lật thuyền phía dưới, Thị Phi giơ tay đã kéo năm gã tu sĩ Tây sơn phía dưới qua, đến sau y rồi liếc nhìn hai tu sĩ Tiểu Phạm Tông.

Hai Phật tu của Tiểu Phạm Tông nhận ra Thị Phi chào hỏi y một tiếng, Thị Phi hơi gật đầu, lại nhìn về phía Thường Lâu phía dưới vẫn không động thủ: “Phó Tôn Thường Lâu của Thiên Ma Hoàng Giác sao?”

Thường Lâu nâng la bàn, dường như không hề né tránh, vị trí điểm sáng biến mất trước đó chính là bãi đá ngầm sau lưng hắn, chỉ cần Thị Phi không xuất hiện sau lưng mình, thì mọi chuyện sẽ an toàn.

Thị Phi cứu đi vài tên đạo tu, cũng không phải là chuyện sai gì mà không tha được.

Tu sĩ Bồng Lai Tiên Đảo này, cũng không thua gì bất kỳ một tu sĩ nào trong bốn vùng núi Tiểu Hoang, đến lúc đó tùy tiện bắt vài người là bù được nhân số thôi.

Cho dù là Thị Phi cứu mấy người này, cũng chỉ là mấy người bọn họ ngang quang tiện tay bắt thôi.

“Ngươi biết rất nhiều. Mấy người này ngươi có thể mang đi, nhưng đừng đến cản trở chuyện bên chúng ta. Ngươi đừng tưởng rằng, ta không dám ra tay với ngươi.”

Ý thường Lâu là đừng có đụng tới giới hạn của hắn.

Dù sao nếu hắn muốn đánh nhau, cũng chỉ có thế lấy tu vi Xuất Khiếu kỳ đánh với Thị Phi. Mà nói thật tu vi của hòa thượng này quá quỷ dị, lại tinh thông Phật pháp, là khắc tinh với ma tu, đánh nhau bọn họ không bõ, mà còn lãng phí thời gian, chung quy là chuyện “Xu” tương đối quan trọng, nếu chần chờ chẳng biết nơi nào có cơ hội tiếp theo,

Thường Lâu biết việc nào nặng việc nào nhẹ, cho nên hắn mới nói một câu vừa mềm vừa cứng như vậy

Thị Phi cũng không dây dưa, chỉ đứng giữa trời không, ở trong gió biển mỉm cười: “Thí chỉ bản tính nhân hậu, Thị Phi đa tạ.”

Dứt lời, trực tiếp xách mấy người kia, vung tay áo lên, đã thấy một nhanh lau sậy rơi trên mặt nước, hóa thành một con thuyền, sau đó mấy người rơi xuống, Thị Phi đứng ở mũi thuyền, hướng Thường Lâu cúi đầu, phá sóng mà đi.

Thường Lâu u ám, bản tính nhân hậu? Tên hòa thượng này đang khịa hắn hả?

Thường Lâu nhìn ánh mắt cổ quái của thủ hạ mình,  cười lạnh một tiếng: “Tên hòa thượng lòng dạ độc ác, khiêu khích thủ đoạn ly gián mà các ngươi cũng tin, hiện giờ không còn người, cũng không kịp chuẩn bị nhiều, chúng ta tự mình chuẩn bị khia huyết. Ngân Chí, đi xem hòa thượng kia đã đi xa chưa.”

“Vâng.” Tên mũi ưng đáp một tiếng, liền theo quỹ đạo mà Thị Phi vừa rồi rời đi đuổi theo rất xa, không phát hiện ra điều gì thì biết mấy người đó đã đi xa, quay trở về tiếp lệnh.

Không có ai xung quanh, đây là thời điểm tốt để tìm kiếm “Xu”.

Thường Lâu lật tay, cầm đĩa khổng lổ vừa rồi, dùng ngón tay vẽ lên cổ tay mình, đã chảy ra máu tươi rồi rót vào trong đĩa, rất nhanh đã tích thành một vũng. Thường Lâu đã quá quen với cảnh máu tanh này, nhìn gần đây rồi liếc mấy thủ hạ của mình: “Sẵn sàng chưa?”

Vốn bọn chúng đã chuẩn bị dùng máu tươi của các đạo sĩ để khai huyết, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính chúng mà thôi.

Cũng may mỗi người một chút, đã đổ đầy đĩa này rồi.

Nhìn đĩa máu tươi đầy lên, ngón tay Thường Lâu bắn ra, để một bấc đèn vào trong đĩa, tựa vào thành đĩa, sau đó thắp sáng, toàn bộ đĩa tựa như đã  biến thành ngọn đèn.

Nếu Đường Thời nhìn thấy cảnh này, tất nhiên sẽ cảm thấy quen thuộc.

Mặc dù đồ dùng đẫm máu tươi không giống nhau, nhưng đây đích xác là đèn máu của con người.

Lấy máu người làm dầu đèn, ngay cả màu sắc của ngọn lửa cũng rất giống.

Trong ánh vàng sáng mang theo ngọn lửa trắng…

Khi đèn sáng lên, cảm thấy cả thế giới đều chìm trong bóng tối.

Mặt trời lặn, trong nháy mắt hoàng hôn đã bao phủ toàn bộ phạm vi rặng Chiêu Hồn.

Thường Lâu trong lúc để máu nhỏ vào đèn, không ngừng khuấy động la bàn kia, tựa hồ là đang suy đoán chuyện chi.

Nhưng mà khi dầu trong đèn máu kia dần cạn kiệt sắc mặt Thường Lâu ngày càng tái nhợt.

Kim trong la bàn giống như điên rồi, trước đây hắn cho rằng nhất định chỉ xuất hiện điểm sáng trong Tây Hải thôi, mà giờ lại xuất hiện quá nhiều điểm!

Một hai, ba, bốn, năm, sáu … Ước chừng mấy chục điểm sáng!

La bàn trong tay hắn cũng chỉ cách trong chu vi một hai thước bề ngoài bằng đồng, xếp chồng lên nhau từng vòng từng lớp, lúc hắn gảy thì chuyển động, giống như bản đồng chỉ vị trí ngôi sao trên mặt đất.

La bàn nhìn thì đơn giản thật ra đã chứa toàn bộ bản đồ của khu Ẩn Tinh.

Hắn chỉ không ngờ hôm nay sẽ xảy ra tình huống như vậy.

Môi Thường Lâu run rẩy một chút, trong nháy mắt có cảm giác công kích như bị lừa gạt.  

“Sai rồi, nhất định là sai rồi, sao có thể có nhiều Xu như vậy, đại lục Linh Xu, lấy đâu ra nhiều Xu như vậy…”

Đông Sơn có, Nam Sơn có, Bắc Sơn có, Tây Sơn có, Đại Hoang có, Đông Hải có, Tây Hải có, mười tám cảnh Tiểu Hoang có, trong cảnh Đại Hoang cũng có…

Quá nhiều, quá nhiều,  những thứ này làm sao có thể đều là Xu được?!

Thường Lâu siết chặt la bàn, không biết tại sao, đột nhiên bắn ra ngụm máu tươi.

Nửa năm nay, hắn đã dùng la bàn để tìm kiếm Xu.

Lúc Tiểu Tự Tại Thiên đi về phía Tây Hải, hắn đã cảm thấy sai sai, nghĩ rằng Xu có thể đang ở Tây Hải.

Hơn ba ngàn năm trước ba đạo Tiên Phật Yêu có liên minh, chỉ thiếu Ma tu bọn họ, cũng không có nghĩa là Ma tu không tham dự vào chuyện lần đấy, càng không có nghĩa Ma tu không ghi lại chuyện năm đó.

Xu, chính là điềm then chốt của Đại lục Linh Xu.

Chỉ cần nắm giữ Xu, e là vấn đề giao ước Phật – Đạo lúc trước có thể dễ dàng giải quyết, cũng  có thể trực tiếp uy hiếp khống chế Đạo môn.

Vì vị trí của Xu trên la bàn này, hắn có thể nói là ngày đêm mất ngủ, chỉ muốn biết rốt cuộc bên trong ẩn giấu bí ẩn gì, Vất vả lắm mới đi tới bước này, nhưng giờ lại quay trở về số không.

Lau sạch máu tươi trên môi, Thường Lâu cười lạnh, cẩn thận nhìn vị trí “Xu” kia, nói: “Tình hình đã thay đổi, chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức.”

Bọn họ ở này dùng đèn máu người sợ là đã thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ trên Bồng Lai Tiên Đảo này, nếu không muốn rước lấy phiền toái, tốt hơn hết là rời đi càng sớm càng tốt.

Lúc này không được đáp án mình muốn, Thường Lâu rất u ám.

Chỉ có điều hắn có lẽ không nghĩ tới, hắn vừa rời chân trược, thì bóng dáng Thị phi lại xuất hiện trên tảng đá ngầm kia.

Trong không khí còn vương ít màu máu của đèn máu, Thị Phi nhìn bàn tay mình, cảm giác không ít tu sĩ đã đi tới, lần nữa nhảy xuống nước, mấy con sứa kỳ quái kia không hiểu sao đã biến mất.

Đèn máu người là vật chứa sát khí, chỉ sợ thứ dưới nước này tuy rằng kỳ dị,  nhưng cũng sợ đèn máu người.

Lúc trước y đã từng dùng đèn máu người, thứ kia hoàn toàn không thể mê hoặc được y ngoài từ tâm tính y càng kiên định thì cũng có một phần nguyên nhân từ đèn máu người này mà ra.

Y xuống nước, lần theo trí nhớ tìm lại vị trí kia.

Lúc này nhớ rõ vị trí đá ngầm, y loáng thoáng thấy đá ngầm dưới đáy nước này như trở thành một đại trận tự nhiên, chỉ không biết quy mô, nên dừng lại.

Trong lúc kẹt giữa ba tảng đá ngầm, thân thể Đường Thời hơi nổi lên mặt nước, nhắm mắt lại tựa hồ đang dưỡng thần, Thị Phi không cảm thấy điều chi khác thường, nhưng vừa mới tiếp cận, linh thức kia chạm tới y, muốn nói “chuyện phía trên tạm thời giải quyết xong”, đã cảm giác Đường Thời bỗng nhiên vươn bàn tay bị nước biển ngâm lạnh như băng, thoáng cái bóp cổ Thị Phi!

Lúc này, tốc độ cực nhanh, cực mạnh,  không giống như một người bị mắc kẹt, nhưng thân thể của Đường Thời thật sự còn kẹt phía trong, dường như thật sự không ra ngoài được.

Thị Phi nhíu mày, lại nhìn mắt Đường Thời, thì biết hắn đã bị mê hoặc.

Để lại một lường Phật lực trong thân thể hắn, tựa hồ cũng khó ngăn cản trận pháp dưới nước biển này xâm nhập.

Ngón tay ở bàn tay Đường Thời co lại, cả cánh tay hắn tê rần, tự nhiên buông thõng rồi nhìn y bằng đôi mắt tràn ngập sát ý.

Giờ phút này Đường Thời có lẽ không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện, Thị Phi âm thầm thở dài, cầm ngón tay vô lực của hắn siết chặt, “Trong lòng có ma tính, cho nên dễ bị mê hoặc.”

Bình luận

Truyện đang đọc