DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Vương Hi đại khái cũng không ưa gì cô nàng Tuyết Hoàn kia, nếu không đã không có khả năng vừa rời đi liền nói ra như vậy.

Đường Thời chỉ cần nhìn trang phục Vương Hi, cũng biết hắn chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn, chẳng qua tư cách tương đối cũ mà thôi. Tuyết Hoàn cao cao tại thượng, lại là cháu gái của tổ sư gia, loại tiên nhị đại, tiên tam đại, thật sự là không có cách nào nói tỉ mỉ.

[]: tiên nhị đại, tiên tam đại: nhà giàu F1,F3

Y đuổi kịp cước bộ người đằng trước, từ đầu đến cuối, không để lộ ra nửa phần khác thường.

Ở trên đường, y vẫn luôn tính toán một chuyện —— ở trong hoàn cảnh hồ nước tương đối nhỏ vẫn có thể biến ra ngỗng.

Uy lực của 'Trùng nhị bảo giám' này, nếu có thể thăng cấp, cũng có thể xem là một loại ưu thế.

Chuyện vừa xảy ra bên chỗ đệ tử nội môn Tuyết Hoàn kia, đã chứng thực được phỏng đoán của mình, giờ chỉ cần thực nghiệm thêm một bước —— có thực tiễn mới rút ra hiểu biết chính xác, không điều tra thì không có quyền lên tiếng mà.

"Các ngươi mau chóng đuổi kịp, đệ tử ngoại môn, sẽ ở mỗi phân đường phụ trách các loại việc làm, chốc nữa đi vào, trưởng lão sẽ an bài công tác cho các ngươi. " Vương Hi dẫn bọn họ đến giữa sườn núi, phía trước có một phòng ốc lớn, cao cao, mơ hồ nhìn thấy bên trong là rường cột chạm trổ, ẩn ẩn hiện ra khí phái cao quý.

Vương Hi sửa sang lại y phục của mình, thu hồi biểu tình ương ngạnh vừa mới lộ ra trên mặt, tư thái cả người liền hạ xuống một chút. Hành động này của hắn, khiến mọi người xung quanh nhìn đến trợn mắt há mồm, người này khuôn mặt quả thực là thay đổi thất thường, tuyệt không sai lầm a!

Người khác có thể không có cảm giác, nhưng Đường Thời rất sắc bén đã nhận ra —— người Vương Hi sắp gặp sợ là có khác biệt. Cho dù tu vi không cao thì khẳng định cũng nắm thực quyền.

Vì thế Đường Thời nội tâm cảnh giác một chút, âm thầm khuyên bảo bản thân ngàn vạn lần không thể gây rắc rối, lúc này chợt nghe được tiếng của Vương Hi.

" Thân Đồ trưởng lão, năm mươi hai người đệ tử ngoại môn mới đã đưa đến, thỉnh trưởng lão bảo cho biết." Tư thế nói chuyện này, so với lúc đối đãi đám đệ tử nội môn bọn họ, hoàn toàn khác biệt.

Đường Thời khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy, trộm nhìn về phía Vương Hi, nói ra những lời ấy, hắn thật sự là mặt không đỏ tâm không đập.

Trong đại điện truyền ra một thanh âm già nua: " Đều đưa vào đi, ta vội vàng đi hái Vực Quả, sớm an bài bọn họ, ngược lại có thể bắt kịp hành trình."

Vì thế Vương Hi lập tức nói với bọn họ: " Trưởng lão gọi các ngươi đi vào, còn không mau chút?"

Trong lòng Đường Thời âm thầm nhọ Vương Hi, hàng này quả thực là loại hai mặt điển hình, kỳ thật điều này cũng đúng thôi, hai mặt là chuyện thường tình, chỉ là hàng này công phu 'giỏi' quá, liếc mắt một cái đã khiến cho người ta nhìn ra hắn dối trá.

Năm mươi hai người nối đuôi nhau mà vào, cây xanh chung quanh thấp thoáng hoa hồng, trong không khí có một cỗ dược hương rất kỳ quái. Chờ đi lên bậc thang, bước vào chính điện, liền nhìn thấy bức tường trên điện phía trước đặt một oa đỉnh lớn khác thường, còn tỏa ra hương vị kỳ quái.

Một lão giả tóc đỏ đứng đằng sau đỉnh, cũng không ngẩng đầu lên, nói với bọn họ: " Các ngươi đứng ở đó là được, không cần bước lại đây. "

Mọi người không dám tiến thêm một bước, toàn bộ thối lui đến thảm trải sàn phía sau.

" Đệ tử ngoại môn năm mươi hai người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít..."

Người tóc đỏ kia ước chừng chính là Thân Đồ trưởng lão, bản thân thì thầm một tiếng gì đó, lại ném vài thứ vào trong đỉnh lớn kia, vỗ tay một cái, lúc này mới quay người lại, đi tới trước mặt mọi người.

"Danh sách đâu?"

Vương Hi vừa nghe, lập tức đi lên đem danh sách đưa đến trong tay Thân Đồ trưởng lão, " Đây là danh sách có tên năm mươi hai người cùng với cảnh giới tu vi hiện tại. "

Thân Đồ trưởng lão tùy ý lật lật, " Dưới Luyện Khí, dưới Luyện Khí, dưới Luyện Khí... Vẫn là dưới Luyện Khí..." Hắn một bên lật, còn một bên tùy tiện đánh giá người phía dưới, bất quá con mắt lúc rơi xuống trên người Đường Thời bỗng nhiên dừng lại.

"Ngươi tên là gì?" Thân Đồ trưởng lão bỗng nhiên chỉ về phía Đường Thời.

Đường Thời sửng sốt, nhìn mọi người đều đưa ánh mắt về phía mình, cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên một bước, "Đệ tử Đường Thời."

"Đường Thời?" Thân Đồ trưởng lão sờ soạng râu mép của mình một phen, nhìn về phía danh sách, tùy ý đảo qua, lại ngạc nhiên nói, "Trên danh sách viết chính là dưới Luyện khí, bây giờ nhìn đến ngươi lại cái Luyện khí tầng một..."

Vừa nghe đến những lời này, Đường Thời trong lòng " Lộp bộp" một tiếng, con bà nó Luyện khí tầng một cũng đâu có tính là thiên phú tốt lắm đâu?Không phải nói người có thiên phú phổ thông đều có thể tiến vào loại cảnh giới cơ bản nhất Luyện khí kỳ này sao? Lão tử chính là Luyện khí tầng một hẳn là không có trở ngại gì đi?

Thân Đồ trưởng lão bỗng nhiên hướng về phía Đường Thời vẫy tay một cái, cư nhiên làm ra một tư thế cách không lấy vật. Lúc hắn vươn tay, Đường Thời đã cảm thấy thân thể của mình bị khống chế mà bay lên, còn hướng về phía Thân Đồ trưởng lão, chẳng qua —— nghênh đón y lại là bàn tay trưởng lão Thân Đồ.

Bàn tay già nua đặt lên trên trán Đường Thời, vừa sờ xong liền nở nụ cười, " Căn cốt kém như vậy, cũng không biết trước khi vào cửa đã tu tập bao lâu mới đạt tới Luyện khí kỳ, sợ là cả đời đều ở Luyện khí kỳ, ngược lại ta thiếu chút nữa nhìn nhầm."

Nói xong lời này, hắn lại tùy tay ném đi, Đường Thời còn không kịp phản ứng, liền đem y ném trở về vị trí ban đầu.

Đường Thời thở hổn hển một hơi, trong lòng giận dữ, nhưng y dù sao cũng không thể trêu vào Thân Đồ trưởng lão này, người ta là ai? Chính mình là ai? Y có tư cách đi nghi ngờ người khác, thậm chí phản bác sao?

Hiện tại nếu y nói mình có thể thành tiên thành thần, sợ là để cho người khác cười đến rụng răng. Y Đường Thời mất mặt quen rồi, trước mặt mọi người nói ra những lời này, mặc dù bị người nhạo báng, y cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng tại giờ phút này —— y cảm thấy, chỉ có khi mình nắm thực quyền mới có thể tát lên mặt những người này, mới có thể khiến cho bọn họ câm miệng.

Rất kỳ quái, từ giờ phút này trở đi, y có một loại dục vọng bức thiết mạnh mẽ.

Đây là dục vọng bình thường của con người, Đường Thời cũng không biết là có cái gì.

Y nắm chặt hai tay, áp chế toàn bộ phẫn nộ, rồi sau đó —— cúi đầu xuống thật sâu.

Sau phần nhạc đệm này, bắt đầu phân chia công tác, Đường Thời bị phân đến nơi trong truyền thuyết "mệt nhất, khổ nhất, nghịch ngợm nhất" Kim Đường —— tên này ngược lại lấy rất tuyệt , Đường Thời lúc trước nghe được mắt đã trợn trắng, thật không ngờ hiện giờ bản thân cùng Kim đường này có duyên như vậy.

Đây là cái tên mà nghe hoàn toàn không biết là đường để làm gì đi?

Đường Thời âm thầm đỡ trán, nhịn được xúc động muốn phun tào, sau khi đọc lên tên, đứng ra đằng sau.

Mà sau đó đọc đến Đường Võ đi Võ đường, Đường Du lại là Dược đường, mà cái tên Thạch Vĩnh Nghĩa hàng xóm của Đường Thời thế nhưng vận khí tốt, được đi Khí đường.

Đường Thời nhịn không được cảm thán một tiếng, người người gặp gỡ các nẻo đường, người xui xẻo giống như mình thật sự là tìm không ra cái thứ hai đó?

Kim đường rốt cuộc là cái gì vậy a? Quả thực một vạn tiết tấu con bà nó!

" Được rồi, Vương Hi, ngươi dẫn bọn hắn đi xuống đi." Thân Đồ trưởng lão nói xong liền tùy tay ném danh sách cho Vương Hi, Vương Hi nâng lấy danh sách kia, đánh tay ra hiệu cho bọn y, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.

Vì thế một đám người lần thứ hai từ bên trong đại điện rộng lớn đi ra, mặc dù rời đi hồi lâu, mùi dược kia vẫn thật lâu không thể tiêu tán.

Lúc rời đi đánh bạo ngẩng đầu lên, Đường Thời mới phát hiện bài tử treo ngoài cửa dĩ nhiên là "Dược đường" .

Sau khi Vương Hi ra ngoài lại để bọn họ đứng ở bên ngoài quảng trường, sau đó bắt họ dựa theo vị trí đã sắp xếp của mình mà đứng: " Nghe kỹ, qua ngày hôm nay các ngươi đã chính thức là đệ tử Thiên Hải môn, về sau nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận, mặc dù là đệ tử ngoại môn cũng không cần làm sa đọa uy danh Thiên Hải môn chúng ta. Hiện tại các ngươi dựa theo địa phương phân chia mà đứng, từ nơi này bắt đầu, Kim đường, Khí đường, Võ đường..."

Một loạt hiệu lệnh được phát, tất cả mọi người đều đứng vào, vào lúc này Vương Hi mới chỉ vài người bên cạnh, tách mọi người ra, đứng sang hai bên.

Ngành khác nhau vị trí khác nhau, Thiên Hải môn không tính là nhỏ, ít nhất cũng sẽ không đứng cùng một nơi. Đường Thời âm thầm thì thào một tiếng, cũng đi theo.

Người dẫn bọn họ đi là Vương Hi, Đường Thời nhìn đội của mình, ước chừng có mười tám người, có thể nói là sở hữu nhân số nhiều nhất trong phân đường, lúc này Đường Thời bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.

Vương Hi ở phía trước nói: " Đám bọn ngươi, được ta dẫn đi, ta cũng là người của Linh đường, có điều đã được trưởng lão thu làm đệ tử ký danh, khác với các ngươi. Kim đường của chúng ta được công nhận là nhiều việc nhất, nước canh phong phú nhất, khó sống hoà hợp nhất, có biết vì cái gì Kim đường có tên là Kim đường không? Bởi vì đường này của chúng ta, là có tiền nhất toàn bộ môn phái. Chỉ cần các ngươi chịu khó, quan hệ tốt, ngày có tiền đang chờ các ngươi. Giống như ta, vẫn nhờ quan hệ cho ra. Các ngươi vừa mới tới, nên ôm lòng tin đối với tương lai của mình a."

Sư huynh, ngài vừa nói như vậy, chúng ta đều không có tin tưởng .

Mười tám người đi theo đều ở trong lòng phun tào, chỉ cảm thấy Vương Hi này chính là đang hù dọa người, tìm cảm giác tồn tại.

Có điều sau khi đến Kim đường, bọn họ đều không nghĩ như vậy.

Bởi vì Kim đường không phải đường, là núi.

Nhìn đám người đang ngây ngốc Vương Hi cười ha hả, "Các ngươi đám trẻ con miệng còn hôi sữa, thật sự nghĩ sư huynh ta lừa gạt sao? Đây chính là Kim đường ."

Hắn đưa lóng tay ra, đó là cả một tòa núi.

Thiên Hải môn có ba ngọn núi, một chính hai phụ, ngọn núi cao nhất là Thiên Hải sơn, mặt sau có tên Hải Phong cùng Tức Hải Phong. Kim đường này, là cả tòa Tức Hải Phong.

Đường Thời cả người đều muốn trực tiếp quỳ xuống cúng bái, y cuối cùng biết được Kim đường này là đang làm gì! Con mẹ nó đây không phải là nơi trong truyền thuyết chuyên quản các loại linh thảo linh hoa linh thụ thuận tiện dưỡng linh thú —— Linh đường sao? !

Không chỉ có Đường Thời, còn lại mười bảy người cũng hiểu được không lời gì để nói.

Nói cái quái gì Kim đường, kỳ thật đơn giản là đến làm việc vặt.

Rất nhiều người nghĩ chửi má nó, cuối cùng vẫn nhịn được, ngay lúc này không nói chuyện mới là sáng suốt.

Vương Hi nhún vai: "Ta biết khi các ngươi nhìn đến khẳng định sẽ khó chịu, nhưng có những việc không thể nào thay đổi. Muốn trách chỉ trách các ngươi không phải đệ tử nội môn. Đều đi theo ta đến đăng ký đi, nếu lúc này các ngươi muốn trở về, ta cũng sẽ không ngăn cản, Thiên Hải môn không thiếu những người như các ngươi."

"..." Mọi người trầm mặc, cuối cùng vẫn là đi theo Vương Hi.

Cái gọi là đăng ký, đơn giản chỉ cần trình bảng hiệu của mình lên, sau đó ghi chép một chút, coi như đã treo danh ở đây.

Tên quản sự Sơn Dương Hồ kia kỳ thực rất đùa so (troll), lúc này duỗi tay Lan Hoa Chỉ vuốt ria mép, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người phía dưới, phân công tác cho họ.

[]: Lan Hoa Chỉ: ngón út cong lên kiểu yểu điệu, làm dáng

" Các ngươi đối với sự tình của Kim đường còn chưa quen thuộc, ta đây liền nói cho các ngươi biết. Cả tòa Tức Hải Sơn này đều là của chúng ta, chúng ta phụ trách gieo trồng linh thảo cùng nuôi dưỡng linh thú, vì Dược đường và Khí đường trong môn phái, và một ít cái ăn cho các đệ tử..."

Lúc nói tới đây, Sơn Dương Hồ có chút ngại ngùng, ho khan một tiếng, giải thích: "Bởi vì đệ tử dưới Trúc cơ kỳ vẫn chưa thể ích cốc, huống chi người đều có dục vọng ăn uống, cho nên mọi người ngẫu nhiên vẫn muốn ăn vài thứ. Hơn nữa có đồ ăn mới có thể tăng cao tu vi. Cho nên nơi này của chúng ta cũng có quán cơm."

Rốt cuộc xuất hiện, đóa hoa kỳ ba này—— quán cơm.

"Bây giờ ta bắt đầu phân phối công tác, đều nghe cho rõ, các ngươi sẽ được phân đến các ngành nhỏ hơn..."

Sơn Dương Hồ nghiêm nghị nói mấy câu, sau đó bắt đầu gọi tên, cái gì đông viên, nam viên, tây viên, bắc viên, quả thực loạn rối tinh rối mù, Đường Thời nghe mà không hiểu ra sao, nghe xong nửa ngày cũng không nghe đến tên của y, đang lúc y mệt mỏi muốn ngủ, rốt cuộc xuất hiện tên mình.

"Đường Thời... Đây là người cuối cùng... Nhưng những nơi khác hình như nhân thủ cũng đã đầy đủ..." Sơn Dương Hồ mí mắt đảo lên, tựa hồ đang lo lắng mình rốt cuộc nên xử lý vấn đề này như thế nào.

Không biết tại sao, Đường Thời lại bắt đầu cảm thấy cổ của mình đổ mồ hôi.

Một tiểu đồng mặc thanh y đằng sau nhắc nhở, " Sư tôn, vườn rau còn thiếu người tưới nước..."

Vườn rau? ! Uy uy, tiểu tử kia ngươi từ chỗ nào nhảy ra? Ngươi là đến hãm hại ta đi? Uy, tiểu tử ngươi mau câm miệng!

—— Đường Thời sắp điên rồi!

Sơn Dương Hồ bỗng nhiên đưa tay gõ lên ót một cái, ha ha mỉm cười, sau đó chụp lên bả vai tiểu đồng kia, "Giỏi lắm tiểu tử, cũng là ngươi thông minh. Đường Thời, vườn rau! Tốt, các ngươi đi đến chỗ ở mới đi."

Thông minh mẹ nó!!!

Vườn rau cả nhà ngươi!! !

Đường Thời chỉ cần vừa nhìn sắc mặt của mấy đệ tử cũ trong điện, cũng biết vườn rau này tuyệt đối không phải địa phương tốt gì! Tại nơi như Thiên Hải môn này, thế nhưng còn xuất hiện chỗ có cái tên tục như " Vườn rau ", đây là muốn bức chết y sao? !

Bình luận

Truyện đang đọc