DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Đường Thời ghim Thị Phi

Tên này tự nhận mình lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa không hề câu nệ việc lớn, mà cứ thích tính toán chi li mấy chuyện bé như muỗi vậy. Người ta nói người muốn làm việc chuyện lớn không câu nệ chuyện nhỏ nhặt, nhưng Đường Thời cảm thấy ‘chuyện nhỏ’ của mình khác hẳn ‘chuyện nhỏ’ của người khác.

Đối với Đường Thời mà nói, hắn đau, điều này không tốt chút nào.

Con lừa trọc chết tiệt xuống tay ác quá, lòng dạ lạnh lẽo, nhìn hắn đau đến khóc cha gọi mẹ mà cũng không mềm lòng chút nào.

Về sau ai nói hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên mềm lòng với lòng dạ nhân hậu, nhất định Đường Thời sẽ quạc chết người này!

Đường Thời thầm  chửi rủa, có lẽ Thị Phi trả thù cái tát của hắn, cho nên lúc này mới mượn cơ hội bôi thuốc cho hắn báo thù…

Dù sao bụng dạ Đường Thời quanh co, nhưng cũng không thể nói ra.

Nhưng mà lộ trình phía sau, tuy tốc độ hai người nhanh nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi.

Đường Thời nghẹn một bụng, dọc đường đi chọc ngoáy Thị Phi.

Nhưng tác dụng của thuốc sinh cơ rất tuyệt, vết thương của hắn đã sớm lành lặn.

Ngày hôm sau, đã đến bên cạnh núi tuyết. Lúc Đường Thời ngồi gần sông băng nghỉ ngơi, lấy đoạn kiếm của Doãn Xuy Tuyết ra.

Xuy Tuyết Kiếm vẫn vậy, như lúc còn Doãn Xuy Tuyết.

Thanh kiếm này lạnh lùng rạng rỡ, chỉ có kiếm khí mới khiến người ta cảm thấy gió sương trước mặt. Vốn không phải là kiếm thường, chỉ là giờ đây nó đã không còn như trước.

Kiếm không chủ, trông thật bi ai.

Ai đang nhắm vào Doãn Xuy Tuyết?

Là Kiếm tu trong Kiếm Các, hay là người khác?

Doãn Xuy Tuyết là người đi lên từ giếng cổ Ánh Nguyệt, những chuyện này, có phải liên quan đến ân oán trước kia của hắn hay không? Đường Thời trăm mối không thể thích nổi, cuối cùng hắn nghĩ tới Đạo Các, và cả ấn sát trên người Thị Phi.

Ấn sát này chắc chắn không phải do người Đạo Các trồng vào.

Chỉ có thể nói, đây hẳn là vết tích của kẻ làm chỗ dựa cho Đạo Các.

Không có manh mối, Đường Thời chỉ có thể suy đoán đến bước này.

Lúc này đoạn kiếm Xuy Tuyết Kiếm ở trên đầu gối, hắn ngẩng đầu nhìn núi tuyết mênh mông trên giới tuyến hoang vu này, bỗng máu bà tám nổi lên, hỏi Thị Phi: “Ngọn núi này đã có từ trước à?”

Hắn nhớ Lục Từ nói, lúc trước giới hạn giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang còn chưa rõ, nếu núi tuyết này có sớm, vậy Đại Hoang là Đại Hoang, Tiểu Hoang là Tiểu Hoang… Nhìn núi tuyết này, không giống do tự nhiên mà thành.

Ánh mắt Đường Thời nhìn xa xăm, băng qua cả tuyết trắng phủ trên núi, cuối cùng là hình ảnh tương phản của Xuy Tuyết Kiếm trong tay hắn.

Thị Phi chỉ ngồi cách hắn không xa, hơi nhíu mày, cũng nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: “Ngọn núi này chỉ mới hình thành được sáu mươi năm.”

Quả nhiên là do người Đại Hoang và Tiểu Hoang tách ra, hoặc là nói vốn dĩ đã có, nhưng sự tồn tại của núi tuyết này càng tăng thêm sự phân hóa, người tạo ra chia thế giới làm hai phần trong ngoài, rầu cấu thành đẳng cấp.

Bọn họ sắp đi qua đây, nhưng không tìm được truyền tống trận giống như lúc Đường Thời đến.

Đường Thời và Thị Phi, đều xem như tu sĩ đẳng cấp cao, Thị Phi luôn tu luyện phương pháp của Phật tu, mà Đường Thời —— tuy rằng mỗi lần đột phá luôn không có phản ứng, nhưng cảnh giới của hắn thật sự đang từng bước tiên lên.Tốc độ tu luyện của hắn vẫn khiến người bình thường không lý giải nổi.

Kỳ thật tốc độ tu luyện Đường Thời nhanh, có thể do mấy nguyên nhân chất chồng lên nhau.

Đường Thời dùng Phật-Đạo song tu là lý do đầu tiên, Phật tu tâm, Đạo tu thân, hợp hai thứ thành một thể, dĩ nhiên là tương đối hoàn mỹ; ngoài ra, Đường Thời tu luyện Vô Tình Đạo, tâm trí kiên định không bị ngoại vật quấy nhiễu, đã ít có chuyện có thể tác động đến hắn; thứ ba là Trùng Nhị Bảo Giám của hắn, tu luyện khí mực, đây là thủ đoạn tấn công, nhưng uy lực của Ấn Tuyên Thập Tam Sách cũng ở mức độ nhất định, khá thích hợp với Đường Thời, phối hợp tu luyện quả thực có thể nói là không có ẽ hở, cực kỳ nghiêm ngặt.

Dưới tác dụng tổng hợp của nhiều nguyên nhân, mới có thể có tốc độ biến thái như thế này của Đường Thời.

Hắn tu Đạo được bao năm rồi? Bấm ngón tay thì còn chưa quá mười lăm mười sáu năm, đã là tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ.

Biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới này…

Tu luyện, kỳ ngộ, thiên phú, siêng năng, cái nào cũng không thể thiếu.

Mà trong toàn bộ Đại Hoang và các tu sĩ đẳng cấp, người có khả năng tấn công sánh ngang với Đường Thời, ước chừng chỉ có tu sĩ Nghịch Các.

Nhưng đó là trước đây,  sau khi tiến vào Xuất Khiếu Kỳ, sự tu luyện của Đường Thời, đã đạt tới một cảnh giới mới.

Bia thơ.

Đường Thời nhớ tới, liền dùng ngón tay móc sợi dây treo trên thắt lưng mình.

Một sợi dây gấm màu xanh biếc, được xâu qua mặt dây chuyền hình vuông nhỏ màu xanh lục. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cái này cao hai tấc, rộng ngửa tấc nho nhỏ, làm bằng đá, rất có kết cấu, chính giữ đục một lỗi, dùng sợi dây màu xanh xuyên qua, treo ở bên hông Đường Thời.

Thứ này nhìn như lệnh bài, y như tấm bia đá trên hải đảo mà Đường Thời đấy, chỉ khác nhau về kích cỡ thôi.

Thứ này do Đường Thời ngẫu nhiên làm ra trong lúc đó.

Sau khi hắn khắc bài thơ lên bia đá, toàn bộ tắm bia đá này thu nhỏ thành một tám lệnh bài bé tẹo, nằm trong bàn tay Đường Thời. Trong đầu Đường Thời vừa lóe sánh, mới treo nó ở bên hông.

Hiện tại mặc cho ai nhìn thấy, cũng sẽ không cho rằng nó là pháp bảo siêu việt nào cả.

Chỉ có hậu thế, nhớ lại thứ này treo trên thắt lưng Đường Thời, mới bùi ngùi—— bia thơ ba ngàn, chỉ bị Đường Thời tùy ý treo trên thắt lưng, rõ ràng có sức công phá trời đất, nhưng cho tới giờ Đường Thời cũng chẳng xem trọng.

Sát khí Thị Phi trong cơ thể đã không còn phát tác nhiều.

Y có thể dùng Phật lực của mình trấn áp xuống, chỉ là thỉnh thoảng lơ đãng, còn nhìn thấy vài phần thống khổ.

Đường Thời thấy cũng giả vờ như không phát hiện, ai cũng có thế giới riêng của mình. Đường Thời thích hợp duy trì khoảng cách với Thị Phi, không chen chân vào trong thế giới của y, như vậy mới là khoảng cách hòa hợp tốt nhất.

Hắn có thể dùng lý trí của mình, phân tích khoảng cách nào mới là tốt nhất, có đôi khi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy đáng sợ.

Mới vừa rồi nói chuyện với  Thị Phi về lịch sử núi tuyết này, y vẫn lộ ra loại trí thực uyên thâm này như thường lệ.

Mà loại uyên thâm này không phải cố ý, cho dù y chỉ nói những lời bình thường, cũng sẽ khiến người ta cảm giác như vậy. Thị Phi biết rất nhiều thứ. Bởi vì hiểu sâu biết rộng cho nên tầm mắt cũng càng thêm rộng mở. Cùng một chuyện, quan điểm của y và Đường Thời có thể khác nhau, thậm chí không phù hợp với nguyên tắc cùng triết lý của Đường Thời, nhưng Đường Thời không thể phản bác y.

Đổi lại là người khác, biết nhiều như vậy, nếu nói chuyện với Đường Thời có lẽ sẽ làm hắn thấy phiền, nhưng Thị Phi thì không. Thái độ khiêm tốn, nói câu gì cũng ôn hòa không nhiễm khói lửa nhân gian. Mặc dù y nói ra ý kiến trái ngược với ngươi, nhưng đối với khuôn mặt như vậy, cũng không thể tỏ ra tức giận,

Đường Thời và Thị Phi nói chuyện, cho tới bây giờ đều giống như sông băng chảy xuôi kia, có thanh âm lưu động, nhưng rất nhỏ, mà tổng thể nhiệt độ thì rất lạnh lẽo.

“Nói vậy, núi Tuyết này quả nhiên có thứ cổ quái.”

Đường Thời đưa ra kết luận như vậy, hắn chợt nhớ tới ấn Thiên Các ở trong nhẫn trữ vật. Có ấn Thiên Các có thể không chế khu vực của mười hai các. Vậy sự tồn tại của Tổng Các thì sao?

Hiện tại toàn bộ Đại Hoang cơ bản đều ở bao phủ trong hào quang của Đông Nhàn đại sĩ, hình như chuyện gì cũng liên quan đến hắn.

Chuyện này, ít nhiều có chút ẩn ý, Đường Thời âm thầm ghi nhớ, sau đó lại cùng Thị Phi khởi hành.

Dọc theo đường đi hắn chưa từng ngừng tu luyện, cho du trên đường cũng hiếm khi nói chuyện.

Bia thơ mới xuất hiện rất thú vị, tuy rằng bản chất tuy luyện không khac, nhưng ít nhất xuất hiện dưới hình thái mới, vậy chính là nấc thang mới.

Đường Thời rất muốn biết, phía sau còn có thứ gì, cho nên hắn tu luyện không ngừng nghỉ.

Từ núi tuyết lướt qua chỉ mất một canh giờ, sau đó xuyên qua Đống Sơn, bởi vì dọc theo đường đi dùng tốc độ quá nhanh nên không gặp được ai. Đường Thường cũng chẳng hề lưu luyến gì với Đông Sơn, chỉ khi thấy phương hướng của Xuy Tuyết Lâu ở nơi xa thì mới dừng lại một chút —— nhưng hắn không ngờ, khi từ Tiểu Tự Tại Thiên trở về, Xuy Tuyết lâu đã sụp đổ.

Xuy Tuyết Lâu do một tay Doãn Xuy Tuyết tạo nên, theo sự rời đi của hắn mà tiêu tán khỏi thế gian này.

Lúc đến oanh oanh liệt liệt, lúc ra đi thì an tĩnh.

Đường Thời không biết nên nói gì, Thị Phi cũng sẽ lặng im.

Lúc hai người nhìn khoảng trời mênh mang trên Đông Hải, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.

Khoảng cách từ trên bờ đến Tiểu Tự Tại Thiên quá xa, không đến Đại Thừa Kỳ cũng sẽ không có thuật Đại Na Di, không bay ngang trời tới vượt Đông Hải được.

Thị Phi chỉ gấp một thuyền bằng lau sậy, thi triển thuật vượt sông, Đường Thời rất vô sỉ tiến lên đứng ở phía sau y, “Thuận Phong Thuyền, Thuận Phong Thuyền…”

Thuyền thôi mà, thuyền này còn nhỏ hơn cả thuyền bình thường, Đường Thời đứng bên cạnh Thị Phi, bởi vì tốc độ không chậm, hơi mặn theo gió biển tốc lên tay áo của Thị Phi, Đường Thời đưa tay bắt lấy, trên tay áo kia lại sạch sẽ như cũ.

Nửa tháng sau, một thân tăng bào màu trắng trăng này, đổi thành tuyết trắng.

Đường Thời ngửi thấy mùi Thiên Phật Hương trên tay áo này, nhè nhẹ thoang thoảng, nhưng đã thấm vào trong y phục này, thậm chí ngấm vào trong thân thể Thị Phi. Quanh năm thắp hương lễ Phật, tự nhiên đã nhiễm mùi hương này.

Vốn tâm tình đang an yên, sau khi ngửi thấy mùi vị khiến người ta tĩnh tâm, vốn nên càng yên tĩnh, nhưng Đường Thời không hiểu sao bắt đầu có cảm giác tim đập rất khẽ.

Hắn tu Vô Tình Đạo đã đến tầng thứ ba, sắp đột phá tầng thứ tư, có lẽ là do nguyên nhân này.

Tầng thứ ba, chí tình đập vào mắt mà không gợn sóng.

Tầng thứ tư, tâm vô tình mà nhìn vạn vật vô tình thiên địa vô tình.

Phía sau còn có hai tầng, sau khi Đường Thời xem qua cảm thấy cảnh giới Vô Tình Đạo này đên cuốn muốn đạt thành rất giống với cảnh giới “Thái thượng vong tình” của Đạo gia, nhưng còn chưa luyện tới bước kia nên không biết được.

Tầng thứ ba, chí tình đập vào mắt mà không gợn sóng. Cho dù là người ngoài có tình nùng ý mật với hắn hơn nữa, nhưng trong lòng hắn biết, sóng vỗ cũng không sợ.

Hiện tại Đường Thời đang trong trạng thái như vậy, hắn cảm thấy hình như mình sắp đột phá.

Sau khi đột phá Xuất Khiếu Kỳ, đẳng cấp lực tinh thần tợ như cũng hoàn toàn cao hơn một bậc.

Nguyên Anh có thể xuất khiếu, ở thời điểm mấu chốt liền có thêm bản lĩnh bảo mệnh, nhưng mà Nguyên Anh đặc biệt yếu ớt. Mặc dù trong quá trình chiến đấu với người khác, sau khi Nguyên Anh xuất đi chỉ có thể hành động rất bất tiện, hơn nữa vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nói chuyện thôi.

Doãn Xuy Tuyết, không đến Xuất Khiếu Kỳ….

Đường Thời nhớ tới, đột nhiên không nhịn được, thở dài, hắn đứng sau lưng Thị Phi, đứng đã hơi mệt, lập tức dựa lưng vào Thị Phi, ngáp một cái, nhìn bờ đại lục Linh Xu sau lưng nhanh chóng thu nhỏ lại, còn có mấy hòn đảo nhỏ chung quanh, dần dần tầm nhìn kia bắt đầu trống trải rộng lớn.

Đường Thời dựa vào y, Thị Phi không hề nhúc nhích, vững vàng đứng ở nơi đó, Đường Thời không hề lo lắng y sẽ động đậy khiến hắn ngã xuống, thậm chí chẳng thèm băn khăn cứ thế mà ngủ. Dựa vào Thị Phi nghỉ ngơi một chốc.

Thị Phi cảm giác hắn dựa vào y, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy người này thật sự không hề mang bộ dáng đứng đắn của tu sĩ đẳng cấp cao.

Nhưng nghĩ lại, lúc Đường Thời nghiêm túc đứng đắn không nhiều lắm, nếu quá mức nghiêm túc thì sẽ không phải là hắn nữa.

Đường Thời rất ít nằm mơ, giấc ngủ này cũng rất an ổn, nhưng sau khi tỉnh lại, cổ có hơi cứng ngắc.

Hắn duỗi thắt lưng, ngáp một cái, tỉnh táo, quay đầu lại nhìn thấy Thị Phi vẫn như trước khi hắn ngủ. Không biết sao, đột nhiên cong môi, tay Đường Thời đặt trên vai y, nghiêng đầu qua muốn xem tình huống phía trước. Xa xa, bóng dáng Thiên Chuẩn Phù Đảo đã bắt đầu rõ ràng, quần đảo Tiểu Tự Tại Thiên giống như bóng đen, bao phủ trên biển rộng, thậm chí giống như sẽ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, nhưng chẳng biết chúng nó ở nơi nào.

“Thủy triều lên xuống, thay đổi tựa hồ rất nhỏ.”

Bởi vì khoảng cách tương đối gần, cho nên giọng nói Đường Thời vang lên bên tai Thị Phi.

Thị Phi sớm cảm giác được động tác của hắn, vẫn bất động như núi.

Y nhìn theo ngón tay Đường Thời chỉ, nhìn về phía hòn đảo chung quanh Tiểu Tự Tại Thiên phía trước, lại nói: “Có lẽ từ thuở xa xưa, đó là một đại lục khác. Lớp sóng phế hưng, bãi bể nương dâu.”

Lớp sóng phế hưng, bãi bể nương dâu.

Tay Đường Thời vẫn đặt trên vai y, hơi ngước mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thị Phi, vành tai, cổ, yết hầu thoáng nhô ra, thân thể dưới lòng bàn tay mặc dù cách tăng bào của y, cũng truyền nhiệt lượng, ôn hòa như lúc ban đầu, tựa hồ chưa từng đổi thay.

Hắn thu lại ánh mắt quá mức xằng bậy của mình, cũng rút tay lại, đứng thẳng, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Đại đa số người cũng không sống lâu như vậy… Ngươi nói xem, Ân Khương thế nào rồi?”

Y rất muốn nói cho hắn biết, Ân Khương đã sớm hồn phi phách tán —— nhưng Thị Phi nói không nên lời, vì thế y chỉ nói: “Không biết.”

Lúc trước thiền sư Khô Diệp cũng đi Tội Uyên, nhưng kết quả cuối cùng, không ai rõ hơn người bên Tiểu Tự Tại Thiên. Không đến ba ngày, Phật châu đại biểu cho sinh cơ của ông, đã vỡ vụn trước hương án. Tu vi Ân Khương không bằng thiền sư Khô Diệp lúc trước, từ lúc nàng biến mất trong hộp Chiết Nan, bi kịch đã định sẵn.

Thị Phi vốn cũng nên buồn đau, nhưng có lẽ y đã nhìn thấy quá nhiều cảnh bi ai của thế gian này, biết chuyện Ân Khương, ngoại trừ lòng cảm thương trong tâm thì không còn cảm giác nào khác.

Y không biết

Đường Thời cũng không biết.

Trong sóng yên biển lặng, hai người rất nhanh đến đảo ngoài của Tiểu Tự Tại Thiên.

Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên, từ bên ngoài nhìn còn có ánh vàng nhờ nhờ, giống như tầng mây lững thững trên trời. Trên thế gian này, e rằng không ai có thể nghĩ đến, Tam Trọng Thiên sớm đã trống rỗng.

Nếu Tiểu Tự Tại Thiên chỉ còn một cái vỏ rỗng…

Thị Phi không thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy.

Y trở về, hiển nhiên đã nằm trong dự đoán của vài vị tăng nhân, ở phía sau lóe lên vài tia sáng, thoáng cái đã đến bên cạnh bậc thang trước Thiền Môn Tự trên hòn đảo chính.

Đường Thời và Thị Phi, vứt thuyền lên bờ, vừa thi triển thuật thu đất thành một tấc, Thị Phi và Đường Thời liền đã đứng ở trước Thiền Môn Tự.

Đường Công Đức trước sau như một trải dài ở nơi đó, trải qua phong sương mưa tuyết, lạnh lẽo nóng bức, cũng làm cho Đường Thời nhớ tới bậc chín tội giữa Nhị Trọng Thiên và Tam Trọng Thiên.

Rất nhiều tăng nhân đứng phía trước, cả Thiền Môn Tự nhìn qua không khác thường, cho dù đã có cao tăng viên tịch, cũng vẫn bình bình như trước.

Chỉ là biểu tình của họ nghiêm trang hơn, tựa hộ đã đoán trước tình thế nguy hiểm của Tiểu Tự Tại Thiên.

Thị Phi, Thị Phi quen thuộc của bọn họ, chỉ cần y trở về, dường như hết thảy có thể an ổn lại.

Tất cả mọi người đều giấu đau đớn trong mắt xuống, cực kỳ bình thản.

Thị Phi đứng dưới con đường công đức này, ngẩng đầu nhìn, từng bậc thang từng bậc, bậc thang nhân này là do tăng nhân từ Tiểu Tự Tại Thiên trải từng bậc từng bậc một.. Người kia có lẽ không phải là tu sĩ đại năng, chỉ là một hòa thượng bình thường, có lẽ là tăng nhân trẻ tuổi, có lẽ là lão trụ trì, trải thằng ngọn núi cao này, để cho người đến lễ Phật đi thuận tiện hơn…

Công đức công đức, cái gì gọi là công đức?

Giết ngàn vạn người không hẳn sẽ tổn hại công đức, nhưng trải thành bậc thang này, lại nhất định xem như công đức.

Thị Phi cảm thấy nó là công đức, thì đó chính là công đức.

Hai tay chắp lại, không che được sự run rẩy nhỏ bé kia.

Cúi đầu rũ mắt, giấu thật sâu nơi phồn hoa vào đáy mắt, chỉ còn lại sự trang nghiêm thăm thẳm mà tịch diệt.

Thị Phi niệm Phật hiệu, nói “A di đà phật”, trên đường có rất nhiều tăng nhân cũng cúi đầu, đồng tuyên Phật hiệu.

Không cần lời nói hoan nghênh, không chỉ do thời gian không hợp mà còn bởi vì ——

Thị Phi trở về, như y chưa từng rời đi vậy.

Từng bước từng bước bước lên bậc thang, Đường Thời lại đứng bất động, hắn nhìn bóng lưng Thị Phi từng bước bước lên, lưng thẳng tắp, bả vai rộng lớn, tăng bào màu trắng, tỉ mỉ gần như nghiêm cẩn.  

Tự dưng nhớ tới lần đầu tiên gặp y, cũng ở trên bậc thang Thiên Hải Sơn, bậc thang, bậc thang…

Trong lòng Đường Thời lẩm bẩm một hồi, nặng nề, thở không nổi.

Hắn không cách nào cất bước, chỉ có thể đứng ở phía dưới nhìn y.

Quá trình này kéo dài cả một khoảng thời gian.

Đường Thời cũng không đếm rõ, phía dưới này có bao nhiêu bậc thang, chỉ khi nhìn thấy Thị Phi bước vào cửa núi Thiền Môn Tự, một tiếng chuông vang lên.

Thân ảnh của y bắt đầu nhỏ dần, bước đi xa xa, lúc tới trước Điện Thiên Vương, tiếng chuông lại vang lên…

Đường Thời đã nhìn không thấy chỗ y đi qua, chung quanh cây cối quá cao, tạo cho Đường Thời cảm giác như đang ở chùa cổ trong núi sâu.

Tiếng chuông kia, ngân xa, mang theo gợn sóng, như mưa trút nước, cuốn trôi mây mù giăng kín trên Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên, khiến nó trở nên uyên nguyên thanh sạch.

Đường Thời đứng ở phía dưới, chỉ nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được tiếng chuông cổ khuấy động.

Nhưng sau cơn rung động chỉ còn lại sự thăng trầm, tang thương và điêu tàn.

Bãi bể nương dâu, biến đổi…

Thị Phi đã biến mất không thấy, kim quang từ Nhất Trọng Thiên sáng ngời, ngay sau đó là Nhị Trọng Thiên cuối cùng là Tam Trọng Thiên.

Vì thế giờ khắc này, ba tiếng chuông dài ngân vàng, trôi lững lờ trên biển, thậm chí còn mang theo sóng biển cuồn cuộn.

Bên tai Đường Thời vừa là tiếng sóng, vừa là tiếng chuông, thanh âm ồn ào, nhưng trong lòng bình an êm ả.

Trong miệng các tăng nhân đọc kinh văn khiến Đường Thời cảm thấy vừa lạ vừa quen, nghe kỹ một chút, cũng là lục tự đại minh chú đơn giản nhất, quay đầu chỉ biến thành Phật hiệu quen thuộc nhất.

Hắn thấy một tăng nhân từ trên núi đi xuống, bước từng bước nhỏ nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, chắp tay với hắn nói: “Đường thí chủ, mời đi bên này.”

Tiếng chuông trước của Tiểu Tự Tại Thiên chính là chuông tang, còn giờ Thị Phi trở về, có lẽ là kế thừa y bát của thiền sư Khô Tâm.

Tiếng chuông vang lên dọc đường, Đường Thời biết.

Cảm giác trong lòng hắn nói không nên lời, giống như hết thảy đã được đoán trước.

Đi theo tăng nhân mặc tăng bào màu lam xám tro kia, từng bước đi qua con đường công đức này, hắn không hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi Thị Phi lhi nào mới bận xong, chỉ đi theo.

Phòng hắn ở vẫn là căn phòng hắn dùng pháp danh lúc trước bị vạch trần ở Tiểu Tự Tại Thiên, trước đình viện rặng cổ tùng che rợp trời.

Vỏ cây già nua thô ráp kia, vẫn như bộ dạng năm đó.

Chỉ là lúc này, trời không mưa, cũng không phải sau cơn mưa, vỏ cây không cong, giương mắt nhìn, càng không có Ân Khương ngồi trên cây như trước.

Cây bút lõi cây Tam Chu xuất hiện trong tay hắn, sớm đã cảnh còn người mất.

Đường Thời lại bắt đầu cảm thấy mình già rồi.

Hắn cười cười, vuốt ve thân cây, rồi đi theo tăng nhân kia vào phòng.

Gần cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh trí, nhưng lúc này hoa không cảnh, chỉ có một mảnh màu xanh biếc.

Tăng nhân kia bưng cho hắn một ấm trà, thấp giọng dặn dò hai câu rồi rời đi.

Lúc này ở Tiểu Tự Tại Thiên, hẳn là rất bận rộn.

Thị Phi cũng rất bận rộn, y phải xử lý rất nhiều chuyện.

Đường Thời chỉ bưng ấm trà kia, rót cho mình một chén. Không phải là danh trà, chỉ là một ít trà thô, nhưng trong ngôi cổ tự này, mới có thể nếm được hương vị đậm nồng.

Bỗng hắn quên mất ý định ban đầu của mình, tâm không tạp niệm, nghe tiếng chuông vang lên tiếng trống rơi xuống, ngồi yên cả ngày.

Thỉnh thoảng ra khỏi cửa phòng nhìn thấy mấy vị tăng quét nhà, tăng gánh nước, hắn sẽ cảm thấy thú vị.

Phía dưới thiền viện, cũng có võ tăng luyện quyền luyện côn hoặc luyện kiếm, phục hổ quyền, phục ma côn, đạt ma kiếm…

Những thứ này là võ công trên kinh quyển, Đường Thời nhớ rất rõ.

Hắn đã sớm nhìn một lần không quên, tuy không phải Phật tu nhưng cũng có thể nhìn một mà hiểu ba, dùng ánh mắt Đạo tu nhìn Phật tu, cảm thấy mới lạ.

Ngay từ đầu chỉ nhìn thôi, nhưng lâu lâu cũng có người tò mò về Đường Thời.

Tại thời khắc Tiểu Tự Tại Thiên mưa gió nhẹ này, đại đệ tử thủ tịch Thị Phi của Tam Trọng Thiên trở về cùng với một Đạo tu, tu vi cũng không thấp, đại đa số thời gian chỉ ngồi trong thiền phòng, hoặc là nhìn bọn họ luyện quyền luyện kiếm, sau đó khoa tay múa chân hai cái. Mà thời điểm như vậy dù sao cũng không nhiều lắm, hắn tựa hồ rất ít cười, có khi lại giống thời thời khắc khắc đều cười.

Bỗng nhiên, Đường Thời trở thành người khiến người ta rất dễ sinh thiện cảm.

Có tiểu sa di sẽ tiến đến bên cạnh Đường Thời nói chuyện với hắn, Đường Thời cũng thuận miệng nói với bọn họ.

Những ngày như vậy nhìn như nhàm chán lại yên tĩnh, kéo dài chừng hai tháng, Thị Phi vẫn không có tin tức, Đường Thời cũng không hỏi.

Ý nghĩa của Tiểu Tự Tại Thiên đối với Thị Phi, chính là ý nghĩa của Tẩy Mặc Các đối với Đường Thời, thậm chí còn nặng hơn.

Trong thời gian rảnh rỗi, vừa tu luyện, vừa chỉ điểm một chút cho các võ tăng tu luyện.

Tiểu Tự Tại Thiên khẳng định đang ở thời kỳ luân phiên quan trọng. Cho dù là Thiền Môn Tự cũng rất ít người đến, các cao tăng có chút danh vọng cũng rất ít xuất hiện, những võ tăng này biết đã xảy ra chuyện, nhưng dường như không lo lắng, không đồn đại lung tung, chỉ an tâm tu luyện.

Nhưng dù sao cũng là người mới bắt đầu tu luyện, không ai chỉ điểm có thể sẽ đi lệch đường, Đường Thời nhìn nhiều, sẽ chỉ một vài cái.

Hắn dần dần trở nên quen thuộc trong nhóm người, một vài người biết hắn là ai, một số thì không. Nhưng cho đến giờ, bọn họ mới cảm giác được, Đường Thời cũng rất tinh thân Phật pháp.  

Ở Tiểu Tự Tại Thiên hai tháng, nơi này còn chưa có mưa rơi.

Vào một này, gió bỗng thổi qua cửa sổ phòng Đường Thời, hắn giương mắt nhìn, lại bấm ngón tay tính toán, chợt cười.

Đi tới trước cửa phòng, đẩy cánh cửa ra, cây tùng cổ tiu nghỉu, mặt đất đá xanh trước đình mọc ít rêu xanh, bởi vì thâm niên lâu ngày, đã hao mòn, càng ánh vẻ tuế nguyệt tang thương.

Hắn đưa mắt nhìn về phía màn trời, mưa như trút xuống, vài tiểu hòa thượng giơ tay áo che chạy tới trước đình.

Ánh mắt Đường Thời vời vợi, “Mưa rồi…”

Bình luận

Truyện đang đọc