DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Sơn môn Chính Khí tông, tâm pháp tu luyện là "Hạo Nhiên Chính Khí", Vu Bách Thành là hữu hộ pháp của Chính Khí tông đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, hắn dừng lại ở cảnh giới này rất nhiều năm, trong Chính Khí tông Ôn Oánh chính là đệ tử nội môn mà hắn đắc ý nhất, mà Đường Thời, là tà ma ngoại đạo giết đệ tử của hắn ——

Vu Bách Thành trong lòng cực kỳ tức giận, vì vậy kiếm hắn đánh ra, là tâm pháp "Hạo Nhiên Chính Khí", bên trong có chín thanh kiếm, mỗi kiếm đều có uy lực cực lớn, bây giờ hắn muốn chém chết tên rảnh con trước mắt bằng thanh kiếm này, muốn y máu tươi chảy dài đền mạng cho Ôn Oánh!

Thu nhận được một đệ tử hợp ý thật không dễ dàng, huống chi Ôn Oánh còn là một cô nương nhu thuận hiểu chuyện như vậy? Bây giờ Đường Thời mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở Chính Khí tông, cho dù nghĩ như thế nào, cũng biết nhất định là không có ý tốt!

Giết—— giết Đường Thời...

Giết? Giết ai?

Trong lòng Đường Thời cũng tràn ngập sát ý, vô duyên vô cớ trên vai bị đâm một kiếm, mặc dù tu sĩ có năng lực khôi phục kinh người, nhưng giờ máu cũng chảy ồ ạt. Kiếm của Vu Bách Thành cũng không quá lợi hại, chỉ chém một nhát lên người y mà máu tươi đã chảy không ngừng, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Đường Thời hận đến nghiến răng, đám đạo sĩ thúi Chính Khí tông trời sinh là để đối phó mình.

Nhìn thấy kiếm ngưng tụ hàng vạn hàng nghìn linh lực của Vu Bách Thành đánh đến, kinh mạch trên người y còn đang trong thời điểm hấp thụ linh lực, chỉ có thể nỗ lực nhấc Trảm Lâu Lan, đón đỡ kiếm khí của hắn, lại bởi vì linh lực bản thân không đủ, trước đó còn bị một kiếm xuyên qua bả vai, bản thân giờ cũng không bằng Vu Bách Thành, bên môi lần nữa chảy ra máu tươi.

Nhưng Đường Thời nhất quyết không để ý, tạm thời rơi xuống hạ phong thì làm sao? Y vẫn muốn giết ——

Đường Thời ỷ vào trường kiếm Trảm Lâu Lan của mình cấp bậc tương đối cao, nâng kiếm lên, lúc đối phương đánh về phía mình thì trực tiếp lấn tới, cầm Trản Lâu Lan giống như cầm đao điên cuồng chém lung tung. Quả thật hung hãn không ngừng, Đường Thời chém đến vui vẻ thanh thoát, khí thế liên tục tăng lên, Vu Bách Thành cũng rất không cam tâm, nhưng đao kiếm đánh chém liên tục khiến lòng bàn tay hắn run lên.

Vu Bách Thành cũng nhận ra y cũng ở cảnh giới Kim Đan trung kỳ, nhưng đã đã mất đi tiên cơ, mà hiện tại còn bị thương, cũng chớ trách Vu Bách Thành hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đạo lý thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng của ngươi, mọi người đều hiểu được.

"Có ý tứ."

Gia hỏa này thật sự đi tới nơi nào cũng có thể kéo theo cừu hận, ánh mắt Doãn Xuy Tuyết có chút kỳ lạ, sờ sờ cằm, có cảm giác như món đồ mà hắn quen thuộc đã trở lại...

Hữu hộ pháp Vu Bách Thành của Chính Khí tông đã đối đầu với Đường Thời, còn lại bên này chưởng môn Hách Liên Tùng cùng đã bị Doãn Xuy Tuyết chặt đứt một cánh tay, còn Hách Liên Hướng không có người đối phó, tình hình chiến đấu phía sau núi rất kịch liệt, hai người ở giữa không trung là ngươi đánh ta lui, ngoại trừ chưởng môn còn có Khâu Phong là người có tu vi cao nhất, cũng đã chuẩn bị động thủ với Doãn Xuy Tuyết.

Nhưng khiến người ta không ngờ hơn là, Khâu Phong trưởng lão muốn trực tiếp giết Doãn Xuy Tuyết, Doãn Xuy Tuyết lại không thèm nhìn hắn một cái, nhắm thẳng đến chưởng môn Hách Liên Tùng.

Hách Liên Tùng nghĩ Doãn Xuy Tuyết này lá gan cũng thật lớn, thật sự cho rằng Chính Khí tông hắn dễ dàng đối phó? Hét to một tiếng "Hạo Nhiên Chính Khí", rồi sau đó rút kiếm chiến đấu kịch liệt.

Trong tay Doãn Xuy Tuyết là kiếm Hiên Viên Linh, mặc dù không thuận tay bằng thanh kiếm năm xưa của hắn, nhưng cấp bậc cũng tương đối cao.

Hắn phi thân lên, xuất kiếm ra, một kiếm quang hoá thành ảo ảnh ba thanh kiếm đồng thời chém về phía Hách Liên Tùng. Vẻ mặt Hách Liên Tùng đen lại, miệng thì thào một câu gì đó, cũng đã nhìn thấy ánh sáng xanh đầy trời, khí xanh chuyển động bao trùm quanh thân kiếm, sau đó hai kiếm chạm vào nhau, hai người bay ngược trở về.

Cảnh giới của Hách Liên Tùng và Doãn Xuy Tuyết ngang nhau, bản thân cũng không kém đối phương bao nhiêu, kết quả như thế tựa hồ cũng có thể đoán được. Nhưng người khác cho rằng Doãn Xuy Tuyết là một người bình thường, kỳ thật bản thân Doãn Xuy Tuyết cũng chẳng phải người thường.

Mấy ngàn năm trước hắn đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đại lục Linh Xu qua mấy ngàn năm cũng đã thay đổi rất nhiều, nhiều đồ vật bị thất truyền, nhưng hắn vẫn còn biết.

Hoài niệm về ba ngàn năm trước, ánh mắt Doãn Xuy Tuyết trở nên tang thương, nhìn Hách Liên Tùng nói: "Gừng càng già càng cay, ngươi không hiểu..."

Trong tay hắn thanh kiếm Côn Lôn bỗng nhiên biến mất, có một cái ảo ảnh, ngưng tụ sau lưng.

Nếu là Đường Thời, thì có thể nhìn thấu sâu cạn một chiêu này. Lúc trước y cùng Doãn Xuy Tuyết đấu pháp cũng đã thấy tiện nhân kia dùng chiêu đó.

Chẳng qua bây giờ Đường Thời rất bận, một cước đá Vu Bách Thành xuống nước, còn muốn hạ xuống tiếp tục ngược đãi người ta, kỳ thật cũng không phải thực lực của Đường Thời vượt xa Vu Bách Thành, mà bởi vì Đường Thời cực kỳ tức giận, lực công kích tăng lên rất nhiều.

Vu Bách Thành không ngờ được lực công kích của Đường Thời sẽ bùng nổ mãnh liệt như vậy, cho nên bị đánh đến trở tay không kịp, lát sau cũng kịp phản ứng, lực công kích và kinh nghiệm của tu sĩ Kim Đan kỳ rất đáng sợ. Dù sao thời gian Đường Thời tu đạo không lâu, sau đó cũng đã bị khống chế ngược lại.

Cũng chính lúc này, lực công kích của Đường Thời cũng bắt đầu quay về theo linh lực khôi phục.

Vũ khí lợi hại nhất của y, không phải Trảm Lâu Lan trong tay, cũng không phải linh đan pháp bảo, mà là Trùng nhị bảo giám với Phong Nguyệt thần bút!

Chiến đấu vừa mới nghiêng về một bên lại lần nữa biến thành giằng co giữa hai bên, hiện giờ Đường Thời còn chưa tìm được cơ hội mở ra Trùng nhị bảo giám, y hiện tại là Kim Đan trung kỳ, cảnh giới Kim Đan kỳ có thể mở ra tổng cộng bảy bài thơ, khi vừa đạt được Kim Đan kỳ, Đường Thời mở ba bài, bây giờ y còn bốn bài thơ.

Nếu chia đều ra, bản thân đạt đến Kim Đan trung kỳ có thể lật một lần, đến Kim Đan hậu kỳ lại lật một lần, mỗi một lần là hai bài thơ.

Hiện tại Đường Thời suy nghĩ, mình có thể lật ra bài thơ nào.

Điều xấu cũng ở chỗ này, Vu Bách Thành trước mắt bắt đầu tâm thần mất trí mà công kích, y căn bản không có cơ hội lật sách, biện pháp duy nhất của y là khiến hắn trọng thương, cho bản thân thời gian thở dốc.

Nhưng mà thực lực đều ngang nhau, làm sao mới có thể khiến người này trọng thương? Việc này cần có kỹ thuật đó!

Lần này dù sao cũng là đánh hội đồng, người ra tay động thủ cũng không phải ít, cũng không chỉ là một mình Đường Thời chiến đấu.

Tần Khê nhìn Đường Thời bên đó lâm vào khổ chiến, lúc này vô ý cung cấp cho Đường Thời một cơ hội.

Hách Liên Hướng trước đó chiến đấu với Doãn Xuy Tuyết đã bị chặt đứt một cánh tay, cũng chính là đạo lữ song tu của Đường Uyển, bây giờ bị Tần Khê ngăn chặn.

Tần Khê là người như thế nào? Trước kia có thể ở sau lưng Đường Thời một kiếm giết tiểu sư muội đồng môn Tuyết Hoàn, còn điềm nhiên coi như không có việc gì thả Đường Thời đi. Tâm cơ rất sâu, những người của Chính Khí tông căn bản không thể so sánh được.

Hắn nhấc kiếm đánh về phía Hách Liên Hướng, cũng cảm thấy được đối phương đánh rất phí sức.

"Bị chặt đứt một cánh tay, có phải cảm thấy bản thân không bằng trước hay không?" Tần Khê chém một kiếm nhằm vào cổ họng của hắn, bị Hách Liên Hướng tránh được.

Hôm nay Hách Liên Hướng liên tục chịu nhục, ánh mắt sớm đã đỏ ngầu, " Chính Khí tông chúng ta đối đãi với Thiên Hải sơn các người cũng không tệ, các ngươi lấy oán trả ơn, có ý gì vậy?"

"Cá lớn nuốt cá bé, các ngươi đối đãi tốt với chúng ta khi nào nha." Giọng của Tần Khê hơi uể oải, cười đến khoa trương, "Thiên Hải sơn không có giá trị lợi dụng, các ngươi dựa vào cái gì đối tốt với chúng ta? Đừng nói mấy lời vô dụng này nữa, hôm nay ngươi nằm lại chỗ này mới là chuyện tốt."

Hách Liên Hướng cười lạnh một tiếng, chỉ nói hắn: Nằm mơ.

Mặc dù đã bị chặt đứt một tay, hắn cũng là Kim Đan trung kỳ !

Lúc này Kim đan trong cơ thể Hách Liên Hướng điên cuồng xoay tròn, thậm chí còn muốn hoá thành chất lỏng màu vàng, nhìn qua thật sự rất đáng sợ.

Tần Khê chỉ vừa thấy đã biết hắn đang thiêu đốt tu vi của bản thân, thề sống chết bảo vệ Chính Khí tông.

Chấp mê bất ngộ còn muốn ngu xuẩn tự tìm đường chết.

Kỳ thật Tần Khê luôn khinh thường Chính Khí tông, cũng coi thường Thiên Hải sơn, chẳng qua hắn sống ở Thiên Hải sơn, cũng không thể tự nhiên đi đến nơi khác. Cho nên kế hoạch mà Tần Khê thực hiện cũng không khác gì Lạc Viễn Thương, hắn muốn nắm giữ thế lực của môn phái trong tay mình, nắm giữ những lão già đó trong tay, nếu không thì sẽ rất khó khống chế, xảy ra biến hoá, thật sự không thể chờ được đến lúc thực lực của mình tăng lên, giết chết từng tên một —— Tần Khê chưa bao giờ là người hiền lành.

Đối đãi với các đồng môn ở Thiên Hải sơn còn dùng thủ đoạn độc ác vô tình, lại càng không nói đến người của Chính Khí tông.

" Kiếm quang lay động!"

Hách Liên Hướng khẽ quát một tiếng, cổ tay xoay chuyển, cầm một thanh kiếm, bay thẳng đến trước mặt Tần Khê.

Một kiếm này tốc độ cực nhanh, không thể thấy rõ được, khiến người ta hoa mắt, mạnh mẽ vọt tới trước mặt Tần Khê, Tần Khê vậy mà cũng hoảng sợ một chút.

Nhưng Tần Khê cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, cho dù gặp phải tình thế nguy hiểm cũng mặt không biến sắc, chỉ cười nói: "Xem ra lô đỉnh của Đường Uyển quả nhiên có hiệu quả, từ khi ngươi cùng nàng kết thành đạo lữ song tu, tu vi tăng lên không ít đó. Không biết tư vị như thế nào?"

Hách Liên Hướng hận hắn nói không lựa lời, kiếm trên tay càng không lưu tình, chiêu chiêu đoạt mệnh.

"Tần Khê ngươi là tiểu nhân vô sỉ!"

Tiếng hô ngượng nghịu này, rơi vào trong tai mọi người, quay đầu nhìn lại, không phải Đường Uyển thì còn ai?

Đường Uyển cũng là người của Đường gia, chẳng qua nàng xuất thân đã là con của vợ cả, còn rất được Chính Khí tông xem trọng, bây giờ gả cho Hách Liên Hướng ở Chính Khí tông, cũng là một chuyện lạ. Dù sao trước kia nói muốn song tu cùng Hách Liên Vũ Dạ, kết quả Hách Liên Vũ Dạ chết không minh bạch, sau đó được gả cho Tả hộ pháp Hách Liên Hướng của Chính Khí tông.

Hách Liên Vũ Dạ thực chất là chất tử[1]của Hách Liên Hướng, nói cách khác Đường Uyển vốn phải gả cho chất tử, hiện tại lại gả cho thúc thúc của hắn.

[1] Chất tử: Ở đây ám chỉ cháu trai.

Ở thế giới thật, đây là chuyện khó mà tin nổi, nhưng mà ở đây, cũng là chuyện người khác dễ dàng tiếp nhận.

Dù sao —— Đường Uyển cũng là một lô đỉnh cực phẩm.

Luôn có một số người thể chất đặc biệt thích hợp để song tu, đạo gia có âm dương điều hòa, nam tử là dương, nữ tử là âm, âm dương cùng hỗ trợ lẫn nhau, kết quả của việc âm dương tương giao là Thái Cực, cho nên trong đạo tu phương pháp song tu rất thịnh hành.

Người bình thường trong thân thể đều có âm dương, nữ tử không phải chỉ có âm mà không có dương, mà bởi vì nữ tử âm nhiều hơn dương, mà nam tử thì ngược lại, cho nên hai bên trung hoà lẫn nhau.

Nhưng cũng có người thể chất khác biệt, giống như Đường Uyển, là thể chất thuần âm khó gặp, lô đỉnh tốt nhất trong truyền thuyết.

Bởi thế khi Đường Uyển vừa mới thành niên, Chính Khí tông cũng đã phái người đến, muốn cho Đường Uyển đến Chính Khí tông.

Dạng lô đỉnh này, dùng một lần thì thiếu một lần.

Mà bây giờ, Đường Uyển đã trở thành đạo lữ song tu với Hách Liên Hướng, hiện tại cũng là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, liền giơ kiếm đâm tới, Hách Liên Hướng trong lòng vui mừng, hai người nếu ở cùng một chỗ, có thể song kiếm hợp bích biểu diễn tâm pháp " Hạo Nhiên Chính Khí".

" Đến đúng lúc lắm!" Hắn cười to một tiếng, xoay người trở về chuyên tâm đối phó Tần Khê.

Tần Khê cổ quái mỉm cười: "Đương nhiên là tới kịp lúc —— "

Không chỉ kịp lúc, mà còn rất tốt.

Vang lên một tiếng "Phốc", là thanh âm mũi kiếm xuyên qua thân thể người, còn có thể mơ hồ nghe thấy thân kiếm đâm vào xương cốt, khiến người ta ớn lạnh không thôi.

Tần Khê nhướng mày, nhún vai, "Thật xin lỗi."

Hách Liên Hướng ánh mắt khó tin nhìn thanh kiếm trên người mình, kiếm kia căn bản không dính lấy một giọt máu nào, thật lạnh, khiến thân thể và tâm hắn cũng lạnh theo.

Hắn ngước mắt lên, nhìn sang người bên cạnh mình, thanh kiếm đã phóng kia nhằm vào Đường Uyển phía sau, đáy mắt phát đau vạn phần: "Uyển nhi —— "

Tần Khê dưới ánh mắt của Hách Liên Hướng, đâm vào bả vai Đường Uyển, liền ôm nàng vào trong ngực của mình, "Ôi, Đường Uyển sư muội vĩnh viễn là cô nương khiến người ta khó thể nào quên, muội xem người này, sắp chết rồi còn gọi muội ôn nhu như vậy nha..."

Đường Uyển đẩy tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng: "Xú nam nhân, cách xa ta một chút."

"Được được được ——" Tần Khê giơ hai tay mình lên, tiếp tục nhún vai, đi đến trước người Hách Liên Hướng, tay đánh ra một thủ quyết, đã nắm trường kiếm của mình trong tay, giữa lúc thanh âm của Hách Liên Hướng thống khổ gào thét cũng đã chém rơi đầu hắn, máu tươi nóng hổi bắn lên mặt, văng đầy trời, cực kỳ chói mắt——

Chính Khí tông còn có bốn tu sĩ Kim Đan kỳ, người đầu tiên, Hách Liên Hướng —— ngã xuống!

"Hướng nhi! ! !"

Hách Liên Tùng đang giao chiến với Doãn Xuy Tuyết bên kia bỗng nhiên thống khổ kêu hô, đã nhìn thấy ái đồ mà ông thương yêu đầu một nơi thân một nẻo, mà hung thủ Tần Khê lại còn đang cầm đầu của hắn đánh giá gì đó.

Điều Doãn Xuy Tuyết chán ghét nhất là người khác khi đang giao chiến với mình còn đi suy nghĩ việc khác, hắn là một người rất cần cảm giác tồn tại. Xuất kiếm, cũng kéo theo gió tuyết, Côn Lôn tuyết rơi đầy khắp núi, ánh mắt của hắn trở nên băng lãnh mà vô tình, mang theo cay nghiệt: "Ta cảm thấy, ngươi cần phải biết, đối thủ của ngươi là ta —— "

Không, kỳ thật Hách Liên Tùng không có tư cách trở thành đối thủ của hắn.

Hiện tại Doãn Xuy Tuyết cảm thấy bản thân rất mất giá, hắn đã từng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, vậy mà lúc này ở đây cùng một đám tiểu bối phân cao thấp, thật sự khiến người ta câm nín.

Hách Liên Tùng không có biện pháp đi qua, Tần Khê nhìn hắn huýt sáo một tiếng, vừa nhấc lông mày, nhìn phía sau núi Đường Thời đang khổ chiến cùng Vu Bách Thành, liền giương giọng hô: "Đường Thời sư đệ, ta đến trợ giúp ngươi một tay!"

Dứt lời, hắn cầm cái đầu trên tay, hung hăng mà ném ra ngoài, mang theo khí kình bạo phát, thế là thẳng tắp đánh lên trên lưng Vu Bách Thành, linh lực đang vận chuyển trong cơ thể đối phương bị quấy rầy, Vu Bách Thành phun ra một ngụm máu tươi, liền ngã xuống.

Đường Thời cho tới bây giờ không cảm thấy Tần Khê đáng yêu chỗ nào, chỉ cảm thấy da mặt hắn thật dày, trong lòng cho dù mừng như điên, lại cắn răng nở nụ cười...

Thừa dịp Vu Bách Thành rơi xuống đất, Đường Thời liền nhanh chóng giương tay trái ra, khoảnh khắc Trùng nhị bảo giám xuất hiện trong tay y, Doãn Xuy Tuyết bên kia cũng cười.

Tần Khê hiện tại đã giết đủ người, cũng khoanh tay đứng sang một bên xem náo nhiệt, hắn thậm chí còn chào hỏi Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương, nói: "Đừng đánh nữa, tên kia đã được giải phóng, mau đến xem náo nhiệt!"

Vô số đệ tử của Chính Khí tông tức giận đến hộc máu, con mẹ nó còn có thể làm như vậy sao?

Trải qua trận chiến ở mười tám cảnh Tiểu Hoang tất cả mọi người đều biết, quyển sách kia của Đường Thời là vũ khí lợi hại nhất, tuy rằng tựa hồ không phải pháp bảo chân thực, giống như một quyển linh thuật, nhưng thứ này có uy lực cực lớn. Hai người Tần Khê, Doãn Xuy Tuyết đã từng thảo luận về Trùng nhị bảo giám của Đường Thời, chẳng qua không có kết quả gì, Doãn Xuy Tuyết đã từng nói, có thể đoạt được đồ vật của y nhìn một chút, nhưng Tần Khê nói bọn họ không thật sự có bản lĩnh khiến Đường Thời giao thứ này ra, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Vừa lúc Doãn Xuy Tuyết bên này cũng đã đánh đến mệt, hắn là một người thích ngồi xem ngư ông đắc lợi, nếu bây

Bình luận

Truyện đang đọc